Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1134: Đều Cút Cho Ta

Mấy ngày sau.
Đoàn người Từ Khuyết phong trần mệt mỏi trở về.
Tiểu Kim Thân đã sắp hoàn thành bố trí Hư Không Giao Giới Phù, bọn họ đúng là cũng nên lên đường đi về toà núi kia, sau khi tới đó là có thể lập tức vận dụng Phá Không Phù để rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng con đường trở về dường như không còn thuận lợi như trước.
Hơn một tháng nay, không chỉ kiến tộc không từ bỏ tìm kiếm bọn họ, mà ngay cả Nhân tộc cũng không biết nhận được tin tức từ đâu, biết đám người Từ Khuyết đã mất đi chỗ dựa là kiến tộc, thậm chí sau này còn tham gia truy giết bọn họ, nhanh chóng ra ngoài tìm tìm tung tích của bọn Từ Khuyết.
Trước đây đám Từ Khuyết vẫn đi loạn khắp nơi ở khu vực ngoại thành phía đông, rời xa phạm vi hoạt động của kiến tộc và Nhân tộc, vì thế cũng không gặp phải quá nhiều kiến tộc.
Nhưng bây giờ muốn trở về, kiến tộc cùng Nhân tộc lại bắt đầu nhiều hơn.
Đi thêm mấy ngày, đoàn người Từ Khuyết đi đến một sườn núi của một ngọn núi lớn, không thể không ngừng lại mà núp vào góc.
- Khuyết ca, tình thế không ổn rồi.
- Bên trái đường bị kiến tộc bao vây quanh, phía bên phải lại bị Nhân Tộc chặn.
- Phần lớn đều là người Thiên Minh, nhưng cũng có rất nhiều người của thế lực khác.
- Xem ra Thiên Minh thật sự chuẩn bị ra tay tàn nhẫn, lại triệu tập các thế lực khác đến vây bắt chúng ta.
Mấy người Lam Hà vô cùng lo lắng, muốn đột phá khỏi vòng vây này thực sự quá khó.
Chỉ bằng cảnh tượng trước mặt bọn họ đang chứng kiến, phía kiến tộc ít nhất cũng có ba kiến chúa có thể so với Địa Tiên cảnh sơ kỳ, cộng thêm hàng vạn con kiến sinh cơ Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh.
Nhân tộc ngược lại đỡ hơn một chút, tất cả đều chỉ là Nhân Tiên cảnh, đồng thời số lượng cũng chỉ có mấy chục.
So sánh như thế, Nhân tộc bên kia cũng không tính là vây quá chặt, ngược lại là có ý muốn kiếm lợi.
Bởi vì có quan hệ tới địa hình, đám Từ Khuyết muốn phá vòng vây, nhất định phải vòng qua bên kiến tộc, bằng không một khi giết Nhân tộc, kiến tộc bên kia nhất định sẽ bị kinh động, tiếp đó lại vây chặt tới đây, đến thời điểm đó bọn họ sẽ càng khó có thể thoát, trở thành cua trong rọ, tự chui đầu vào lưới.
Cho nên biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là thừa dịp kiến tộc còn chưa kịp phản ứng, trước tiên xông lên đánh khiến đối phương trở tay không kịp, thừa dịp bọn chúng tan rã trận hình mà lao ra.
Nhưng Từ Khuyết lại làm ra một lựa chọn kinh người.
- Trước tiên giết chết những người kia.
Hắn nói ra một câu, sắc mặt tràn ngập lạnh lẽo.
Mấy người Lam Hà nhất thời há hốc mồm:
- Khuyết ca, chuyện này. . . thế này hình như không cần thiết, mặc kệ chúng ta có giết bọn họ hay không, bọn họ cũng không thể ngăn cản chúng ta lao ra.
- Đúng là không cần thiết để ý tới Nhân tộc.
Lam Tâm Nguyệt cũng khẽ gật đầu, chỉ là đưa ra kiến nghị, ánh mắt lại hiếu kỳ nhìn Từ Khuyết, muốn nghe lý do của hắn.
Khóe miệng Từ Khuyết hơi giương lên, dựng thẳng lên hai ngón tay nói:
- Hai lý do, một, nếu như những người này đã biết hướng đi của chúng ta, nhất định sẽ phát ra tín hiệu, gọi Lệ Thiên Tuân tới. Có thể các ngươi còn không rõ, kiến tộc chỉ muốn bắt chúng ta, nhưng tuyệt đối không dám đả thương tính mạng của ta, nhưng Lệ Thiên Tuân thì khác, y thật sựu muốn giết chúng ta.
Từ Khuyết nói như vậy, vì hắn biết rõ Hiên Viên Uyển Dung tuyệt đối không dám giết hắn, bởi vì Thái Ất Thiên Thư đã quấn vận mệnh hai người bọn họ lại với nhau, chỉ cần một người chết đi, người còn lại cũng theo đó mà chôn cùng, chỉ cần Hiên Viên Uyển Dung không phải bị ngốc thì nhất định sẽ dặn kiến tộc đảm bảo tính mạng của hắn.
Nhưng Lệ Thiên Tuân lại thật sự muốn giết hắn, cho nên tuyệt đối không thể để Lệ Thiên Tuân chạy tới.
Mấy người Lam Tâm Nguyệt nghe xong cũng gật đầu, so với bị Lệ Thiên Tuân truy sát, đối mặt với vòng vây của đám kiến tộc kia, ít nhất hi vọng thoát ra sẽ lớn hơn nhiều.
- Khuyết ca, vậy. . . lý do thứ hai?
Lúc này, Lam Hà mở miệng hỏi.
- Lý do thứ hai?
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Thứ hai không vì cái gì khác, thuần túy là ta nhìn bọn họ chướng mắt, nên muốn giết bọn họ, chỉ đơn giản như vậy.
Nói xong, thân hình Từ Khuyết đột nhiên loáng một cái, bỗng bay lên trời, giống như một tia sáng, đằng đằng sát khí nhằm về phía mười mấy tên Nhân tộc.
Giống như lời hắn nói, hắn muốn giết những người này, ngoại trừ không muốn dẫn Lệ Thiên Tuân tới, thuần túy là nhìn bọn họ chướng mắt.
Những người này mơ ước bảo vật trên người hắn đã lâu, từ khi tiêu diệt Liễu Hóa Long ở Kiếm Lâu Các, Từ Khuyết cũng đã nhìn ra, giữa người và người đã không còn suy nghĩ đồng tộc thì giúp đỡ lẫn nhau, trái lại muốn chiếm tiện nghi trên người hắn.
Lâm Bách Vạn là thế, Diêu Cung Minh cũng vậy, những này người đều là như thế.
Từ Khuyết vốn không muốn gây ra quá nhiều phiền phức ở chỗ này, tại sao luôn có người muốn đụng vào họng súng, bây giờ hắn rất muốn rời khỏi, nhưng những người này còn muốn cản trở đường đi của hắn.
Nếu thế này còn có thể chịu, Từ Khuyết đã không còn là Từ Khuyết rồi.
Trong lòng ta luôn có quang minh, thế giới vẫn sẽ có hắc ám.
Trong lòng ta có hi vọng, thế giới vẫn sẽ có tuyệt vọng.
Nhưng nếu như ta không khuất phục, thế giới lại có thể làm gì ta?
"Ầm!"
Trên bầu trời xuất hiện một luồng thần uy mạnh mẽ, Từ Khuyết dùng Sách Chiêu Hồn, triển khai Cửu Bí, hỏa diễm đầy trời, bốn loại Dị Hỏa điên cuồng bốc lên, ở trong tay Từ Khuyết ngưng tụ thành một đóa Hỏa Liên bốn màu.
Mười mấy tên tu sĩ ngẩng đầu phát hiện Từ Khuyết, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Nhanh, Từ Khuyết xuất hiện rồi!
- Nhanh bẩm báo Lệ minh chủ, lần này chúng ta phát tài rồi! Ha ha!
Câu thứ nhất mà bọn họ mở miệng chính là như vậy.
Ngay sau đó một khắc, khi bọn họ nhìn rõ Hỏa Liên trong tay Từ Khuyết, sắc mặt đột nhiên kịch biến, tràn ngập sợ hãi.
- Hỏa. . . Hỏa Liên!
- Đó là Hỏa Liên đã giết Liễu Hóa Long?
- Không! Chờ chút!
- Từ đạo hữu, chúng ta chỉ đi ngang qua, không có ác ý!
Mười mấy tên tu sĩ hoảng sợ tại chỗ, vội vàng la lớn, điên cuồng lui lại phía sau.
Nhưng lần này Từ Khuyết đã quyết, căn bản không cho mấy chục người này chút thời gian phản ứng, Hỏa Liên bốn màu trong tay mới vừa thành hình, đã bị hắn vứt ra trong nháy mắt.
Vèo!
Hỏa Liên dung hợp bốn loại Dị Hỏa, xuyên qua hư không, trong nháy mắt đánh về mặt đất, tuy nó không khủng bố giống như Hỏa Liên lục sắc, nhưng cũng đủ khiến đám tu sĩ Nhân Tiên cảnh này sợ đến vỡ mật.
Lục sắc Hỏa Liên bọn họ không đỡ được, tứ sắc Hỏa Liên này bọn họ vẫn không đỡ được.
"Ầm!"
Một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Hỏa Liên bốn màu hoàn toàn nổ tung, hỏa diễm tràn ngập lan thành biển lửa, trong nháy mắt bao phủ mười mấy tên tu sĩ này lại.
Nếu như có cường giả Nhân Tiên cảnh hậu kỳ, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp, nhưng đám người kia chỉ là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ và trung kỳ, căn bản không hề có sức chống đỡ, trong chớp mắt đã bị Dị Hỏa đốt thành than, khí tuyệt bỏ mình.
Cuối cùng, bọn họ chỉ là một đám tu sĩ ngụy Nhân Tiên cảnh luôn tồn tại thiếu hụt, kém xa Nhân Tiên cảnh chân chính.
Mà Từ Khuyết vận dụng pháp quyết có uy lực rất lớn, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Trong nháy mắt, Từ Khuyết đã tốc chiến tốc thắng giải quyết trận chiến đấu này.
Đám người Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt nhìn cuộc chiến này mà trợn mắt ngoác mồm, cực kỳ kinh hãi.
Cho dù trước đây bọn họ đã từng chứng kiến thực lực của Từ Khuyết,nhưng lúc này nhìn tình cảnh này, tinh thần vẫn rung mạnh, thực sự chấn động.
Một tên tu sĩ Bán Tiên cảnh, làm sao lại có thực lực khủng bố như vậy.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, kiến tộc canh giữ ở một bên khác cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, hàng ngàn hàng vạn con chen chúc chạy đến, còn có ba kiến chúa ở phía sau tọa trấn, khí thế phi phàm.
Nhưng Từ Khuyết mang theo sát khí đầy trời bay lên, song chưởng vạch một cái, sử dụng Luân Hồi Chưởng, một tay Sinh Khí một tay Tử Khí, hung hăng chưởng khống quy tắc sinh tử ở khu vực này.
Xèo!
Sau một khắc, một tia sáng từ trên người hắn lướt ra, hóa thành bia đá trôi nổi trên đầu hắn, chính là Thái Ất Thiên Thư.
Thái Ất Thiên Thư vừa ra, tạo ra một áp bức vô hình đối với kiến tộc, trong huyết mạch của chúng đã tồn tại loại sợ hãi bẩm sinh đối với Thái Ất Thiên Thư.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả kiến tộc đều bị kinh sợ, càng dồn dập ngừng lại.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, với tư thế một người giữ quan vạn người phá, lớn tiếng quát:
- Lão tử có Thái Ất Thiên Thư trong tay, tất cả đều cút ngay cho ta! Trở lại nói cho Thiên Quốc Vạn, nếu lại đuổi tới, ta nhất định sẽ tàn sát kiến tộc máu chảy thành sông, nói được làm được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận