Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1115: Thảo Nguyên Tam Huynh Đệ

- Phù Sơn Xuyên, đây chính là thứ mà ngươi gọi là kế hoạch sao? Hừ! Ta xem ngươi bàn giao cho minh chủ như thế nào!
Trong khách sạn, Lâm Hoan kịp thời phản ứng lại, lộ ra vẻ tức giận, nhưng không che giấu được vẻ mừng rỡ trong mắt, xoay người chuẩn bị đi tìm minh chủ cáo trạng.
Mặt của Phù Sơn Xuyên lập tức biến sắc, đưa tay ngăn lại nói:
- Lâm huynh, chờ một chút.
- Chờ cái gì? Việc đã đến nước này, còn có cái gì phải chờ?
Lâm Hoan lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Ta đã sớm nói, đem kế hoạch lớn ở phía tây ngoại thành đặt ở trên người Ngũ Thế Phong như vậy, vốn là một trò đùa.
- Không, việc này còn có thể cứu vãn được. Lâm huynh, ngươi nghe ta nói trước, việc này tạm thời đừng báo cho minh chủ, ngươi và ta hợp tác, sau khi chuyện thành công, chúng ta đều phân chia một nửa công lao, như thế nào?
Phù Sơn Xuyên vội vàng mở miệng nói.
Thời điểm như thế này y cũng không muốn cùng Lâm Hoan phân cao thấp nữa, dù sao kế hoạch này y đã cùng minh chủ Lệ Thiên Tuân tỉ mỉ nhắc qua, Ngũ Thế Phong đúng là điểm mấu chốt của toàn bộ kế hoạch, Ngũ Thế Phong không còn, liền rất khó không làm cho bọn Từ Khuyết hoài nghi, dẫn bọn họ vào bên trong kế hoạch lớn ở phía tây ngoại thành kia.
Nếu như bây giờ để cho Lệ Thiên Tuân biết Ngũ Thế Phong đã chết, tất nhiên là sẽ giận tím mặt, trách cứ Phù Sơn Xuyên y không có năng lực.
Vì thế, bây giờ Phù Sơn Xuyên hoàn toàn đồng ý chia cắt một nửa công lao với Lâm Hoan, lấy công chuộc tội.
Lâm Hoan ngược lại cũng rất hài lòng với thái độ hiện tại của Phù Sơn Xuyên, cho tới nay Phù Sơn Xuyên đều là xem thường y, hai người minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, ai cũng không hãm hại chết người kia được, bây giờ thật vất vả tìm được một cơ hội có thể mạnh mẽ giẫm Phù Sơn Xuyên một cước, y làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Nhưng y có thể bò đến địa vị như ngày hôm nay, đủ để chứng minh y cũng không phải là người hành động theo cảm tính.
Cho dù bây giờ có thể mạnh mẽ giẫm Phù Sơn Xuyên một cước thì làm sao? Lệ Thiên Tuân sẽ vì thế mà không tiếp tục trọng dụng Phù Sơn Xuyên nữa sao? Đáp án khẳng định là không thể.
Dựa theo tình huống bây giờ, đơn giản chỉ là kế hoạch của Phù Sơn Xuyên mới bị phá hỏng, nhưng vẫn không có ảnh hưởng gì tới đại cục, vì thế coi như bây giờ báo tin tức trở lại, cùng lắm thì Phù Sơn Xuyên chỉ bị răn dạy và xử phạt một chút mà thôi, căn bản không thể dồn y vào chỗ chết được.
Cùng chút hãnh diện nhất thời, chẳng bằng hợp tác với Phù Sơn Xuyên, cùng chia công lao, ngược lại sẽ là cục diện hai bên đều thắng.
Sau khi cân nhắc một lúc, Lâm Hoan dừng bước, tựa như cười mà không phải cười nhìn Phù Sơn Xuyên hỏi:
- Làm sao để cứu vãn?
- Thay đổi kế hoạch, bắt mấy người trẻ tuổi bọn Lam Hà kia đi, mang tới ngoại ô phía tây, Lam Tâm Nguyệt nhất định sẽ liều lĩnh chạy tới cứu bọn họ, đến lúc đó Từ Khuyết có thể không ra tay sao? Chỉ cần Từ Khuyết đi qua, toàn bộ kế hoạch liền có thể trở lại quỹ đạo.
Phù Sơn Xuyên trầm giọng nói.
- Bắt bọn họ đi? Phù Sơn Xuyên, thực lực của Từ Khuyết này ngươi cũng đã nhìn thấy, ngươi cảm thấy hai người chúng ta có thể ở ngay dưới mắt hắn mang bọn Lam Hà đi sao?
Lâm Hoan lập tức cười lạnh.
Phù Sơn Xuyên lắc lắc đầu:
- Không nhất định cần chúng ta ra tay, việc này có thể giao cho Ám Sát Tinh.
- Ám Sát Tinh? Ngàn dặm giết một người, không lộ một chút dấu vết, là tổ chức ám sát am hiểu hư không chi độn?
Lâm Hoan ngạc nhiên, hơi kinh ngạc.
Tổ chức Ám Sát Tinh là một thế lực không thể khinh thường trên mảnh Thất Lạc Chi Địa này, thành viên của bọn họ cực kỳ ít, nhưng mỗi một người đều có thực lực Nhân Tiên cảnh đỉnh phong trở lên, thậm chí còn có cường giả Địa Tiên cảnh sơ kỳ.
Đám người kia ở bên trong cùng cấp đều là người tài ba, bọn họ am hiểu đạo ám sát, có thể ở dưới tình huống không gây ra chú ý gì, giết chết mục tiêu thậm chí bắt đi, sau đó còn có thể ẩn vào trong hư không trốn ra xa ngàn dặm, vô cùng phi phàm.
Nhưng để mời những người này làm việc, đánh đổi cực kỳ cao, mà cũng có khả năng bị lừa, cho dù sau đó muốn tính toán, cũng khó có thể tìm tới bọn họ để thanh toán.
Vì thế ở trên Thất Lạc Chi Địa, có rất ít người dám đi trêu chọc bọn họ, thậm chí ngay cả chuyện làm ăn cũng không dám tìm bọn họ hợp tác, dù sao đây là một tổ chức sát thủ không có ranh giới.
- Yên tâm đi, thực tế ta có quen biết với mấy người bọn họ, việc này để cho bọn họ ra tay, nhất định sẽ không có sơ hở nào.
Sắc mặt của Phù Sơn Xuyên nghiêm túc nói.
Lâm Hoan lại không tin lời này của Phù Sơn Xuyên, cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi thật sự quen biết bọn họ, vì sao lúc vừa bắt đầu lại không vận dụng kế hoạch này, ngược lại còn đưa Ngũ Thế Phong ra? Hay là. . . làm sao ngươi lại không sớm để cho bọn họ đến ám sát ta đây?
- A, Lâm huynh đừng đùa, ta làm sao có khả năng sẽ ám sát ngươi đây? Dù cho Ám Sát Tinh mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của minh chủ, nếu như ta ám sát ngươi, e rằng minh chủ cũng sẽ không bỏ qua cho ta.
Phù Sơn Xuyên nở nụ cười.
Y quả thật là rất muốn giết Lâm Hoan, nhưng căn bản không dám động thủ, bây giờ Lệ Thiên Tuân thích xem hai người bọn họ minh tranh ám đấu, liều mạng làm việc vì Thiên Minh, bản thân mình lại ngồi làm ngư ông đắc lợi, nếu như một người trong đó chết rồi, Lệ Thiên Tuân nhất định sẽ biết là ai làm.
Nếu như Lâm Hoan thực sự chết đi, đối với Phù Sơn Xuyên y cũng không phải là việc tốt, Lệ Thiên Tuân có khả năng sẽ đề phòng y, thậm chí có một ngày sẽ giết y.
- Lâm huynh, suy tính như thế nào rồi? Nếu như ngươi đồng ý, vậy tối nay phải hành động ngay, bằng không bọn họ sẽ kịp phản ứng lại.
Phù Sơn Xuyên hỏi.
Lâm Hoan suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng ta không muốn tiếp xúc với người của Ám Sát Tinh, hơn nữa ngươi cũng đã rõ ràng hậu quả, vạn nhất Ám Sát Tinh lại thất bại lần nữa, bọn Từ Khuyết cho dù ngu đến đâu cũng sẽ phát giác ra chuyện không đúng, đến lúc đó hắn tới tìm Thiên Minh chúng ta phiền phức, ha ha, ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy. . .
Nói xong, Lâm Hoan cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.
Y không muốn dính líu, chỉ cần sau khi chuyện thành công được phân chia một nửa công lao là được rồi, thậm chí coi như chuyện bại lộ, y cũng có thể không đếm xỉa đến, hoàn toàn thoải mái.
Phù Sơn Xuyên lạnh lùng nhìn bóng Lâm Hoan rời đi, ý cười trên mặt chậm rãi thu lại, từ từ trở nên lạnh lẽo, lửa giận trong mắt đã cuồng phun.
Y không nghĩ tới cục diện lại diễn biến thành như vậy, Ngũ Thế Phong chết, trực tiếp ảnh hưởng tới việc y nuốt trọn công lao toàn bộ kế hoạch, nháo đến tình trạng tiến thối lưỡng nan bây giờ, dù cho chuyện thành công, vẫn còn phải cùng Lâm Hoan này chia một nửa công lao, thậm chí nếu như bại lui, oan ức cũng do mình cõng, quả thực là uất ức đến cực điểm.
Nhưng mà chính như y suy nghĩ, nếu bây giờ đã tiến thối lưỡng nan, cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục làm, không có thời gian kéo dài nữa.
"Vèo!"
Y giơ cánh tay lên, trong ống tay áo lướt ra một vệt sáng, bay thẳng tới chân trời, trên không trung hóa thành một ngôi sao sáng lạn, sau đó dần dần ảm đạm xuống.
. . .
Cùng lúc đó, trong sương phòng khách sạn ở một bên đường phố khác, hai bóng người đang rụt cổ đứng ở trong góc, nhìn kỹ ánh sáng trên trời cao kia.
- Khà khà, Tiểu Lam Hà, thế nào? Bây giờ ngươi đã tin chưa, đã sớm nói cho ngươi là có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, Ngũ Thế Phong kia tuyệt đối là giả.
Từ Khuyết cười híp mắt quay về phía Lam Hà nói.
Lam Hà lộ ra vẻ kinh sợ, thở dài nói:
- Tỷ phu quả nhiên là thần cơ diệu toán, nhưng mà tia sáng kia nhìn rất quen mắt, giống như đã thấy ở đâu rồi.
- Mặc kệ có lai lịch gì, mau mau đi chuẩn bị bày trận, đêm nay khẳng định sẽ rất náo nhiệt!
Từ Khuyết cười hì hì nói, lộ ra vẻ hưng phấn rời khỏi bệ cửa sổ, lén lén lút lút chui vào căn phòng cách vách.
- Tỷ phu còn có thể bày trận?
Lam Hà lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại đột nhiên trừng to mắt:
- Tỷ phu, chờ chút, ngươi chạy nhầm phòng rồi, đó là gian phòng của tỷ ta dđó, thời gian này có lẽ nàng đang tắm.
"Loảng xoảng!"
Vừa dứt lời, căn phòng cách vách vang lên một tiếng vang trầm thấp, tiếp theo là tiếng quát mắng đàng hoàng trịnh trọng của Từ Khuyết:
- Lam cô nương, ngươi làm sao có thể như vậy? Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, ngươi còn có tâm tình ở chỗ này tắm rửa? Kẻ địch sắp giết tới, nhanh mặc quần áo vào, chúng ta phải bàn chuyện chính sự rồi!
Lam Hà nghe tiếng, sững sờ ở tại chỗ, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Tỷ phu trâu bò!
. . .
Rất nhanh, bóng đêm một lần nữa buông xuống.
Khách sạn chỗ Từ Khuyết ở hoàn toàn yên tĩnh, đám chưởng quỹ đã sớm bị Từ Khuyết trói gô vứt ở bên trong phòng chứa củi, cửa lớn của khách sạn đã bị đóng chặt, đèn đuốc sớm tắt.
Đường phố vô cùng bình tĩnh, dưới bóng đêm, ba bóng đen từ không trung lặng yên không một tiếng động xuyên qua, như gió như mây, vô cùng quỷ dị xuất hiện ở nóc khách sạn.
Ba người đều che mặt, đầu đội mũ che, một ánh sao trên không trung rơi xuống, soi sáng ở trên người bọn họ, nhưng lại khiến cơ thể bọn họ từ từ mơ hồ, dường như nửa trong suốt, tiếp cận với trạng thái ẩn thân.
"Răng rắc!"
Đột nhiên, một viên ngói trên nóc nhà hơi nhúc nhích.
Ba người đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt quét tới.
"Răng rắc!"
Mái ngói nhúc nhích một lần nữa, một cái đầu từ bên trong chui ra, cười híp mắt nhìn ba người bọn họ:
- Mấy vị đạo hữu đêm khuya tới chơi, còn tiến vào bên trong siêu cấp phong ma vô địch hố lớn chung cực khốn sát trận của Tạc Thiên Bang ta, đến cùng là để làm gì?
Trong nháy mắt tròng mắt của ba người lóe qua vẻ kinh ngạc, nhìn lẫn nhau một chút, cả người đột nhiên chấn động.
Hiển nhiên, lúc này bọn họ mới phát hiện ra là mình đã bị nhốt rồi, hoàn toàn bị một cái trận pháp vô hình giữ chặt ở bên trong một khu vực nhỏ trên nóc nhà, nếu như bọn họ dám manh động, sát trận này sẽ lập tức triển khai công kích.
- Sao ngươi có thể phát hiện ra chúng ta?
Một người trong đó trầm giọng mở miệng hỏi.
- Chút thủ đoạn nhỏ ấy của các ngươi, còn muốn khiến ta không phát hiện? Nói thật, từ lúc người ở khách sạn đối diện kia gửi tín hiệu tìm các ngươi, ta đã biết các ngươi sẽ đến. Đến đây đi, nói một chút xem, là đứa ngốc nào mời ba người các ngươi đến gây sự, liền chút kỹ xảo ám sát này, cũng quá rác rưởi đi!
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
Trên thân thể ba người lúc này tuôn ra một luồng tức giận, trầm giọng nói:
- Chúng ta là người của Ám Sát Tinh, nếu ngươi dám đụng đến chúng ta một chút nào, kết cục của ngươi sẽ rất khốc liệt!
- Ám Sát Tinh? Ám Sát Tinh gì chứ, chưa từng nghe nói.
Từ Khuyết xem thường nói.
Ba người lập tức ngẩn ra, lập tức lại nhìn lẫn nhau một cái, một người trong đó lắc đầu nói:
- Chớ phí lời với hắn, tiểu tử này chỉ là Bán Tiên cảnh mà thôi, chúng ta trước tiên hợp sức phá tan trận pháp này, sau đó theo kế hoạch làm việc!
- Được!
Hai người khác cũng gật đầu.
Tiếp đó, ba người đột nhiên giơ hai tay lên, ánh sao trên không trung kia một lần nữa rơi xuống, ánh sáng trắng óng ánh từ từ hừng hực lên, chậm rãi hóa thành màu xanh nhạt, xuyên qua thân thể của bọn họ, từ từ kéo thân thể ba người họ gần lại.
Sau đó, ba người cùng lúc đọc pháp quyết:
- Dung dịch xuất quỹ, bảo thụ ủy khuất, lộ xuất mã cước, giả trang vô sự, bách niên hảo hợp, phong vũ đồng chu!
- Thảo nguyên tam huynh đệ, cổ, bảo, vũ!
- Hợp thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận