Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1541: Chở Sốt Sắng

.
Phiên bản Dịch: 1639 chữ khoảng 5 phút đọc
Tình hình giống như Tri Kiếp Thông dự báo, người đàn ông trung niên đáp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Từ Khuyết thảnh thơi dựa lưng đại thụ, hai mắt hơi mê ly, lộ ra một ít u buồn, nhàn nhạt phun ra một ngụm khói, một cái tay khác tao nhã nâng bình thiết, nhẹ nhàng lay động, giơ lên bên mép nhẹ nhàng ngửi mùi vị, sau đó nhấp một miếng, lại không lập tức nuốt xuống, để đầu lưỡi cảm thụ vị chua kích thích, cho đến khi chảy xuống yết hầu, mới có một cỗ mùi hương thoang thoảng vị ngọt tràn ngập giữa răng môi.
Người đàn ông trung niên nhìn tình cảnh này liền chau mày, có chút chần chờ.
Tên Nam tử trước mắt quá tuấn mỹ, quan trọng là tuổi còn rất trẻ, từ Cốt Linh đến xem, tuyệt đối không vượt quá trăm tuổi.
Một Đại La Kim Tiên chưa đến trăm tuổi, dám một thân một mình đến Thiên Cung Viện, đồng thời còn có thể duy trì khí chất tạo nhã, đánh giá một loại chất lỏng nào đó.
Người như vậy nhất định là do những thế lực lớn kia bồi dưỡng ra, không phú cũng quý, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường
Vì thế nếu như ban ngày ban mặt ra tay với một người như vậy, vạn nhất tương lai đưa tới mầm họa gì...
- Đạo hữu, ngươi cũng tới thẦm gia đại hội chiêu tân ở Thiên Cung Viện sao?
Không đợi người đàn ông trung niên suy nghĩ xong, Từ Khuyết đột nhiên quay đầu nhìn lại, trên mặt mang theo vẻ đơn thuần và nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nhiệt tình hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần, trong lúc nhất thời có chút choáng váng, trong đầu không khỏi xuất hiện một ít ký ức xa xôi.
Rất lâu về trước mình cũng từng là hài đồng, mới vào Tiến Môn, không phải cũng ngây thơ thiện lương như vậy sao?
Đáng tiếc, nhiều năm lăn lộn trong nguy hiểm và mê hoặc, loại bản chất chân thiện mỹ kia từ lâu đã biến mất không còn tăm hơi rồi.
- Những bản tính thuần phác tốt đẹp kia quả thật là hồi ức tốt đẹp thời thơ ấu a.
Nghĩ đến đó, trong lòng người đàn ông trung niên âm thầm thở dài một hơi, nhưng cũng kiên định một loại ý nghĩ nào đó.
Xin lỗi người trẻ tuổi, đơn thuần không phải tội, những đơn thuần còn dám đi ra hỗn, vây có chết cũng đáng đời, đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác!
Không sai, tiểu huynh đệ cũng tới thẦm gia chiêu tấn đại hội sao?
Người đàn ông trung niên mở miệng đáp lại, ngữ khí vô cùng lãnh đạm, trong mắt đã lóe lên hàn quan sát cơ hiển hiện
Chỉ cần Từ Khuyết gật đầu, y liền có thể xác định trên người Từ Khuyết có Chiến Tần Lệnh, có thể lập tức ra tay giết người đoạt lệnh.
Vèo!
Nhưng mà người đàn ông trung niên vẫn chưa thấy Từ Khuyết gật đầu hay lắc đầu.
Y chỉ thấy thân hình Từ Khuyết bỗng nhiên loáng một cái, sau đó hóa thành bóng mờ, trực tiếp lao thẳng đến chỗ y.
Tốc độ kia vô cùng nhanh chóng, trực tiếp đột phá tốc độ âm thanh, gây ra một tiếng nổ lớn.
- Cái gì?
Người đàn ông trung niên lập tức có chút không kịp phản ứng, đây là tình huống thế nào?
Ầm ầm!
Sau một khắc, một tiếng nổ lớn vang lên.
Người đàn ông trung niên lúc này mới biến sắc, rốt cục tỉnh táo lại.
Từ Khuyết đã xuất hiện ở trước mặt y, khuôn mặt dữ tợn tà ác, tay cầm một cây trường côn tử kim, toàn thân côn óng ánh, thiêu đốt hai loại hỏa diễm hắc bạch nóng rực, đồng thời còn có mấy đạo tia chớp tráng kiện màu vàng óng xẹt qua, keng keng vang vọng, giống như Thiên Kiếp khủng bố giáng lâm.
Đây là một sát chiêu đáng sợ, một côn tràn ngập lực lượng Thiên Phạt, dù cho là Tiên Vương, đối mặt với một côn này, nội tâm cũng phải run lên liên hồi.
- Khốn kiếp!
Người đàn ông trung niên trong nháy mắt chửi ầm lên.
Gì mà đơn thuần thiện lương, gì mà thiếu niên thuần phác, khí chất tao nhã gì gì đó, ngây thơ em gái người!
Hóa ra nói nửa ngày, người ngây thơ lại chính là mình!
Ý điên cuồng điều động Tiên Nguyên, tập trung đến dưới chân, thậm chí vận dụng bí thuật Huyết Tế, dùng tốc độ cực hạn tránh né một côn này.
Đường đường là Tiên Vương cảnh, mạnh mẽ biết bao, cho dù phản ứng chậm nhưng sau khi sử dụng toàn lực, vẫn có thể thành công né tránh một đòn của Từ Khuyết.
Nhưng y vẫn không thể lập tức thay đổi phương hướng, chỉ là trực tiếp lùi lại, một côn này của Từ Khuyết tuy rằng không thể đánh lên trên người y, nhưng Cỗ kình khí xé rách không khí lại đánh thẳng lên trên đầu người đàn ông trung niên.
“Âm” một tiếng trầm thấp, đỉnh đầu người đàn ông trung niên bị khí kình đánh ra một cái lỗ nhỏ, máu tươi văng tung toé.
- Đáng ghét!
Người đàn ông trung niên nhất thời gào thét, nhưng nội tâm lại cực kỳ kinh hãi.
Uy lực một côn này đã vượt qua y tưởng tượng, tuy thương thế này không tính là gì, bị thương ngoài da mà thôi, nhưng kình khí lại khiến cho cơ thể có chút nhộn nhạo.
Khí kình đã có thể đánh vỡ đầu y, như vậy nếu như bị cây côn kia đánh trúng chẳng phải sẽ nổ tung tại chỗ hay sao?
- Vô sỉ, ban ngày ban mặt dám hành hung người ở dưới chân núi Thiên Cung Viện hay sao?
Người đàn ông trung niên lần thứ hai lùi lại, không muốn liều mạng với Từ Khuyết, há mồm gầm lên.
Thực lực Từ Khuyết vượt qua y tưởng tượng, hơn nữa y cũng mất đi cơ hội tiên phát chế nhân, chuẩn bị làm lớn chuyện, khiến cho Thiên Cung Viện chú ý, đến lúc đó có thể xoay chuyển càn khôn, nói Từ Khuyết cướp đi Chiến Tần Lệnh của y.
- Ha ha, hô lớn tiếng như vậy, là muốn dẫn người Thiên Cung Viện tới sao? Vô dụng thôi, cho dù người gọi rách cổ họng cũng không có ai đến cứu người đầu.
Từ Khuyết cười gần, điện quang màu vàng dưới chân lóe lên, thân hình loáng một cái, ép sát theo.
Đồng thời hắn thu hồi Tử Kim Bức Vương Côn, bàn tay lớn nhấn về phía trước một cái, hư không trước người trong nháy mắt lõm vào.
Ầm ầm —!
Bóng tối che kín vòm trời, một cái chưởng ấn màu đen tràn ngập tử khí, ẩm hàn rét lạnh, nghiền ép đánh thẳng về phía người đàn ông trung niên.
- Đây… Đây là ma công gì?
Người đàn ông trung niên lập tức kêu lên sợ hãi, bị doạ đến phát điên rồi.
Đối mặt với chưởng ấn, y cảm thấy có một sự nguy hiểm mãnh liệt, nội tâm không nhịn được run rẩy, còn đáng sợ hơn cả một côn vừa rồi.
- Ồ, cũng không có gì, vừa nãy chờ ngươi đến, đúng lúc học được Hoàng Tuyền Đại Thủ Ấn, tiểu Tiên Quyết mà thôi, đừng sốt sắng.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp, nụ cười kia muốn bao nhiêu tiện liền có bấy nhiều nhiều tiện, phảng phất như đang nói đến một chuyện vô cùng nhỏ.
Người đàn ông trung niên tức giận đến mức suýt chút nữa phun một ngụm lão huyết ra ngoài.
Tiểu Tiên Quyết? Chở Sốt sắng?
Mẹ kiếp, đổi lại thành ngươi, ngươi có thể không sốt sắng ư?
Đồng thời nội tâm y cũng lấy làm kinh ngạc.
Tiểu tử này nói ở chỗ này chờ mình? Chẳng lẽ đã sớm biết mình sẽ tới, muốn ở đây mai phục cướp giết mình?
Không đúng, sau khi mình lấy được Chiên Tân Lệnh, chưa bao giờ tiết lộ ra bên ngoài, toàn bộ hành trình đến Thiên Cung Viện đều một mực đi thẳng, tiểu tử này làm sao biết hành tung của mình?
Chẳng lẽ là... Tiểu Lệ?
Đúng rồi, ngoại trừ tiểu Lệ, không còn ai khác biết được.
Tiểu Lệ à Tiểu Lệ, cha nuôi thật lòng với người, không nghĩ tới người lại nông cạn như vậy, đi yêu thích loại người trẻ tuổi ngoài trừ đẹp trai thì không còn thứ gì này, cũng không tiếc bán đi cha nuôi,
- Aaaa…
Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng giận, song quyền nắm chặt, ngửa mặt lên trời gào thét.
Âm!
Vào thời khắc nguy cơ, trên người y hiện ra một luồng khí thế bàng bạc, phóng lên tận trời.
Lửa giận bạo phát khiến cho y bùng nổ ra tiềm lực trước nay chưa từng có, trong Đan Điền tỏa ra từng sợi Tiên Nguyên mạnh mẽ, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh kiếm màu lẦm nhạt to lớn ở trước người.
- Vô Sinh Kiếm Dẫn, phá!
- Người đàn ông trung niên lớn tiếng rít gào, điểm ra một chỉ.
Lưỡi kiếm màu lẦm nhạt to lớn mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ xơ xác, xuyên thẳng đến chưởng ấn to lớn trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận