Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 548: Hoặc Là Đổi Tên Hoặc Là Chết

Quy tắc cũ?
Tất cả mọi người ở đây nghe được câu này chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, bao gồm cả Hàn Quốc Cường, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Y bất an đoán xem Từ Khuyết và Husky muốn làm gì, từ gương mặt cười híp mắt của một người một chó, y cảm nhận được một loại ác ý, nhưng không đoán ra nguyên cớ gì.
Mà Từ Khuyết gây ra động tĩnh ở đây, đã kinh động không ít người.
Dù sao nơi này là khu vực phố xá sầm uất phồn hoa, người đến người đi trên đường phố tấp lập, khi Từ Khuyết dùng một chiêu quật ngã Hàn Quốc Cường, đã hấp dẫn không ít người vây xem, mà hiện tại người vây xem đã biến thành một đoàn.
Chuyện Hàn Quốc Cường bên đường khinh người, đám người đã chứng kiến không ít, nhưng giống như hôm nay, y lại bị một thiếu niên i dùng một chiêu quật ngã rồi đè xuống đất đánh, đây là lần thứ nhất, đám người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
- Hàn thiếu gia lần này ăn phải quả đắng rồi, lại chọc phải một thiên tài.
- Người này nhìn có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng đã có thực lực Anh Biến kỳ tầng bốn, thực lực như thế này không tệ đâu.
- Tạc Thiên Bang cái gì, hẳn là bịa ra, theo ta tháy chắc là hắn đến từ một gia tộc nào đó.
- Không, hẳn là một môn phái cổ xưa.
Mọi người không hề đồng tình với Hàn Quốc Cường, ngược lại chỉ hứng thú với thân phận của Từ Khuyết.
Mà lúc này, Husky đã ưỡn ngực hóp bụng, thần thái kiêu ngạo bước đến trước mặt Hàn Quốc Cường, từ trên cao nhìn xuống Hàn Quốc Cường.
- Ngươi còn có chuyện gì không?
Husky cao lãnh hỏi.
- Husky, ngươi không cần phí lời với y, mau động thủ.
Dáng vẻ Từ Khuyết không kiên nhẫn nói.
Hàn Quốc Cường vốn đang mơ hồ, nhưng nghe xong lời này sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Y quá quen thuộc với những câu này, theo thông lệ, đây là lời nói trước khi giết người!
- Không, không, chờ một chút, ta chính là con trai phó Thành chủ, các ngươi không được đến đây! Nếu các ngươi giết ta, các ngươi nhất định không thể ra khỏi tòa thành này...
Hàn Quốc Cường vội vàng hô, lúc này không thể không cúi đầu, y thật sự sợ bị giết.
- Ta phi!
Husky đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt nên mặt Hàn Quốc Cường.
Bẹp!
Mặt Hàn Quốc Cường trong nháy mắt bị một ngụm nước bọt lớn nhổ vào, trở nên ngơ ngác.
Tất cả mọi người đang vây xem cũng ngẩn ra, yên lặng như tờ.
Tình huống này là thế nào?
Con chó này thật hung hăng!
Thậm chí ngay cả nói cũng không đợi Hàn Quốc Cường nói xong, lẽ nào thật sự muốn giết y?
- Ta nói đều là sự thật, đây đều là hiểu lầm, không cần thiết hạ tử thủ, nếu như...
Hàn Quốc Cường cũng vội vàng hô, thật sự nghĩ rằng Từ Khuyết và Husky muốn giết mình.
Nhưng Từ Khuyết vẫn trầm mặc không nói, nhìn qua giống như một sát thủ lãnh khốc, đang nhìn một kẻ giãy dụa trước khi chết.
Husky cũng như một đao phủ, mặt không hề cảm xúc, cao ngạo trừng lớn hai mắt, dáng vẻ trang nghiêm, sau đó bỗng nhiên lại há miệng.
- Khặc phi!
Một cục đờm đặc, trong nháy mắt bay xuống trên gáy Hàn Quốc Cường.
Lời nói của Hàn Quốc Cường lại một lần nữa bị cắt đứt.
Cả người y ngốc tại chỗ, khẽ nhếch miệng, dáng vẻ có chút sững sờ, cục đờm mà Husky vừa nhổ chậm rãi nhỏ xuống từ mái tóc ướt nhẹp của y, theo gò má chảy vào trong miệng.
Nhưng Hàn Quốc Cường không biết, giờ khắc này y đang bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi tử vong, cho rằng Từ Khuyết và Husky đã hạ sát tâm, mạng nhỏ sắp khó giữ được, sao còn có để ý đến mấy ngụm nước bọt này?
Mà đám người đi cùng Hàn Quốc Cường, lúc này cũng bị dọa sợ, nhanh chóng chen từ trong đám người ra ngoài, có kẻ trực tiếp chạy về nhà, có người chạy tới Hàn phủ mật báo, nhưng đều sợ bị liên luỵ, nên không kẻ nào dám trở về.
- Đừng giết ta, ta sai rồi a!
Thái độ của Hàn Quốc Cường đã triệt để hạ thấp, nhanh chóng cầu xin tha thứ.
- Phi!
Husky không nói hai lời lại nhổ một ngụm nước bọt.
- Ta...
- Phi phi phi!
- Các ngươi...
- Phi phi phi phi phi phi!
Bất luận Hàn Quốc Cường nói gì, đều bị Husky dùng một ngụm nước bọt cắt ngang.
Nó nhổ nước bọt lên người Hàn Quốc Cường, lần sau nhanh hơn lần trước, vô cùng có tiết tấu, cuối cùng giống như súng máy bắn phá về phía đầu của Hàn Quốc Cường.
Tất cả mọi người đứng xem mà choáng váng, con chó này quá hung hăng,
Có thể nhổ nhiều nước bọt như vậy, tại sao vẫn chưa giết người?
- Được rồi Husky, chấm dứt ở đây đi!
Lúc này, Từ Khuyết mới nói ra.
Husky đã thỏa mãn từ lâu, gật đầu cười híp mắt lui về phía sau.
Mọi người đều sững sờ, Hàn Quốc Cường cũng sững sờ.
Chuyện này... đây là muốn ra tay sao?
- Không, không muốn, Lý công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, đừng giết ta.
Hàn Quốc Cường bị dọa sợ, nhìn Husky rời đi, mà Từ Khuyết lại bước tới từng bước một, y vô cùng hoảng sợ, cho rằng Từ Khuyết muốn ra tay giết y.
- Ta giết ngươi? Ta nói muốn giết ngươi bao giờ?
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Lúc này Hàn Quốc Cường mới dừng lại, sững sờ nói:
- Không... không giết ta?
- Đương nhiên không giết ngươi, ta là người đọc sách, cái gọi là quân tử động khẩu không động thủ, sao có thể làm ra chuyện giết người như vậy.
Từ Khuyết nghiêm trang nói, trên mặt tràn ngập vẻ chính khí.
Đám người vây xem thấy thế khóe miệng đều co giật.
Quân tử động khẩu không động thủ?
Hoá ra náo loạn nửa ngày, ngươi lại không giết người?
Đậu xanh, nói như thế, từ đầu tới đuôi cũng chỉ vì nhổ nước miếng mà thôi?
Mẹ nó, chưa từng thấy người nào như thế!
Lại xúi giục một con chó đi nhổ nước miếng, còn không ngại mà nói mình là người đọc sách, người đọc sách có khả năng làm chuyện loại này sao?
Người đọc sách em gái ngươi ấy!
- Con người của ta luôn giảng đạo lý, ngươi nói ngươi lấy tên là gì không được, nhất định phải lấy cái tên nát Hàn Quốc Cường, đây là bất kính đối với dân tộc, bất hiếu bất trung bất nghĩa đối với tổ quốc, ta cho ngươi hai cái lựa chọn.
Từ Khuyết chậm rãi ung dung nói, vô cùng hung hăng, đồng thời Huyền Trọng Xích trong tay cũng đặt lên đầu Hàn Quốc Cường, như có ý muốn chặt bỏ đi.
Hắn lạnh lùng nói:
- Hoặc là đổi tên, hoặc là chết! Ngươi chọn đi!
- A?
Hàn Quốc Cường nhất thời bị dọa sợ, đại ca à, ngươi không phải đã nói ngươi không giết người sao? Tại sao còn nói ra lời đáng sợ như thế?
Mọi người cũng không còn gì để nói, vừa mới nói không giết người, mà chớp mắt lại uy hiếp người ta đổi tên, nếu không sẽ phải chết, không phải ngươi luôn nói đạo lý sao?
Tên này rốt cuộc xuất hiện từ đâu vậy?
- Hả? Không nói lời nào là muốn lựa chọn chết hả? Có thể, đúng là rất thẳng thắn cương nghị, thà chết chứ không chịu khuất phục, được, ta tác thành cho ngươi.
Từ Khuyết vừa nói, Huyền Trọng Xích trong tay bỗng tỏa ra một luồng huy mang, lực lượng mạnh mẽ chậm rãi tuôn ra.
Lúc này Hàn Quốc Cường mới nhanh chóng hô lớn:
- Không, ta lựa chọn đổi tên!
- Hả?
Từ Khuyết ngừng tay.
Hàn Quốc Cường vẻ mặt đưa đám nói:
- Nhưng ta không biết nên đổi thành tên gì...
Hắn thực sự không biết tên của mình tai sao lại mạo phạm Từ Khuyết, Hàn Quốc Cường, quốc mạnh, một cái tên rất bình thường mà, vì sao đối phương lại không chịu được.
- Đổi thành Việt Quốc Cường!
Từ Khuyết chính khí nói.
- A?
Hàn Quốc Cường há hốc mồm, Việt Quốc Cường? Đây không phải đổi tên, mà là đổi họ mà.
- Quên đi, loại người cặn bã như ngươi, không tư cách dùng cái tên khí phách như thế.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, cảm thấy không thích hợp, sửa lời nói:
- Ngươi đổi thành Hàn Quốc Nhược đi, không không không, gọi Hàn Quốc Cơ đi.
Hàn Quốc Cơ?
Như thế cũng không cái gì nha, có thể tiếp thu.
Hàn Quốc Cường gật đầu nói:
- Được, ta đổi tên, gọi Hàn Quốc Cơ.
Không ngờ lời này vừa nói ra, Từ Khuyết lại trừng mắt, cả giận nói:
- Ngươi chơi ta đúng hay không?
Ầm!
Hắn đập một Huyền Trọng Xích lên gáy Hàn Quốc Cường, mắng to:
- Ta nói ngươi đổi thành Hàn Quốc Cơ à, ngươi vất chữ 'A' đi đâu rồi? Nói cơ không nói đi, ngươi muốn chết đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận