Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 576: Văn Minh, Tố Chất?

- Lươn?
Nha hoàn lập tức sửng sốt:
- Công tử, ngài muốn lươn để làm cái gì?
- Đâm người a! Ta ngồi ở đây, ai không phục liền đâm người đó!
Từ Khuyết cười gằn, thâm ý nhìn về phía nữ tử họ Lý kia, thẳng thắn ngồi ở đối diện nàng.
Đây rõ ràng chính là muốn kéo cừu hận.
Mà mọi người vừa nghe hắn nói nhưu thế, lập tức hoàn toàn không còn gì để nói.
Đem con lươn đâm người? Bệnh thần kinh à! Cũng chưa từng nghe nói con lươn có thể đâm chết người.
Đương nhiên, cũng là bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói mà thôi, nếu như đã nghe nói qua, đoán rằng lúc này nữ tử họ Lý kia đã phát điên tại chỗ.
Nha hoàn ngượng ngùng nở nụ cười, cảm thấy Từ Khuyết là đang nói đùa, cũng không coi là thật, sau khi cười làm lành một tiếng, liền lui xuống.
Nhưng đối với loại biểu hiện này của Từ Khuyết, nữ tử họ Lý vẫn rất tức giận.
Ở Tu Tiên Giới, thân phận địa vị luôn luôn được xem trọng.
Nàng tự tin đến từ Lý gia, tuy không sánh được với những đại tộc danh vọng như Khương gia hay Cung gia, nhưng cũng có chút danh tiếng ở Đông Hoang.
Bây giờ xuất hiện một thiếu niên thiên kiêu lạ mặt, dám ở trước mặt mọi người đối chọi với nàng như thế, nàng làm sao nuốt nổi cơn giận này? Nếu là sống chết mặc kệ, chẳng phải là để các gia tộc lớn cùng môn phái đang ngồi đây xem thường Lý gia nàng hay sao?
- Làm càn!
Lúc này, nữ tử họ Lý vỗ lên bàn đá một cái, bàn đá vẫn không hề nhúc nhích, nhưng đồ sứ bày ra bên trên, trong nháy mắt nát tan thành bụi phấn.
- Ngươi tính là thứ gì? Dám to gan ngồi ở chỗ này, bản tiểu thư cho ngươi thời gian ba cái hô hấp, lập tức mang theo chó của ngươi cút ra ngoài.
Nữ tử họ Lý vô cùng chua ngoa, ngữ khí cũng rất hung ác, căn bản không giống như tác phong của một cô gái nên có, quá mức bá đạo.
Liễu Tĩnh Ngưng sầm mặt lại tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử họ Lý, sát ý trong mắt đã ẩn hiện, nhưng nàng trước sau chưa từng bại lộ tu vi Luyện Hư kỳ, dù sao đại năng ở đây cũng quá nhiều, nếu như lộ ra một chút sơ sót, nhất định sẽ trong nháy mắt bị người bắt lấy.
Nhưng Husky lại là người đầu tiên nổi bão, hét lớn:
- Đậu phộng, trợn to con mắt của ngươi mà nhìn cho rõ, bản thần tôn là sói.
Mọi người ở đây lập tức đem sự chú ý quét tới, thật đúng là một con chó hung mãnh.
Nhưng cường giả Luyện Hư kỳ ở khu vực trung tâm, chỉ là liếc mắt nhìn một cái liền nghiêng đầu qua chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục trò chuyện, không còn quan tâm tới bên này nữa.
Dù sao đó đều là chuyện của bọn tiểu bối, bọn họ cũng không hề để ý.
Mà đại hội cắt đá cũng tựa hồ không có quy định, cũng không hạn chế có người ở đây ồn ào, nhưng cũng có một cái quy định, đó là không thể ra tay tranh đấu, bằng không tự nhiên sẽ có người đi ra trấn áp.
Nữ tử họ Lý thấy Từ Khuyết không mở miệng, trái lại một con chó mở miệng mắng nàng, trong nháy mắt làm cho nàng cảm thấy nhục nhã.
Đây chẳng phải là biến tướng đang cùng mọi người nói, nàng đường đường là thiên kim tiểu thư của Lý gia, lại chỉ xứng nói chuyện với chó của người ta, nhưng bị vướng bởi quy củ của đại hội cắt đá, nàng cũng không dám động thủ ở nơi này, chỉ có lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Ngược lại là tên nam tử vẫn im lặng không nói bên cạnh nữ tử họ Lý kia, đột nhiên mở miệng nói:
- Yên Nhi, cùng bọn họ nói chuyện chỉ có thể tự mất thân phận, đại hội cắt đá lập tức bắt đầu rồi, không nên gây chuyện.
- Hừ, đợi đại hội cắt đá kết thúc, bản tiểu thư muốn các ngươi phải chịu khổ.
Lý Yên Nhi hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đuổi người nữa.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng, hơi híp mắt, bình chân như vại nói:
- Ai nói chúng ta ăn không được. Husky, có đói bụng hay không?
- Đói bụng!
Vừa nghe đến ăn, tinh thần của Husky lập tức tỉnh táo, đưa đầu lưỡi ra ngoài hà hơi nói.
- Bày nồi!
Từ Khuyết lúc này vung tay lên, từ trong túi trữ vật của hệ thống lấy ra vài món đồ vật, trực tiếp gác ở trên bàn đá.
Lò than, chảo sắt, dầu, trong nháy mắt chiếm lấy diện tích chiếc bàn đá.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức liền trợn to mắt, tên tiểu tử này muốn làm gì? Muốn ở đây nấu đồ ăn?
Đây chính là cắt đá đại hội đó, trước công chúng, ngay ở trước mặt cường giả của nhiều thế lực lớn như vậy, lại muốn nấu đồ ăn?
Chuyện này sẽ mất mặt cỡ nào, trời ơi quá mất mặt rồi!
Nhưng mà, đối với loại tài xế già như Từ Khuyết mà nói, da mặt gì gì đó đã sớm không cần nữa.
Dù sao thời đại này, không biết xấu hổ mới là đạo lý quyết định.
Người khác mắng ngươi một câu không biết xấu hổ, ngươi trả một câu ta liền không biết xấu hổ, ngươi có thể làm sao? Đối phương ngoại trừ động thủ, đúng là không thể làm gì.
Thế là, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người,
Từ Khuyết lấy ra nồi chảo, đem dầu đun đến sôi trào nổi bong bóng.
Sắc mặt của nữ tử họ Lý tái xanh, cũng vẫn đề phòng Từ Khuyết, chỉ lo hắn hắt dầu nóng trong chảo đến.
Từ Khuyết giống như nhìn thấu sự cảnh giác của nàng, cười lạnh nói:
- Sợ cái gì, nhát gan như thế, còn không thấy ngại đi ra ngoài lăn lộn. Ngươi cho rằng ta sẽ đem dầu hắt lên trên người ngươi hay sao? Tạc Thiên Bang ta mỗi người đều là tinh anh, học thuộc tám vinh quang tám hổ thẹn, nuôi thành phẩm đức tốt đẹp, giảng văn minh, giảng tố chất, sao có thể làm ra chuyện như thế?
Nói xong, hắn từ trong lòng móc ra một bao đậu hủ thúi.
Rầm một cái, trực tiếp thả vào trong chảo dầu!
"Xoạt!"
Trong nháy mắt, chảo dầu sôi trào lên, mười mấy miếng đậu hủ thúi ở bên trong dầu nóng lăn lộn, khí nóng bốc thẳng lên cao.
Một luồng mùi hôi thối hun người, trong khoảnh khắc tràn ra, tràn ngập ra xung quanh.
Nữ tử họ Lý cùng với Liễu Tĩnh Ngưng và Từ Khuyết ở chung một cái đình viện, tại chỗ liền choáng váng.
- Món đồ gì thế?
- CMN, mùi vị gì đây?
- Là phân à, tại sao lại thúi như vậy?
- Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, người phương nào đại tiện ở đây? Lẽ nào có lý đó!
Trong nháy mắt, nguyên bản đại hội cắt đá văn nhã mà an nhàn, lập tức loạn thành một đoàn.
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đều che miệng mũi mắng to, các trưởng bối Luyện Hư kỳ đều đang cau mày, tỏ vẻ không thích.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền đưa mắt đều tụ tập hướng tới Từ Khuyết bên này.
Bởi vì bọn họ nhìn rõ ràng, mùi hôi thối đáng sợ này, là đến từ cái chảo trước mặt Từ Khuyết.
- Công tử, ngươi làm cái gì vậy?
Thiên kiêu trong đình viện bên cạnh không nhịn được, cau mày nói.
- Vì sao phải độc hại chúng ta?
- Ân oán giữa ngươi cùng Lý gia, lén lút giải quyết là được, không cần thiết ở chỗ này làm ra loại chuyện hoang đường như thế chứ?
- Đúng thế, đây chính là đại hội cắt đá, ngươi ở trước mặt mọi người nấu phân là có ý gì?
Càng ngày càng nhiều thiên kiêu lên tiếng, cảm thấy căm tức đối với Từ Khuyết.
Dù sao tên này vừa rồi còn đầy miệng giảng tố chất giảng văn minh, nhưng ai có thể ngờ được, một giây sau hắn liền bắt đầu nấu phân, làm ra loại chuyện buồn nôn hoang đường này.
Đáng sợ hơn chính là, có người tận mắt thấy, hắn là từ trong lòng móc ra bao phân này.
Đây là bị điên à?
Bệnh thần kinh à!
Ai lại rỗi hơi ở trên người mang theo một bao phân, còn cmn dấu ở trong ngực nữa chứ!
Liễu Tĩnh Ngưng cũng thiếu chút nữa muốn hộc máu, cho dù giả cách ăn mặc, che giấu thân phận, nhưng bây giờ trên mặt cũng là một mảnh nóng bỏng, hận không thể tìm một cái động để chui vào, thực sự quá mất mặt!
Nữ tử họ Lý cùng nam tử kia càng khiếp sợ không thôi, trợn to con mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại dùng tới một chiêu như thế, quả thực ngoài ý muốn buồn nôn biến thái.
Nhưng mà, người trong cuộc là Từ Khuyết cùng Husky, lại một chút xíu dây thần kinh xấu hổ đều không có, đối với ánh mắt cùng lời nói của mọi người, nhắm mắt làm ngơ.
Thậm chí hai gia hỏa này còn tỏ vẻ chờ mong nhìn cái chảo, mỗi tên cầm một đôi đũa dài, không coi ai ra gì ở trong chảo dầu đảo qua đảo lại.
- Chín chưa?
Husky lo lắng nói.
- Vẫn chưa, chờ một chút.
Từ Khuyết lắc đầu.
- Cảm giác hình như chín rồi đó.
- Chờ một chút!
- Chờ tới khi nào? Bản thần tôn không nhịn được rồi.
- Gấp cái gì, ta trước tiên nếm thử một miếng xem sao.
Nói xong, Từ Khuyết liền gắp lên một miếng đậu hủ thúi đen thùi lùi.
Ở bên trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn hé miệng, tỏ vẻ hưởng thụ cắn tới.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều nhìn tới phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận