Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 884: Là Một Đại Bảo Bối

Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Lúc này thời gian mới một tháng, sau khi nàng dung hợp hồn phách, thực lực lại tăng lên lớn như thế, dễ dàng tiêu diệt một tên cường giả Độ Kiếp kỳ như vậy.
Phải biết lúc trước thực lực của Khương Hồng Nhan cũng chỉ có thể vượt cấp giết chết Độ Kiếp kỳ cao hơn hai, ba bậc mà thôi, hơn nữa đối thủ hầu như đều kịp phản ứng, còn có thể phòng ngự.
Nhưng hiện tại nàng tiêu diệt Thiên Nhân tộc này, là Độ Kiếp kỳ tầng tám đó.
Mấu chốt chính là Thiên Thành căn bản không có chút thời gian để phản ứng, trực tiếp ngã xuống tắt thở tại chỗ, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nhan tỷ tỷ của ta thực sự lợi hại.
Cùng lúc đó, Khương Hồng Nhan đã thả ngọc thủ xuống, nhìn về phía Từ Khuyết, nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi ra tay động tĩnh quá lớn, ta lên là được.
- Ừm.
Từ Khuyết gật đầu, nếu vừa nãy do hắn ra tay, động tĩnh khẳng định sẽ có, hơn nữa không thể làm được như Khương Hồng Nhan, không phải uy lực pháp quyết không đủ, mà là loại pháp quyết không giống.
Pháp quyết của Khương Hồng Nhan cũng giống như tính cách của nàng, tĩnh lặng như nước, nhưng vừa ra tay là uy lực kinh người.
Còn pháp quyết của Từ Khuyết lại giống con người hắn, nhìn qua giống như trâu bò rầm rầm, hiệu quả thị giác mạnh, âm lượng nổ tung, uy lực cũng khủng bố như vậy.
Vì thế vừa nãy nếu là hắn ra tay, Thiên Thành vẫn sẽ mất mạng trong nháy mắt, nhưng vạn nhất kinh động đến người của Thiên Nhân tộc sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết.
Hiện tại nếu Khương Hồng Nhan có thực lực cỡ này, vậy để nàng ra tay là thích hợp nhất.
- Husky, ngươi tìm một chỗ chôn tên này đi, ta và Hồng Nhan sẽ đi Thiên Nhân Các lấy Thiên Nhân bài, lát nữa sẽ hội hợp ở bên ngoài dãy núi kia.
Từ Khuyết lên kế hoạch, chỉ vào dãy núi phía xa rồi nói với Husky.
Husky lập tức dọa sợ:
- Ta kháo, bản thần tôn kiên quyết không làm, chết cũng không làm!
- Phi, nhìn dáng vẻ nhát gan như chó của ngươi kìa, được rồi, lát nữa tiến vào Thiên Nhân Các, ngươi chớ làm loạn là được.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, ngón tay búng một cái, một tia Dị Hỏa màu đen bắn ra.
Xoạt!
Dị Hỏa vừa ra, nơi nó đi qua, không khí đều bị bốc lên lên từng sợi khói trắng, mà Hắc Diễm trong nháy mắt rơi xuống thi thể Thiên Thành, giống như đốt một tờ giấy, nhanh chóng cháy rừng rực.
Chỉ trong chớp mắt, thi thể của y đã hóa thành tro tàn, bay theo gió.
- Đậu xanh, tiểu tử ngươi có thể giải quyết thi thể này, còn để bảo thần tôn đi làm?
Husky thấy thế thì mở miệng oán giận.
- Ta chỉ muốn xem dũng khí của ngươi một chút thôi, không nghĩ tới ngươi lại khiến ta thất vọng như thế.
Từ Khuyết tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc lắc đầu.
Trên thực tế hắn chỉ lo lắng Husky chuyên làm hỏng việc, con chó ngu ngốc này gặp phải cường giả sẽ nhát gan sợ sệt, nhưng trước khi sợ khẳng định sẽ tỏ vẻ hung hăng, rất dễ chọc ra họa.
Nhưng hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, để nó đi gây chuyện một mình, sợ rằng sẽ dễ dàng chọc phải sai lầm hơn, vẫn mang theo bên cạnh thì mới yên tâm, nếu như nó không nghe lời, ít nhất còn có thể đánh nó một trận để hả giận.
...
Rất nhanh, Khương Hồng Nhan lại lấy ra Tiên Ẩn Thảo, ẩn dấu khí tức cùng bóng dáng, hai người một chó trực tiếp tàng hình đi về phía trước.
Vị trí Thiên Nhân Các vô cùng dễ nhận thấy, lối vào ngay trên cả đỉnh ngọn núi, bên ngoài còn có bảng hiệu dễ thấy, viết ba chữ lớn "Thiên Nhân Các".
Cũng chính vì như vậy, nên Từ Khuyết vừa thu thập được tin tức mình cần mới trực tiếp đối động thủ với Thiên Thành.
Một lát sau, đám người Từ Khuyết đã lặng yên không tiếng động thâm nhập vào Thiên Nhân Các, trên đường tuy cũng gặp phải vài tên Thiên Nhân tộc, nhưng vì có tác dụng Tiên Ẩn Thảo, một đường đi vô cùng thuận lợi, không hề bị phát hiện chút nào.
Husky ngược lại cũng rất thành thật, biết ở nơi này có rất nhiều cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong, vì thế không dám gây sự, toàn bộ hành trình đều ngậm chặt miệng theo ở phía sau.
Đoàn người đột phá phòng tuyến hoàn toàn không gặp phải sự ngăn cản nào.
Hoặc là do nơi này chính là địa bàn của Thiên Nhân tộc, nên cũng không cần lãng phí nhân lực vật lực để bố trí phòng ngự đáng sợ gì, chỉ có một toà Thiên Nhân Các để cường giả trấn thủ, đề phòng bị người trong tộc trộm đồ thôi.
Từ Khuyết lướt một cái về phía cửa lớn của Thiên Nhân Các, dùng thần hồn thăm dò thì thấy trong này có ít nhất bốn, năm trăm người đang ở.
Nhưng những người này đều ở riêng mỗi tầng, dường như từng người đều đang bế quan tu luyện, khí tức vô cùng vững vàng.
Trong đại sảnh lầu một có khí tức một cường giả Đại Thừa kỳ tầng năm, lúc ẩn lúc hiện.
Từ Khuyết lặng lẽ tới gần, vận chuyển chân nguyên, ngưng tụ trên hai mắt, quan sát dáng vẻ vị cường giả kia, là một lão bà tóc bạc.
Nàng đang ngồi trên xích đu, tay cầm một quyển sách cổ, đang nhắm mắt dưỡng thần.
- Ta đến.
Chẳng biết từ lúc nào Khương Hồng Nhan đã tới bên cạnh Từ Khuyết, sau khi nhìn thấy tình cảnh này liền quả quyết giơ ngọc thủ lên.
Từ Khuyết vội vàng ngăn cản nàng, khóe miệng giương lên:
- Giết nàng sợ rằng sẽ phiền phức, lần này để ta.
Nói xong, hắn tiếp tục mượn tác dụng của Tiên Ẩn Thảo, ẩn dấu khí tức toàn thân rồi trực tiếp lẻn vào Thiên Nhân Các.
Chỉ chút nữa là đã tới trước mặt lão bà tóc bạc, đột nhiên vèo một tiếng, lão bà mở đôi mắt vẩn đục ra, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
- Ai?
Lão bà trầm giọng nói.
Lúc này, mi tâm Từ Khuyết đột nhiên lóe lên ánh vàng, Tiểu Kim thân biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau lão bà, nhấc lên một hắc côn vừa dài vừa thô, đập xuống gáy lão bà.
Ầm!
Sau một tiếng vang trầm thấp, hai mắt lão bà tóc bạc tối sầm lại, trực tiếp nằm trên xích đu, khiến xích đu lay động "Kẹt kẹt kẹt kẹt".
Cùng lúc đó, Khương Hồng Nhan cùng Husky cũng lẻn đi vào, đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Từ Khuyết chậm một bước, để lão bà tóc bạc kinh động đến những người khác, lúc đó muốn tìm Thiên Nhân bài sẽ phiền phức hơn.
- Hắc hắc, yên tâm, tất cả đều ở trong dự liệu của ta.
Từ Khuyết cười hì hì, thu hồi hắc côn.
Thiên Nhân Các này có lẽ chính là một toà Tàng Thư Các kết hợp với nơi để bế quan, rất nhiều người của Thiên Nhân tộc đều bế quan tu luyện bên trong tòa nhà cao tầng này, đồng thời cũng có đội ngũ phòng thủ tốt nhất, một khi kinh động bọn họ, nhất định sẽ có phiền toái không nhỏ.
Vì thế Từ Khuyết mới không để Khương Hồng Nhan hạ tử thủ, mà chỉ lựa chọn đánh ngất lão bà, để nàng ngủ tiếp, miễn cho một lúc nữa người khác của Thiên Nhân tộc đi vào phát hiện không đúng.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang truyền đến.
- Đậu, nguy rồi, có người xuống!
Husky thấp giọng nói, dáng vẻ căng thẳng.
Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan gần như đồng thời động thân hình, nhanh chóng xông lên cầu thang, nỗ lực trước khi đối phương đi xuống chế phục y.
Vèo!
Nhưng khi hai người vừa đi tới đầu cầu thang, một nữ tử tuổi trẻ Thiên Nhân tộc đúng lúc đi xuống chỗ ngoặt, ba người sáu mắt vừa vặn nhìn nhau!
Trong nháy mắt, không khí xung quanh bắt đầu cứng đờ.
Nữ tử Thiên Nhân tộc kinh ngạc, rồi phát hiện sau lưng Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan không có cánh, nhất thời biến sắc, đang chuẩn bị hô to.
Từ Khuyết không hoảng hốt chút nào nở nụ cười, yêu kiều nói:
- Cô nương, ngươi có nhìn thấy Thiên Thành ca ca không? Y vừa dẫn chúng ta đến đây, nói chúng ta ở chỗ này chờ y, nhưng đến giời vẫn chưa trở về.
- Thiên Thành mang các ngươi đến?
Nữ tử Thiên Nhân tộc nhất thời ngẩn ra, thấy Từ Khuyết gọi tên một người trong tộc mình, vẻ cảnh giác trong mắt hạ xuống, dù sao trong tộc bọn họ cũng đã từng có Nhân tộc bị đày đi làm nô bộc.
- Đúng rồi, y còn đưa cho ta một thứ, nói là nếu như gặp phải tộc nhân hoài nghi, có thể lấy ra cho các ngươi xem.
Từ Khuyết gật gật đầu, dáng vẻ ngượng ngùng nói.
Gương mặt mỹ nhân Mai Shiranu thực sự rất có tính lừa gạt.
Lúc này nữ tử Thiên Nhân tộc đã tin hơn nửa, gật đầu nói:
- Là vật gì? Lấy ra ta xem một chút.
- Hừm, ngươi lại đây đi người ta móc ra cho ngươi xem, là một đại bảo bối đó.
Từ Khuyết một mặt ngượng ngùng nói nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận