Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1422: Thiên Hỏa Tuyết Hồ

Sau hai mươi ngày.
Bọn Từ Khuyết xuất hiện ở Địa Châu.
Cho tới nay, Thiên Châu bị gông xiềng cầm cố, căn bản là Phá Không Phù không có cách trực tiếp đi đến.
Địa Châu cùng Huyền Hoàng châu tuy rằng cũng thuộc về một phần của Thiên Châu, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tính là một chút mảnh vỡ, gông xiềng phong ấn cũng không vững chắc, ảnh hưởng rất nhỏ, vì thế Phá Không Phù đúng là có thể miễn cưỡng xuyên qua.
Cho nên muốn trở lại Thiên Châu, cũng chỉ có thể xuất phát từ Địa Châu Huyền Ất Tiên Vực, một lần nữa đánh xuyên qua mảnh Kính Hồ lúc trước, đi về Thiên Châu.
Nhưng trạm thứ nhất đến của bọn Từ Khuyết, cũng không phải là vị trí Kính Hồ ở Huyền Ất Tiên Vực, mà là trước tiên hạ xuống ở Trấn Nguyên Tiên Vực.
Đây cũng là nơi mà Từ Khuyết lần đầu tiên tiến vào Địa Châu năm đó, bước vào Tiên Vực.
Hiện nay toàn bộ Trấn Nguyên Tiên Vực, hầu như đã trở thành thiên hạ của Tạc Thiên Bang.
Tuy chỉ là trên danh nghĩa như vậy, nhưng Lập Thiên Thư Viện cùng những thế lực khác đều tuyên bố gia nhập Tạc Thiên Bang, trở thành phụ thuộc của Tạc Thiên Bang, hơn nữa có Tằng Đại Phật Gia đang tọa trấn, thay thế Từ Khuyết làm người phát ngôn của Tạc Thiên Bang.
Mọi người cũng đều rõ ràng là quan hệ giữa Tằng Đại Phật Gia cùng Từ Khuyết phi phàm, vì thế quyền lên tiếng của y cực kỳ lớn, sức ảnh hưởng của Tạc Thiên Bang cũng vì vậy mà mạnh mẽ.
Cùng ngày, bọn Từ Khuyết trở về, trong nháy mắt liền gây ra sự chú ý của rất nhiều đại nhân vật.
Tằng Đại Phật Gia, viện trưởng Lập Thiên Thư Viện, kể cả đầu mục của những thế lực khác, đều đang chạy tới nghênh tiếp.
Nhưng hứng thú trang bức của Từ Khuyết rất thấp, hắn vội vàng phải về Thiên Châu, nhưng trước tiên đặt chân ở Trấn Nguyên Tiên Vực, chủ yếu là muốn tiện đường nhìn tình trạng gần đây của Lâm Ngữ Hi một chút.
Lúc trước nàng ra đi không lời từ biệt, đi truy tầm truyền thừa mà sư phụ nàng thủ hộ, Từ Khuyết cũng không hề theo tới, mà là phái người của Lập Thiên Thư Viện đi bảo vệ trong bóng tối.
Nhưng bây giờ về đến chỗ này, cuối cùng cũng là muốn tìm hiểu một chút.
Nhưng mà, người của Lập Thiên Thư Viện lại hướng Từ Khuyết thỉnh tội.
Lâm Ngữ Hi mất tích rồi.
- Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, các ngươi còn có thể mất dấu? Là nàng cố ý ẩn núp các ngươi?
Từ Khuyết tại chỗ nhíu mày, nhìn về phía người của Lập Thiên Thư Viện.
Tử Hà tiên tử ở bên cạnh, lông mày cũng cau lại, quét Từ Khuyết một cái, tại sao lại thêm ra một Lâm Ngữ Hi?
Người của Lập Thiên Thư Viện cuống quít đáp:
- Hồi bẩm bang chủ, cũng không phải là như vậy. Mấy năm này Lâm cô nương vẫn đang truy tìm truyền thừa, tuy cũng có một vài người không có mắt quấy nhiễu nàng, nhưng đều bị chúng ta xử lý trong bóng tối, cho nên nàng cũng không có nguy hiểm gì, mãi đến tận hai năm trước, nàng tiến vào Thiên Hỏa Tuyết Hồ, từ đây liền biến mất không còn tăm hơi, không có tin tức.
- Thiên Hỏa Tuyết Hồ?
Từ Khuyết ngẩn ra.
Lúc trước lăn lộn ở Trấn Nguyên Tiên Vực, hắn đúng là từng nghe nói tới Thiên Hỏa Tuyết Hồ.
Lần đầu tiên nghe nói cái tên này, Từ Khuyết còn tưởng rằng là cục tình báo tuyết hồ, sau đó mới phát hiện là ở đây thật sự có tồn tại một chỗ.
Thiên Hỏa Tuyết Hồ, chính là một mảnh hồ nước bị bạch tuyết băng phong nhiều năm, nhưng bên trong hồ nước lại có một luồng hỏa diễm màu trắng, quanh năm không ngừng.
Đây là một hiện tượng rất dị thường, băng cùng lửa, làm sao làm được chuyện cùng tồn tại?
Rất nhiều người đều đã từng muốn vượt qua tuyết hồ, đi xem hỏa diễm màu trắng này, nhưng mỗi một người đi tới giữa tuyết hồ, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tay trắng trở về.
Người đứng ở ngoài hồ quan sát, lại nói hỏa diễm màu trắng bên trong chưa bao giờ biến mất qua, bọn họ tận mắt thấy những người tiến vào giữa tuyết hồ kia, từ bên trong hỏa diễm màu trắng xuyên qua.
Mới đầu cách nói này còn không có ai tin tưởng, sau đó nhiều người nghiệm chứng, cũng đã trở thành chuyện lạ một phương.
Có người cho rằng chỗ kia không có chỗ đặc thù gì, chỉ là một chỗ tuyết hồ phổ thông, hỏa diễm màu trắng bên trong, chỉ là một loại bóng mờ do tia sáng khúc xạ sản sinh, cũng không phải là tồn tại chân thực.
Nhưng có người lại suy đoán hỏa diễm màu trắng này nắm giữ linh trí, đoán chừng không muốn bị người đi vào phát hiện, vì thế tự ẩn giấu.
Mỗi người nói một kiểu, hỏa diễm màu trắng cũng được gọi là Thiên Hỏa, liền có cách gọi Thiên Hỏa Tuyết Hồ này.
Sau đó cũng có không ít đại năng tự mình đi tới chỗ kia xem qua, nghiên cứu hồi lâu, cũng không thu được gì, sau này, chỗ kia cũng từ từ bị các tu sĩ quên lãng, trở thành một phương kỳ cảnh mà thôi.
Hiện nay người của Lập Thiên Thư Viện lại nói Lâm Ngữ Hi biến mất ở Thiên Hỏa Tuyết Hồ, điều này làm cho Từ Khuyết có chút không nghĩ ra.
Bởi vì chỗ kia hắn cũng đã đi qua, tương tự không thu hoạch được gì, liền hệ thống đều không phát hiện ra chỗ kia có cái gì đặc thù, đồng thời Thiên Hỏa Tuyết Hồ cũng không hề lớn, chỉ cở mấy cái sân đá banh, một người sống đang yên đang lành, làm sao có khả năng biến mất ở bên trong?
- Chúng ta nhìn thấy nàng đi vào, nhưng trong chốc lát liền biến mất ở bên trong tuyết lớn đầy trời, bất luận chúng ta tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm tới khí tức của nàng, cứ biến mất không còn tăm hơi như vậy.
Người của Lập Thiên Thư Viện tỏ vẻ khổ sở nói, rất kinh hoảng, chỉ lo Từ Khuyết trách tội.
- Từ bang chủ, việc này cũng không thể trách bọn họ. Lúc đó sau khi ta nghe được tin tức, cũng cùng bọn Tần viện trưởng tự mình chạy tới nhìn, tra không ra bất kỳ đầu mối gì. Nhưng ta suy đoán, e rằng mảnh Thiên Hỏa Tuyết Hồ này, chính là nơi truyền thừa mà Lâm cô nương nói tới.
Tằng Đại Phật Gia mở miệng nói.
Mấy người Tần viện trưởng bên cạnh cũng đều gật đầu.
Từ Khuyết nghe thấy vậy cũng trở nên im lặng, người khác không thể tin, nhưng Phật gia vẫn có thể tin tưởng.
Mà lúc Lâm Ngữ Hi rời đi, cũng xác thực là có lưu lại thư, nói rõ là muốn đi tìm truyền thừa mà sư phụ nàng nói tới.
Chỉ là không nghĩ tới, kết quả nàng liền biến mất ở trong Thiên Hỏa Tuyết Hồ như vậy.
Chiếu như thế xem ra, nếu trong Thiên Hỏa Tuyết Hồ thật sự có truyền thừa, đó nhất định sẽ là tồn tại rất phi phàm, năm đó hệ thống không thể phát hiện ra đầu mối, e rằng là bởi vì phiên bản cấp bậc quá thấp.
- Thôi, chuyến này vừa vặn chúng ta cũng muốn đi Huyền Ất Tiên Vực một chuyến, thuận tiện liền đến Thiên Hỏa Tuyết Hồ nhìn một chút.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Vị trí Thiên Hỏa Tuyết Hồ, vừa vặn ngay ở chỗ giao giới giữa Huyền Ất Tiên Vực cùng Trấn Nguyên Tiên Vực, hắn quyết định đi nhìn một chút, cũng coi như là tận một ít tình cảm với Lâm Ngữ Hi.
Dù sao nói cho cùng, nàng cũng là người Địa Cầu, hơn nữa còn đã từng là mối tình đầu.
Mối tình đầu của mỗi một người đàn ông, bất luận kết cục có phải là tụ hay tán, bình thường ở bên trong tim đều sẽ để lại chút ít vị trí, khó có thể tiêu tan.
Nhưng Từ Khuyết xem như là một ngoại lệ, từ góc độ của hắn tới nói, cũng không hi vọng Lâm Ngữ Hi đi tới con đường tu luyện này, nhưng Lâm Ngữ Hi đã làm ra lựa chọn, hắn cũng sẽ không tiện đi nhúng tay.
Dù sao, hắn cũng không hi vọng sẽ gặp thêm Lâm Ngữ Hi nhiều lần hơn nữa.
Có chút quá khứ, một khi qua đi, liền thật sự chỉ có thể trở thành quá khứ.
- Phật gia, ngươi cũng theo chúng ta đi thôi, mặc kệ việc này có kết quả hay không, chúng ta đều chuẩn bị phải về Thiên Châu.
Sau khi khởi hành, Từ Khuyết nhìn về phía Tằng Đại Phật Gia, mở miệng nói.
Bây giờ hắn ở Thiên Châu đã có thực lực nắm giữ một phương đất đặt chân, quyết định mang theo Phật gia.
Nhưng mà, Phật gia lại khẽ cười lắc lắc đầu:
- Ý tốt của bang chủ, ta rất rõ ràng, nhưng lần này e rằng vẫn phải khước từ ý tốt của bang chủ rồi.
- Ồ? Đây là vì sao?
Từ Khuyết sững sờ.
Năm đó hắn muốn dẫn theo Tằng Đại Phật Gia cùng đi Thiên Châu, Phật gia liền từ chối hắn một lần, dự định chờ thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, lại đi về Thiên Châu.
Bây giờ thực lực của Phật gia đã có tăng tiến, nhưng vẫn từ chối, khiến Từ Khuyết có chút không rõ.
- Ta kết bạn với một vị tiền bối cao nhân Phật môn, dự định theo y tu hành.
Phật gia cười nhạt, nhìn qua trầm ổn bình tĩnh hơn nhiều so với trước đây, khí chất biến hóa rất lớn.
Y tiếp tục nói ra:
- Vị tiền bối kia đã nói, lại không lâu nữa, Địa Châu cũng sẽ trở về Thiên Châu, vì thế tương lai chúng ta vẫn sẽ có ngày đoàn tụ.
- Cũng được.
Từ Khuyết trầm ngâm một lúc, gật gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Nhưng ngươi phải chú ý, Địa Châu trở về Thiên Châu, cũng sẽ không quá thuận lợi, chỉ sợ sẽ có không ít thương vong.
- Ta biết, nhưng nếu như chút ấy đau khổ ta đều không chịu được, sau khi đi đến Thiên Châu, lại có thể làm gì đây?
Tằng Đại Phật Gia gật đầu cười, giữa hai lông mày hơi có chút dáng vẻ trang nghiêm.
- Ha ha, Phật gia trâu bò!
Từ Khuyết lập tức cười to, hướng Phật gia giơ ngón tay cái lên.
- Phật gia đúng là trâu bò!
Husky cũng hùa theo ồn ào.
Đoạn người vừa nói vừa cười, một đường về phía trước.
Mấy ngày sau, khu vực biên giới của Trấn Nguyên Tiên Vực, bóng mọi người xuất hiện, đã đến Thiên Hỏa Tuyết Hồ.
Toàn bộ tuyết hồ bị gió tuyết bao trùm, hoa tuyết như tơ liễu bay bay, xa xa nhìn tới liền giống như một phương tuyết thành hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Ở giữa tuyết hồ, có một mảnh hỏa diễm màu trắng, đang hừng hực thiêu đốt.
Mọi người chỉ có thể cảm giác được băng tuyết hàn ý, nhưng không cảm giác được nhiệt độ của hỏa diễm một chút nào, lúc này vừa nhìn tới, hỏa diễm kia liền thật sự giống như ảo ảnh, cũng không phải là tồn tại chân thực.
- Ồ, chờ một chút, hình như bản thần tôn cũng đã tới chỗ này, có chút ấn tượng.
Lúc này, Husky ngạc nhiên nghi ngờ nói một tiếng, áp sát tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận