Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1401: Sống Hay Chết

Trận bão táp vẩn đục ở Táng Tiên Cốc này, ròng rã kéo dài bảy bảy bốn chín ngày.
Từ đầu bảy đến bảy bảy, vừa vặn là một cái chu kỳ luân hồi viên mãn.
Đây cũng không phải một con số đại diện cho may mắn, nhưng nó đại diện cho viên mãn, cũng chính là thời gian viên mãn kết thúc Thiên Địa Dung Lô.
Bên trong bốn mươi chín ngày, cuồng phong vẩn đục thổi bảy ngày, liền biến thành một mảnh mây mù màu đen đặc.
Bên trong khói đen không ngừng vang vọng đủ loại âm thanh, có thể nói là quỷ khóc thần gào chân chính, giống như trên triệu oan hồn đang gào thét, rít gào.
Nhưng ở bên trong Thiên Địa Dung Lô, oan hồn cũng không có cách nào tránh khỏi hiến tế.
Ngày thứ bốn mươi hai, tất cả âm thanh đều không còn, toàn bộ Táng Tiên Cốc bị một luồng nước biển màu đen bao trùm, giống như đã biến thành một mảnh biển lớn tịch diệt, tràn ngập tử khí và lạnh lẽo.
Mãi đến tận ngày thứ bốn mươi chín viên mãn, Táng Tiên Cốc mới rốt cục khôi phục lại bình tĩnh.
Nó hóa thành một mảnh sa mạc khô héo, nơi này không có cỏ, không có nước, liền thổ nhưỡng đều có vẻ âm u đầy tử khí, hoàn toàn chính là một mảnh đất không có một chút sức sống nào.
- Đã. . . kết thúc?
Đoạn Cửu Đức ngơ ngác nhìn Táng Tiên Cốc đã khăn voan đổi mặt, trời đất xoay vần này, có chút khó có thể tin.
Trong bốn mươi chín ngày này, bọn họ vẫn canh giữ ở lối vào Táng Tiên Cốc, không hề rời đi.
Chỉ có con hải quy to lớn kia rời đi trước, chìm vào trong biển, vẫn không hề có tin tức.
Mạc Quân Thần tuy rằng cũng là tồn tại Kim Tiên cảnh đỉnh phong, cũng nắm giữ Minh Vương Trấn Ngục Thể đại thành, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản con hải quy có cảnh giới tương đương với y kia rời đi, vì thế cũng chỉ có thể coi như thôi, cùng bọn Liễu Tĩnh Ngưng và Đoạn Cửu Đức, cùng nhau lưu lại.
Bây giờ Thiên Địa Dung Lô trong Táng Tiên Cốc, cuối cùng cũng kết thúc hiến tế, nội tâm của đoàn người cũng bắt đầu trở nên bất an.
Liền Táng Tiên Cốc đều đã biến thành bộ dạng này, Từ Khuyết và Husky, còn có thể sống sót hay không?
- Nhanh, vào xem xem. . . đậu phộng, chờ một chút, các ngươi còn nhớ ngọn núi kia ở đâu không?
Đoạn Cửu Đức lúc này hô lên, lại đột nhiên ngây người, toàn bộ Táng Tiên Cốc đều bị hiến tế thành sa mạc bình địa, vào lúc này vị trí sơn mạch y cũng không tìm ra được.
- Ta nhớ.
Liễu Tĩnh Ngưng mới há mồm đáp lại, người đã nhảy vào trong cốc trước.
- Chờ một chút.
Lúc này Mạc Quân Thần hô lên, nhưng vẫn chậm một bước, Liễu Tĩnh Ngưng đã nhảy vào trong Táng Tiên Cốc, thẳng đến sơn mạch mà trước đây Từ Khuyết vạch ra linh nhãn.
Y lo lắng Thiên Địa Dung Lô trong Táng Tiên Cốc mới vừa kết thúc, còn bị sức mạnh hiến tế ảnh hưởng, vì thế không dám để cho Liễu Tĩnh Ngưng đi vào.
Nhưng cũng may, sau khi Liễu Tĩnh Ngưng vọt vào, cũng không có bất kỳ nguy hiểm bất ngờ nào phát sinh, y mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vạn nhất Liễu Tĩnh Ngưng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mạc Quân Thần không nghi ngờ chút nào, cho dù Từ bang chủ biến thành quỷ, e rằng cũng sẽ không bỏ qua cho y.
- Còn chờ cái con gà con gì nữa, mau mau vào xem xem còn có Tiên Khí gì có thể kiếm hay không, lão đầu ta nói với các ngươi, tiểu tử cùng con chó kia, trên người có một đống bảo bối đấy.
Đoạn Cửu Đức nói xong, cũng gấp gáp tiến vào.
Tuy ngoài miệng hô muốn kiếm Tiên Khí, trên thực tế ai nấy đều thấy được, Đoạn Cửu Đức là đang lo lắng cho an nguy của Từ Khuyết và Husky.
Dù sao mọi người cũng nhìn ra được, Thiên Địa Dung Lô liền sơn mạch đều có thể hiến tế, há có thể buông tha cho Tiên Khí?
"Vèo!"
Rất nhanh, mọi người đều đã tìm đến trong cốc, đến vị trí sơn mạch linh nhãn mà lúc trước Từ Khuyết chỉ dẫn.
Tất cả mọi người đều đứng ở phía sau Liễu Tĩnh Ngưng, yên lặng nhìn mảnh cát mịn âm u đầy tử khí cùng một ít hòn đá tàn lưu lại dưới chân, rơi vào im lặng.
- Tất cả mọi người của Tạc Thiên Bang nghe lệnh, cấp tốc đào nơi đây ra!
Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên cắn răng quát lên, hiệu lệnh tất cả mọi người của Tạc Thiên Bang ra tay.
Từ Khuyết là chết hay sống, nàng đều muốn đào móc ra nhìn.
Bát Đầu Xà cùng mọi người của Tạc Thiên Bang nghe thấy vậy, lúc này đáp một tiếng "Rõ", không hề chần chờ chút nào, nhanh chóng lấy xẻng ra, hướng về phía lòng đất điên cuồng đào.
Nhưng mà tình cảnh quái quỷ lại xuất hiện.
Khi xẻng của mọi người rơi xuống đất, sau khi đào lên một đống cát đá, trong nháy mắt mặt đất lại khôi phục nguyên dạng.
- Chuyện này. . .
Lúc này Đoạn Cửu Đức cả kinh.
- Chỗ này, tựa hồ đã triệt để chết hết rồi.
Mạc Quân Thần cũng ngây người.
Theo lý mà nói, ở bên trong sa mạc, đào động cát, xung quanh sẽ có cát còn lại cấp tốc lấp kín cái hố, thuộc về tình huống bình thường, nhưng tiếp tục đào xuống, đều sẽ có đào ra.
Nhưng bây giờ, bọn họ gặp phải tình huống không giống thế.
Cái xẻng của mọi người hạ xuống, sau khi đào ra một hố cát, cát còn lại xung quanh không hề có động tĩnh một chút nào, nhưng vị trí bị đào đi, lại có cát đá cấp tốc lấp kín lại, khôi phục hình dáng cũ.
Tình huống như thế, chính là nói rõ thổ nhưỡng của Táng Tiên Cốc đã triệt để chết hết, tất cả địa thế linh khí đều bị Thiên Địa Dung Lô luyện hóa, cả khu vực đều đã bị cố định vĩnh hằng thành dáng dấp này, thêm một phần đất hoặc thiếu một phân đất, nó đều sẽ không có thêm bất kỳ biến hóa nào nữa.
- Híttt, chuyện này. . . đoán chừng đào không xuống nổi rồi.
Đoạn Cửu Đức hơi hít vào một hơi, rung đùi đắc ý nói.
Liễu Tĩnh Ngưng vội nắm chặt hai tay, nỗ lực khắc chế tâm tình, để mình tỉnh táo lại.
Thời điểm như thế này, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ ra biện pháp.
- Chờ một chút, có thể đi tới dãy núi của Hiên Viên Uyển Dung bên kia nhìn, nếu như Hiên Viên Uyển Dung còn sống, tiểu tử kia sẽ không chết được, nếu như. . . quên đi, đi nhìn rồi nói.
Đoạn Cửu Đức đề nghị, dù sao tính mạng của Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung liên kết với nhau, chỉ cần một người sống sót, liền chứng minh một người khác cũng không chết.
Bây giờ nếu không đào được mặt đất này, như vậy đi nhìn Hiên Viên Uyển Dung một chút, cũng có thể biết tình cảnh bây giờ của Từ Khuyết như thế nào.
- Ta còn nhớ phương vị.
Lúc này Liễu Tĩnh Ngưng lên đường, cấp tốc hướng phương hướng vị trí sơn mạch lúc trước của Hiên Viên Uyển Dung chạy đi.
Mọi người theo sát phía sau.
Rất nhanh, Liễu Tĩnh Ngưng rơi vào trên một mảnh mặt đất bằng phẳng, tuy sơn mạch chỗ này đã bị hiến tế, biến thành bình địa, nhưung tế đài vẫn không hề bị tan vỡ.
Liễu Tĩnh Ngưng vung tay nhỏ lên, cuốn lên một cơn gió, thổi ở bên ngoài tế đài, cả tòa tế đài lập tức hiện ra một mặt trong suốt, giống như xuyên thấu qua hồ nước, thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Nhưng vừa nhìn tới, vẻ mặt của mọi người đều đọng lại.
Tòa cung điện này đã bị đã tiêu hao tàn tạ, chiếc băng quan dưới đáy kia cũng nát hơn nửa, nằm bên trong đã không phải là Hiên Viên Uyển Dung, mà là một đống tro cặn màu đen còn lại.
- . . .
Trong nháy mắt mấy người bọn Đoạn Cửu Đức im lặng, một câu nói đều không nói ra được.
Dưới tình huống này cũng đã không cần phải nói thêm gì nữa, trong lòng mọi người đều đã có đáp án.
Nếu tế đài chưa bị phá, nói rõ cấm chế phong ấn chỗ này vẫn còn tồn tại, Hiên Viên Uyển Dung cũng không ra được, như vậy đống thổ nhưỡng màu đen giống như tro cặn trong quan tài băng này, chỉ sợ cũng là một chút tro bụi mà sau khi Hiên Viên Uyển Dung bị huyết tế còn lưu lại.
- Ồ, khối đá này hình như có chữ viết, viết. . .
Lúc này, một tên bang chúng Tạc Thiên Bang đột nhiên kinh kêu lên một tiếng, nhìn về một hòn đá hình chữ nhật ở dưới chân, đột nhiên choáng váng.
Mọi người nghe tiếng đều nhìn tới, sau đó cũng sững sờ ở tại chỗ.
Hai tay của Liễu Tĩnh Ngưng khẽ run lên, dung nhan thất thần đọng lại.
Trên hòn đá rõ ràng viết bốn chữ cực kỳ lớn —— "Từ Khuyết chi mộ".
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo này, nét chữ qua loa tùy ý, hoàn toàn chính là phong cách của Từ Khuyết.
- Tiểu tử kia, sẽ không phải là thật sự. . . không đúng, chuyện này tựa hồ không đúng!
Đoạn Cửu Đức khó có thể tin, không nghĩ ra nơi này làm sao lại xuất hiện bia mộ mà Từ Khuyết tự tay viết.
Việc này quá không phù hợp với tính cách của Từ Khuyết, nếu hắn biết mình sắp chết, tuyệt đối sẽ không ở trên mộ bia của mình viết xuống bốn chữ mộc mạc như thế.
Lấy phong cách của hắn, tối thiểu phải đến một câu "Thiếu niên đẹp trai nhất trong lịch sử chi cứu cực vô địch đẹp trai bức vương chi Tạc Thiên Bang bang chủ Từ Khuyết chi mộ".
Còn có Husky, nếu Từ Khuyết đều đã viết bia mộ, Husky có thể không ăn theo mới là lạ, làm sao có khả năng không lưu lại bia mộ theo đây?
Nghĩ tới đây, con ngươi của Đoạn Cửu Đức xẹt qua một đạo ánh sáng cơ trí.
Dù sao thì cũng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là hiểu rõ nhau nhất.
Y cảm thấy, chân tướng chỉ có một, hai con hàng hãm hại Từ Khuyết và Husky này, khẳng định sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
"Ầm!"
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
Hư không giống như là bị xé rách, một luồng khí thế bàng bạc, từ trên trời giáng xuống.
Lúc này mặt mọi người biến sắc, quay đầu nhìn tới.
Một con hải quy lớn như núi, một lần nữa quay đầu trở lại, hô mưa gọi gió, che kín bầu trời, suất lĩnh một nhánh đại quân trăm vạn Hải tộc tinh nhuệ, ngang trời lướt tới, cực kỳ hung hăng.
- Thủ hộ thần của tộc ta sắp xuất thế, Nhân tộc giun dế các ngươi còn không mau cút ra!
hải quy to lớn trên không trung lớn tiếng quát mắng, tiếng vang kinh thiên động địa, khiến cho mọi người chấn động.
Mạc Quân Thần vốn đang chìm đắm trong đau buồn do Từ Khuyết ngã xuống, y cho rằng đây là kết cục từ lâu đã dự đoán được, mình sẽ không có quá nhiều cảm xúc, dù sao đã sống năm tháng dài đằng đẵng như thế, đã miễn cưỡng nhìn thấu.
Nhưng giờ phút này nhìn con cự quy Hải tộc này, còn có trăm vạn đại quân Hải tộc, Mạc Quân Thần tại chỗ tức giận xông lên, sát khí khủng bố bao phủ mà ra.
- CMN, ngày hôm nay lão tử giết hết các ngươi!
Mạc Quân Thần trong mắt mọi người luôn luôn nho nhã, lại bạo phát một tiếng quát thô bạo, lập tức hóa thành một vệt sáng, phóng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận