Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1461: Thật Sự Nổ

"Vèo!"
Mấy chục đóa Hỏa Liên to lớn, ở bên trong sự nhìn kỹ trong kinh hãi của tất cả mọi người, bay lên trên không.
Bọn chúng yêu diễm hơn hoa, chói mắt hơn hoa, chậm rãi chuyển động, hỏa diễm đan chéo thành cánh hoa, ở giữa trời cao tỏa ra.
Ầm ầm!
Vốn nên là một hình ảnh nở rộ đẹp đẽ, lại gây ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc liên tiếp.
Vòm trời to lớn, trong nháy mắt bị nổ thành óng ánh khắp nơi.
Hư không tại chỗ bị vặn vẹo thành một mảnh, bị lửa khói hừng hực đốt cháy, ánh sáng chói mắt tràn ngập bốn phía che đậy cả bầu trời.
Một luồng sóng khí hung mãnh vô hình, từ trung tâm của tất cả Hỏa Liên khuếch tán, bao phủ ra, lực trùng kích cuồng bạo quét ngang ngàn dặm.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Trong Thiên Sát Thành, vô số tên tu sĩ tu vi thấp, tại chỗ rên lên một tiếng, trong miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt trắng bệch co quắp ngồi ở dưới đất.
Cho dù bọn họ chỉ là đứng ở trong Thiên Sát Thành, dù cho phạm vi Hỏa Liên nổ tung cách bọn họ rất xa, nhưng bọn họ vẫn bị chấn thương.
Lực phá hoại bực này, e răng không ai có thể chống lại.
Tất cả các tu sĩ đều cảm thấy hoảng sợ, sợ hãi dị thường.
- Đây chính là Tạc Thiên, thì ra, đây chính là Tạc Thiên. . .
Có người ngơ ngác nhìn bầu trời bừa bộn khắp nơi, lẩm bẩm nói nhỏ, biểu hiện có chút ngơ ngác choáng váng.
- Bọn họ rốt cuộc là ai? Tạc Thiên Bang, thật sự là mỗi người. . . đều kinh khủng như thế sao?
Có người nhìn khu vực bên trong cấm chế, mấy chục bóng người mặc áo bào đen đứng chung một chỗ với Từ Khuyết, trong lòng run rẩy.
- Loại lực phá hoại này, e rằng Tiên Vương phổ thông đều khó có thể chịu đựng được.
- Dù cho không nguy hiểm đến tính mạng, cũng đủ để làm người ta kiêng kỵ ba phần.
Có người trầm giọng nói, lý trí phân tích.
Cùng lúc đó, hỏa diễm trên vòm trời cũng bắt đầu từ từ tiêu tan.
Ánh sáng óng ánh chậm rãi ảm đạm đi, nhưng vùng trời bày ra ở trước mặt mọi người kia, cũng đã bừa bộn khắp nơi.
"Híttt!"
Toàn trường chỉ còn dư lại một mảnh tiếng hít vào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đờ đẫn, nhìn lên bầu trời, thân thể không nhịn được hơi run rẩy.
Toàn bộ vòm trời, giờ phút này vụn vặt, phủ kín vết rách lít nha lít nhít.
Nhìn kỹ lại, đó là vô số đạo vết nứt hư không giống như trăng khuyết, lại như là vải vóc của một bộ quần áo hoàn chỉnh, bị người dùng kéo cắt ra rất nhiều vết rách.
Bầu trời giờ phút này chính là như thế, giống như một khối vải rách, nhưng khiến trong lòng người run sợ.
Cái gọi là trời, vốn là thấy được, nhưng sờ không được.
Ngươi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy trời, nhưng bất luận ngươi hướng về phía trên bay như thế nào, đều vĩnh viễn không thể đụng tới nó.
Vì thế lúc vừa bắt đầu Từ Khuyết buông lời muốn Tạc Thiên, ngoại trừ bọn Husky và Đoạn Cửu Đức, những tu sĩ khác ở đây, đều chưa từng đem lời này để ở trong lòng.
Bọn họ quan tâm chính là Từ Khuyết ăn nói ngông cuồng, dám bất kính đối với trời.
Nhưng bây giờ, bọn họ há hốc mồm, cảm giác như mở ra thế giới mới, bừng tỉnh rõ ràng, thì ra đây chính là Tạc Thiên.
Chỉ cần thứ mà ngươi thấy, cho rằng là trời, như vậy, vì sao không thể nổ?
Đây không phải là lừa mình dối người, mà là thật sự Tạc Thiên rồi!
Từng đạo từng đạo vết nứt hư không phá nát kia, chính là ở trên không trung, vùng trời kia, là thuộc về trời cao.
Vì thế, người đàn ông này, thật sự đã nổ trời.
- Thú vị, hơn nữa. . . mở mang hiểu biết rồi. Người này, thật sự khiến cho ta rất bất ngờ, nếu đưa tới Tiên Vân Châu, cũng sẽ là một ngoan nhân danh dương thiên hạ.
Ở ngoài khu vực cấm chế, cô gái mặc áo đen tỉnh táo lại, trầm giọng nói.
Lần này, giọng điệu của nàng không có một chút nào đùa giỡn, thậm chí cách xưng hô đối với Từ Khuyết, cũng từ "Tên tiểu tử này" đổi thành "Người này".
Dù cho nàng là Tiên Tôn cảnh, giờ phút này cũng không có cách nào xem Từ Khuyết như là một vãn bối có thể tùy ý bắt bí để đối xử.
- Động tác này, xác thực rất làm người ta bất ngờ. Chí ít từ xưa đến nay, còn không có ai từng làm ra chuyện như vậy.
Nghê Thường tiên tử cũng gật gật đầu, cau mày.
- Nhưng mà. . .
Nàng tiếp tục nói ra:
- Hắn khiến chúng ta khiếp sợ chính là thực hiện hành động này, nhưng pháp quyết kia, trên thực tế không cường đại như chúng ta nghĩ tới, chuyện xé rách ra vết nứt hư không như vậy, Đại La Tiên bình thường đều có thể làm được.
- Chuyện này ngược lại cũng đúng, nhưng mấu chốt của vấn đề này chính là ở chỗ hắn lại có thể sử dụng loại pháp quyết cấp thấp này, tạo thành lực phá hoại như vậy, ngươi không cảm thấy rất đáng sợ sao?
Cô gái mặc áo đen cười tủm tỉm nhìn về phía Nghê Thường tiên tử.
Nghê Thường tiên tử im lặng.
Không thể phủ nhận, tam sắc Hỏa Liên ở trong mắt các nàng, xác thực chỉ là một loại pháp quyết cấp thấp, cũng không hề cao thâm.
Nó chỉ là mượn dùng đặc tính không giống nhau của ba loại Hỏa Liên, mạnh mẽ đem dung hợp đè ép, lợi dụng năng lượng hỏa diễm bài xích lẫn nhau, tạo thành lực phá hoại bực này.
Nhưng sự thiếu hụt của nó cũng rất rõ ràng, sức mạnh lan ra phạm vi quá rộng, nhìn như có lực phá hoại mạnh mẽ, trên thực tế lại không tập trung.
Nếu như một lực, có thể tập trung ở một điểm để bộc phát ra, như vậy sẽ rất đáng sợ.
Nhưng nếu như lực này phân tán, chỉ tạo thành xung kích thị giác đối với mọi người, ở trong mắt một ít cường giả, liền trở nên rất không thực dụng.
Ví dụ như tam sắc Hỏa Liên của Từ Khuyết, bây giờ thuần túy chính là lấy ra để phát tiết, đi nổ trời.
Nếu như là đụng tới đối thủ cùng cảnh giới hoặc cảnh giới cao hơn, uy lực của tam sắc Hỏa Liên, đã không có cách nào thuấn sát đối thủ giống như trước đây, nhiều lắm cũng chỉ có thể mang đến thương tích cho đối thủ.
Nhưng đối thủ ở tầng thứ của bọn họ, chuyện thương tích như vậy, ở trước mặt năng lực tự lành mạnh mẽ, liền không có gì ghê gớm.
Đương nhiên, như cô gái mặc áo đen từng nói, Từ Khuyết chỉ là một Đại La Tán Tiên, có thể sử dụng pháp quyết cấp thấp như thế, sáng tạo ra lực phá hoại lớn như vậy, vốn là một chuyện rất kinh người.
Hơn nữa còn thật sự nổ trời, đem vòm trời nổ ra nhiều vết nứt hư không như vậy, đúng là rất làm cho người ta bất ngờ và kinh hãi.
- Nhưng mà, việc này cũng không có bất kỳ tác dụng gì! hắn chỉ là đang phát tiết tức giận mà thôi, chẳng lẽ ngươi thật cảm thấy, trời cao sẽ bởi vì hắn mà thu hồi thiên kiếp?
Nghê Thường tiên tử lắc lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói.
Ở trong mắt nàng, những hành động này của Từ Khuyết, đều rất không biết lượng sức.
Ngươi khiêu khích thiên uy, nổ tung trời, thì lại làm sao?
Một câu nói của ngươi, còn có thể ra lệnh cho vòm trời?
Chuyện này thực sự là quá ngây thơ và vô tri rồi!
- Đó cũng không nhất định, ta ngược lại cảm thấy hắn có loại không sợ này, có lẽ đối với đạo uẩn có. . . hả? Hắn lại muốn làm gì?
Lời của cô gái mặc áo đen mới vừa nói được một nửa, mặt đột nhiên biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía bên trong khu vực cấm chế.
Giờ phút này, Từ Khuyết phóng lên trời, tay cầm Tử Kim Bức Vương Côn, đón gió mà lên, đằng đằng sát khí.
Mấy chục bóng người mặc áo bào đen bên cạnh hắn, cũng bay lên theo, mỗi một bóng người đều vung tay lên, nắm lấy Tử Kim Bức Vương Côn giống nhau như đúc.
Tất cả mọi người đều tuôn ra lệ khí cuồng bạo, nhằm phía vòm trời.
- Đậu phộng!
- Đây là muốn làm gì?
- Nổ trời xong, còn không bỏ qua?
- Trời ạ! Trong tay mỗi người bọn họ đều có một cái gậy, CMN toàn bộ đều là thượng phẩm Tiên Khí!
Tất cả mọi người bị một màn bất thình lình này làm cho sợ rồi, thanh âm ồ lên một mảnh.
Husky cũng sửng sốt một chút, vội vàng hét lên:
- Không có gì, tôn chỉ của Tạc Thiên Bang chúng ta chính là, người nhập bang, đưa thượng phẩm Tiên Khí!
Trong nháy mắt khóe miệng của mọi người ở đây co giật, trái tim cũng co giật theo.
Nhập bang lập tức đưa thượng phẩm Tiên Khí?
Trời ơi, Tạc Thiên Bang này giàu có cỡ nào. Nội tình khủng bố như vậy sao?
Đó chính là thượng phẩm Tiên Khí đó, dù cho là tồn tại cấp bậc Tiên Vương, cũng không nhất định có một kiện thượng phẩm Tiên Khí, những Đại La Tiên các ngươi, lại mỗi người có một thanh, hơn nữa còn là giống nhau như đúc?
- Chư vị, bản thần tôn ở đây thanh minh một chút, thượng phẩm Tiên Khí này, ở Tạc Thiên Bang chúng ta, đều là thuộc về vũ khí nhập môn, chúng ta có cơ sở sản xuất chính quy, dây chuyền sản xuất, nhưng không ảnh hưởng tới chất lượng, sản phẩm của Tạc Thiên chúng ta, tất cả đều là tinh phẩm.
Nói đến đây, khóe miệng của Husky giương lên:
- Lại không lâu nữa, Luyện Khí Lâu Tạc Thiên Bang do bản thần tôn một tay chấp chưởng sắp khai trương, cảm thấy hứng thú có thể tới cổ vũ.
- Đậu phộng, thời điểm như thế này, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn, không thấy tiểu tử kia sắp điên rồi hay sao?
Đoạn Cửu Đức tức xạm mặt lại.
Từ Khuyết xông lên vòm trời tràn đầy vết nứt hư không như vậy, thực sự là hành động rất không sáng suốt, vạn nhất bị vết nứt hư không nuốt chửng, có thể sẽ bị trục xuất vĩnh viễn ở trong hư không, lạc lối ở trong đó.
- Bản thần tôn nói thật lòng mà. Xác thực muốn mở một cái Luyện Khí Lâu chơi một chút. Về phần tiểu tử kia, cũng không phải là lần thứ nhất điên lên, bản thần tôn cũng không có gì phải lo lắng.
Husky không có tim không có phổi đáp lại.
Nó vẫn hiểu Từ Khuyết rất rõ, tên này không bao giờ làm chuyện không chắc chắn, nếu như có, bình thường đều là tự mình làm, nhưng bây giờ còn có thể kéo theo nhiều phân thân như vậy đi gây sự, rõ ràng chính là không bị điên.
- Ngươi nói như thế, cũng có chút đạo lý.
Đoạn Cửu Đức sửng sốt một chút, gật đầu:
- Tiên sư nó, lão đầu ta đều suýt chút nữa bị lừa, nhưng mà. . . lần này hắn muốn làm cái gì?
- Chuyện này. . . bản thần tôn cũng không đoán được.
Husky gãi gãi sau gáy, lắc đầu nói.
Tất cả mọi người đều đặt sự chú ý đặt ở trên người Từ Khuyết cùng mấy chục bóng người mặc áo bào đen.
Bọn họ đón gió mà lên, hai tay giơ cao Tử Kim Bức Vương Côn lên, giống như một đám thượng cổ ma binh, lực chiến trời cao.
- Tạc Thiên Bang nghe lệnh!
Rốt cục, sau khi hướng về đám vết nứt hư không lít nha lít nhít này, Từ Khuyết rốt cục trầm giọng hét lớn, phát ra hiệu lệnh, Tử Kim Bức Vương Côn trong tay nhắm thẳng lên vòm trời:
- Chọc thủng mảnh trời này cho ta!
- Rõ!
Mấy chục bóng người cùng kêu lên hò hét.
Tiếp đó, Tử Kim Bức Vương Côn đầy trời, ánh sáng trên không trung lóng lánh chói mắt, một lần đâm vào trong những cái khe hư không kia, một cây nhập động, lật đổ tất cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận