Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 965: Ta Xem Rất Đắt

"Phốc!"
Trong nháy mắt, có người đang uống trà trực tiếp phun hết ra ngoài.
Mọi người ở đây cũng trừng to mắt, tỏ vẻ ngơ ngác.
Đây là lời giới thiệu kiểu gì?
Tên là Vương Đại Chùy thì nói thẳng tên ngươi Vương Đại Chùy, CMN ngươi cho mình thêm nhiều lời thoại như vậy làm gì?
Cái gì Đại là lớn, cái gì bói toán xem tướng, sờ tiểu bạch thố đoán mệnh.
Loại văn nhã này, ngươi còn muốn mặt mũi hay không?
- A!
Bọn Lục Châu Hà lắc đầu, trên mặt lần nữa hiện lên ý cười trêu tức.
Trước một giây bọn họ còn đang không phục, nhưng bây giờ, bọn họ hầu như đều đã yên tâm.
Bởi vì bọn họ vững tin, Đổng gia tiểu thư tuyệt đối sẽ không để ý tới một người nói chuyện thô tục như thế, quả thực là quá đê hèn.
Phía sau màn mỏng.
Đổng gia tiểu thư, giờ phút này cũng xác thực là rất ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới mới vừa rồi còn là công tử ca hào hoa phong nhã, vừa há mồm lại nói ra những lời như thế, chuyện này thực sự là khiến cho người ta ngoài ý muốn.
- Bất quá... Bói toán xem tướng...
Môi của Đổng gia tiểu thư hơi chu ra, con ngươi sáng sủa, tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với bói toán xem tướng mà Từ Khuyết mới nói tới.
Nàng mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Vương công tử...
- Hey... Đừng gọi ta là Vương công tử.
Từ Khuyết xua tay cắt ngang, ôn nhu nói:
- Gọi ta là Đại Chùy ca.
CMN!
Khóe miệng của tất cả mọi người lập tức co giật, tỏ vẻ thẹn thùng.
Đại... Đại Chùy ca?
Chùy em gái ngươi! Có buồn nôn hay không?
Dù cho là Đổng gia tiểu thư phía sau màn mỏng cũng ngẩn ra, lập tức gò má ửng đỏ, thầm nói người này sao có thể vô sỉ như vậy.
- Đại Chùy ca trâu bò!
Lúc này, phía sau đoàn người vang lên một tiếng thét to.
CMN! Thật sự là có người gọi?
Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy một con chó lén lén lút lút đi ra khỏi cửa lớn.
Mọi người cũng theo bản năng bỏ qua con chó kia, nhìn quét qua những người còn lại xung quanh, muốn nhìn một chút đến cùng là kẻ ngu si nào vừa gọi "Đại Chùy ca".
- Đại Chùy công tử.
Lúc này, phía sau màn mỏng lần nữa truyền đến âm thanh của Đổng gia tiểu thư.
Nàng đương nhiên là không thể thật sự ở trước mặt nhiều người như vậy, gọi một người bèo nước gặp nhau là "Đại Chùy ca", chuyện này có vẻ quá mức buồn nôn, không phù hợp với phong cách nữ tử rụt rè mà nàng đã học được từ nhỏ.
- Tiểu nữ tử từng ở trong sách cổ xem qua đạo "Bói toán xem tướng", nghe nói đạo này có thể tính được thiên mệnh, tính toán không một chỗ sai sót, chẳng lẽ công tử thật sự am hiểu?
Nàng mở miệng hỏi dò, hết sức tò mò.
- Đó là đương nhiên.
Từ Khuyết lúc này lộ ra vẻ cao.
- Nếu Đổng tiểu thư có hứng thú, tại hạ cũng có thể giúp ngươi bốc một quẻ, nhìn tướng đoán mệnh, nhưng mà...
- Nhưng mà thế nào?
- Cần...
- Cần cái gì?
- Phải sờ một chút...
Lời của Từ Khuyết còn chưa nói hết, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức biến đổi.
Sờ một chút?
Trời ơi, ngươi muốn sờ cái gì?
- Làm càn!
Lúc này Lục Châu Hà lớn tiếng quát, tỏ vẻ tức giận.
- Đồ vô sỉ!
- Tên thần côn nhà ngươi muốn làm cái gì?
- Nơi đây không phải chỗ để ngươi xằng bậy, chớ quá đáng!
- Đổng tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng để tên vô sỉ kia lừa!
Những người còn lại đều hét lớn, lớn tiếng chỉ trích Từ Khuyết.
Thậm chí có người đứng dậy, ưỡn ngực nói:
- Ngươi muốn sờ liền sờ ta, ta không tin ngươi thật có thể tính ra tất cả mọi chuyện của ta.
- Cút! Ta sờ ngươi làm gì, ngươi bị bệnh thần kinh à? Ta không cần mặt mũi sao? Ta nói chính là phải sờ tay một chút, nhìn chỉ tay, các ngươi đều nghĩ đi đâu thế? Vương Đại Chùy ta là loại người tùy tiện kia sao?
Từ Khuyết trừng mắt cả giận nói, nghiêm mặt.
Mọi người lập tức nghẹn lời, liền trợn trắng mắt.
Sờ tay?
Tin ngươi mới là lạ!
Lúc này, Lục Châu Hà đột nhiên bước ra một bước, đứng trước mặt Từ Khuyết, lạnh lùng nói:
- Thứ bói toán xem tướng này vốn chỉ là một loại truyền thuyết, cho dù thật sự tồn tại thì cũng thất truyền từ lâu, ta không tin ngươi lại am hiểu đạo này, ngươi muốn xem chỉ tay thật sao? Được, ta cho ngươi xem!
Nói xong, y trực tiếp đưa tay ra, đưa về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức liền vui vẻ, tùy ý quét qua một chút, liền lắc đầu nói:
- Lục công tử đúng không? Ta xem tướng tay này của ngươi, nếu ta không tính sai, ngươi am hiểu âm luật, gần đây còn làm được một bài nhạc khúc.
- Hừ! Ngươi có thể ra tính chút chuyện mà chúng ta không biết không?
Lục Châu Hà lúc này cười lạnh thành tiếng, tỏ vẻ xem thường.
Mọi người cũng không biết nói gì, Từ Khuyết nói những này, có ai ở đây mà không biết?
- Tính ra chuyện mà các ngươi không biết? Đương nhiên có thể.
Khóe miệng của Từ Khuyết đột nhiên giương lên:
- Lục công tử, ngươi đến nay vẫn còn độc thân chứ? Nói thật cho ngươi biết, ngươi sau này cũng sẽ độc thân, tương lai đều là độc thân, một đời cô độc.
- Ngươi...
Lục Châu Hà lập tức tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen.
Lời này của Từ Khuyết, hoàn toàn chính là đang ám chỉ y không thể cùng Đổng tiểu thư đến với nhau.
Nhưng mà lúc này, Đổng gia tiểu thư phía sau tấm màn mỏng nói:
- Đại Chùy công tử, có thể nói một chút hay không, ngươi làm như thế nào nhìn ra được?
- Ha ha, thiên cơ không thể tiết lộ.
Từ Khuyết giả vờ cao thâm nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía tấm màn mỏng kia, tiếp tục nói:
- Nhưng nếu như Đổng tiểu thư đã hỏi ta, vậy thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân.
- Đa tạ Đại Chùy công tử.
Đổng gia tiểu thư lúc này đáp lại, hiển nhiên nàng cực kỳ hiếu kỳ đối với những thứ này, cảm thấy rất hứng thú.
- Kỳ thực rất đơn giản, ta nhìn chỉ tay của vị Lục công tử này, phát hiện bàn tay của y rất lớn.
Từ Khuyết đáp.
Mọi người ở đây lập tức sững sờ.
Bàn tay lớn?
Chuyện này quan hệ gì với một đời cô độc có?
Đổng gia tiểu thư cũng ngẩn ra, mở miệng hỏi:
- Đây là vì sao?
- Bởi vì...
Từ Khuyết dừng lại, đột nhiên ôm lấy đàn ghita, dạo nhẹ dây đàn, há mồm hát:
- Càng lớn càng cô đơn, càng lớn càng bất an, cũng không thể không nhìn giấc mơ bị đứt đoạn...
Hát đến chỗ này, hắn đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ bỉ ổi hướng về phía mọi người nói:
- Thế nào? Nghe rõ ràng chưa? Càng lớn càng cô đơn, các ngươi xem tay của Lục công tử này, quá CMN lớn, nếu như y không cô đơn cả đời, ta trực tiếp ăn phân!
"Phốc!"
Tên vừa nãy phun nước trà ra lúc này vừa mới uống tách trà khác, thế nhưng nước vừa mới vào cổ họng đã phun ra ngoài lần nữa.
Những người còn lại cũng trừng to mắt một phen, suýt chút nữa ngất đi.
Lục Châu Hà càng tức giận đến mức cả người run lên, suýt nữa hộc máu.
Tay càng lớn càng cô đơn?
CMN sao ngươi không lên trời đi?
Đây tính là bói toán xem tướng cái gì?
Bầu không khí toàn trường lập tức rơi xuống điểm đóng băng, hết sức khó xử.
Bởi vì Từ Khuyết làm ra một màn này cũng không buồn cười, nếu như là chuyện cười, vậy cũng là nụ cười lạnh cực điểm.
Kể cả phía sau màn mỏng, cũng là một mảnh yên tĩnh.
Mãi đến tận mấy hơi thở sau, Đổng gia tiểu thư mới lộ ra vẻ mỉm cười lúng túng lại không thất lễ, nhẹ giọng nói:
- Khụ, không nghĩ tới Đại Chùy công tử lại khôi hài như vậy, đúng là để tiểu nữ tử học thêm được một ít kiến thức.
- Đổng tiểu thư khách khí rồi.
Lúc này, Từ Khuyết mới bày ra vẻ mặt đứng đắn, cười nhạt nói:
- Kỳ thực việc bói toán xem tướng đoán mệnh, đúng là thiên cơ không thể tiết lộ, bằng không sẽ hư hỏng âm đức cùng nhân phẩm của ta, vì thế vừa nãy ta giải thích, chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, còn có tin hay không, tùy các ngươi.
Huống hồ ngày hôm nay ta đến đây, cũng không phải là để khoe khoang năng lực, lại càng không phải là để chứng minh cái gì, mà là có một chuyện muốn mời Đổng tiểu thư hỗ trợ.
- Ồ? Đổng gia tiểu thư ngẩn ra, gật đầu nói:
- Không biết tiểu nữ tử có chỗ nào có thể giúp đỡ Đại Chùy công tử?
- Haizz, việc này nói ra rất dài dòng.
Từ Khuyết tầng tầng thở dài, lộ ra vẻ thương cảm nói:
- Ta có một người bạn rất thân tên là Husky, nó ngây thơ thiện lương, giản dị hàm hậu, nhưng gần đây lại mắc bệnh hiểm nghèo, trước khi chết muốn uống một hớp hoa lộ vạn năm. Hi vọng Đổng tiểu thư có thể giúp đỡ, đưa một chút hoa lộ vạn năm cho ta, cũng không cần quá nhiều, tùy tiện mười mấy hai mươi thùng là được rồi.
- Cái gì?
Đổng gia tiểu thư lập tức cả kinh.
Mọi người ở đây cũng đều thay đổi sắc mặt.
Vạn năm hoa lộ?
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, tên này là vì hoa lộ vạn năm mà đến?
Hơn nữa vừa mở miệng, chính là muốn mười mấy hai mươi thùng?
Mẹ nó chứ, thật sự cho rằng hoa lộ vạn năm là từ trên trời rơi xuống à? Quả thực là giở công phu sư tử ngoạm.
- Đại Chùy công tử, việc này e rằng...
Lúc này, Đổng gia tiểu thư mở miệng đáp lại, giọng điệu có chút khó khăn, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt của Từ Khuyết lúc này ngưng lại, trịnh trọng nói:
- Đổng tiểu thư, ngươi yên tâm, Vương Đại Chùy ta cũng không phải là loại người thích nhận không ân huệ. Nếu ngươi có thể giúp ta, ta đồng ý lấy thân báo đáp... Hey hey hey, các ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta bình thường thu phí cũng rất đắt đó, một lần 800, bao đêm hai ngàn, già trẻ đều không bắt nạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận