Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 718: Từ Khuyết! !!

- Cái gì?
Tất cả mọi người trong nháy mắt ngạc nhiên, tỏ vẻ dại ra.
Nguyên bản bọn họ cũng không hi vọng Từ Khuyết thật sự sẽ đi, dù sao yêu cầu của những cường giả ngoại lai kia quá bắt nạt người.
Huống chi, bọn họ cũng không dám ép buộc Từ Khuyết đi qua, dù sao thực lực bây giờ của Từ Khuyết đều làm tất cả mọi người kiêng kỵ, ngay cả lão tổ của các thế lực lớn cũng không dám động tới hắn.
Nhưng lúc mà bọn họ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, Từ Khuyết đột nhiên cười híp mắt thả ra lời nói, nói hắn muốn đi tới.
Điều này làm cho mọi người thực sự không kịp chuẩn bị.
- Nhanh đi nói đi, còn sững sờ ở đây làm gì chứ? Các ngươi truyền tin không phải rất lợi hại sao?
Từ Khuyết hô.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, trong nháy mắt như ong vỡ tổ, giống như chơi hội, đều hưng phấn kêu to, hận không thể đốt pháo chúc mừng một phen.
- Tin tức tốt tin tức tốt! Từ Khuyết nói hắn muốn đi!
Có người ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần kêu to.
Khóe miệng của Từ Khuyết lúc này co giật:
- Đi cm ngươi, có thể đừng nói bẩn thỉu như thế hay không? Thay từ gì trang nhã một chút.
- Trời ạ! Từ Khuyết chính mồm thừa nhận muốn đi.
Mọi người vẫn hưng phấn hô to như trước, khắp chốn mừng vui.
- Đậu phộng, ngươi còn nói!
Từ Khuyết suýt chút nữa nổi khùng.
Nhưng mà mọi người đã sớm để hắn sang một bên, từng người loạn tung lên, bôn ba truyền ra tin tức tốt này.
- Nhanh, truyền lời ra ngoài, Từ Khuyết đồng ý với yêu cầu của những cường giả ngoại lai kia, quyết định đi tới bên ngoài Táng Tiên Cốc ứng chiến.
- Hắn còn nói, để những cường giả ngoại lai kia rửa sạch sẽ cái cổ và cúc hoa, chờ hắn đi qua.
- Rửa sạch sẽ cái cổ? Đây là ám chỉ muốn giết những cường giả ngoại lai kia sao?
- Nhưng mà rửa cúc hoa là thế nào, chẵng lẽ chuẩn bị cho phần mộ?
- Từ Khuyết khá lắm! Dù cho là một con đường chết, nhưng loại khí thế này đáng để chúng ta kính phục!
...
Lập tức, Từ Khuyết lấy được không ít điểm trang bức, hơn nữa bởi vì người ở chỗ này quá nhiều, hắn lần này mới chỉ nói vẻn vẹn mấy câu, liền kiếm được gần 20 ngàn điểm trang bức.
Điều này làm cho Từ Khuyết hạnh phúc tới sắp bay lên, quả thực thật sự suýt chút nữa thì "đi một khố"... Ặc không đúng, suýt chút nữa thì vui hỏng.
- Hồng Nhan, ngươi xem ta được bao nhiêu người hâm mộ kìa.
Từ Khuyết nhìn về phía Khương Hồng Nhan, tỏ vẻ ngạo nghễ khoe khoang.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, nhắc nhở:
- Nếu là cùng người của Huyền Chân đại lục chiến một trận, nhớ không thể khinh thường, pháp khí của bọn họ rất phi phàm.
Lần trước tình cảnh Từ Khuyết tiêu diệt cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong và nửa bước Độ Kiếp kỳ, nàng vẫn nhớ tới.
Nhưng bây giờ mở miệng nhắc nhở, là bởi vì lần trước đám người kia bị Từ Khuyết đánh cho không kịp trở tay, cho nên mới lập tức thương vong nặng nề, lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, không thể tiếp tục xem thường.
- Yên tâm đi, ta có biện pháp đối phó với bọn họ.
Từ Khuyết cười đáp.
Khương Hồng Nhan lúc này mới khẽ gật đầu, mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn đoàn người đang hoan hô, loại khí chất hào hoa phú quý ung dung kia giống như một vị đế vương đang nhìn con dân của mình.
Từ Khuyết cảm giác có mặt mũi, mình mạnh mẽ là việc tốt. Nếu như người phụ nữ của mình cũng mạnh mẽ, đây càng là chuyện tốt, hơn nữa bức cách vô cùng cao.
...
Cùng ngày, lời Từ Khuyết nói lập tức truyền khắp rất nhiều cổ thành trong khu vực xung quanh, vô số người sau khi kinh ngạc đều đang hoan hô.
Không ít lão tổ và tộc nhân của các thế lực vẫn đang dừng lại trong bóng tối ở trong khu vực Táng Tiên Cốc, muốn quan sát tình hình.
Sau khi nghe được lời của Từ Khuyết truyền tới, rất nhiều lão tổ cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Dù sao những cường giả ngoại lai kia nói sẽ tàn sát Đông Hoang, Cực Lạc Tông sẽ bị tàn sát đầu tiên, nhưng kế tiếp khẳng định sẽ đến phiên bọn họ.
Lúc này, bộ phận lão tổ của Cung gia Bạch gia cùng với Khương gia đều ngồi ở trong cùng một gian mật thất.
Ba gia tộc lớn bọn họ xem như là tam đại bá chủ của Đông Hoang, bây giờ đang thương lượng đối sách.
- Chư vị cho rằng, lời Từ Khuyết nói có thể tin được mấy thành?
- Sợ rằng hắn lại chơi trò gian, làm những cường địch ngoại lai kia tức giận.
- Haizz, bọn họ có thể từ Huyền Chân đại lục tới đây, chúng ta cũng trong bóng tối bỏ ra khá nhiều công sức, không nghĩ tới lại dẫn sói vào nhà, bọn họ trở mặt không quen biết, sai khiến chúng ta như giun dế.
- Hết cách rồi, thế giới chính là như vậy, cường giả mới có tư cách quyết định tất cả.
- Thôi, việc cấp bách bây giờ vẫn là phải bảo đảm Từ Khuyết thật sẽ đi ứng chiến.
- Chuyện này nên làm như thế nào?
- Dùng tới phương pháp lần trước đi, phái người đi ra ngoài mỗi một cổ thành, dẫn dắt chú ý của thế nhân một chút, lấy phép khích tướng bức bách tiểu súc sinh kia đi ra ngoài.
- Chỉ có thể như vậy thôi.
- Không sai! Bất luận là Từ Khuyết chết, hay là những cường giả ngoại lai kia chết, đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.
- Để bọn họ đi tranh nhau đi, chỉ cần đừng liên lụy đến chúng ta là được.
Mấy vị lão tổ của mấy gia tộc đơn giản bàn bạc một phen, giống như bày mưu nghĩ kế, dễ như ăn cháo liền thương nghị ra kết quả.
...
Cùng ngày, ở bên trong rất nhiều tòa thành cổ ở khu vực xung quanh, bắt đầu xuất hiện một ít thanh âm bất đồng.
- Các ngươi đừng cao hứng quá sớm, loại người như Từ Khuyết, lật lọng, lẽ nào các ngươi còn không biết sao?
- Đúng thế, đừng ôm hi vọng quá lớn, người như Từ Khuyết sẽ không thể hi sinh vì chúng ta đâu.
- Hắn tuyệt đối không dám đi!
- Nếu như hắn dám đến, ta liền nuốt cục phân trước mặt xuống.
- Lần trước hắn cũng lừa chúng ta như vậy, lần này rất có khả năng lại chơi trò gian rồi.
Bên trong vô số tòa thành cổ, lục tục có người nói ra những lời này, đồng thời càng ngày càng nhiều, đều đang giễu cợt hoặc bôi xấu Từ Khuyết.
Đây là đang đổi lại biện pháp khích tướng, dùng ngôn luận tạo áp lực cho Từ Khuyết, bức bách hắn vì mặt mũi, không thể không đi.
Đến ngày thứ hai, cỗ ngôn luận giống như khích tướng này, trở nên càng kịch liệt hơn.
- Có người trong bóng tối chủ đạo tất cả những thứ này.
Khương Hồng Nhan trước tiên liền phát hiện ra chuyện không đúng, nhắc nhở Từ Khuyết.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Ta biết, bọn họ làm như thế, chính là sợ ta không đi, quá dư thừa. Ta lần này nếu đã nói đi, vậy ta khẳng định sẽ đi.
- Ừm, không cần để ý tới bọn họ.
Khương Hồng Nhan gật đầu.
- Không không không, chuyện này không thể được, ta phải thuận dân ý chứ.
Lúc này Từ Khuyết cười nói.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, có chút không rõ.
Từ Khuyết cười nói:
- Bọn họ không phải ở bên ngoài tung ra lời đồn, nói ta muốn chơi trò gian sao? Vậy ta liền cùng bọn họ chơi, không chơi chết bọn họ, ta liền không phải Tạc Thiên Bang Từ Khuyết.
Nói xong, hắn trực tiếp gọi ra Đạo Thân, che mặt, lẻn vào trong thành.
Ngăn ngắn thời gian nửa ngày, lập tức liền hỏi thăm ra, những người tung ra tin đồn kia, phần lớn đều là người của ba đại gia tộc.
Cùng ngày, chân thân của Từ Khuyết xuất hiện, nói với mọi người:
- Chư vị, phiền phức các ngươi truyền một lời cho những người ngoại lai kia.
Cái gì? Lại muốn truyền lời?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức trong lòng hồi hộp một tiếng, thầm nói không ổn, chẳng lẽ thật sự bị nói trúng, tên này lại muốn rút lui?
Từ Khuyết lúc này cười nói:
- Các ngươi đừng nhìn ta như thế chứ. Từ Khuyết ta là loại người tham sống sợ chết kia sao?
- Các ngươi đi nói cho những người ngoại lai kia, Thánh Tôn của bọn họ, cũng chính là Hồng Nhan nhà ta, chuẩn bị trở về Khương gia một chuyến hỏi thăm các trưởng bối thân thích ở Khương gia, ta sẽ đi cùng nàng. Các ngươi hãy nói với những cường giả ngoại lai kia, có gan đến Khương gia chiến một trận. Ta muốn cùng bọn họ ở Khương gia đánh long trời lở đất, không chết không thôi, sinh linh đồ thán!
Nói xong, Từ Khuyết liền cùng Khương Hồng Nhan rời đi, trực tiếp đi hướng về khu vực trung tâm của Đông Hoang.
Mọi người ở đây trong nháy mắt sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại, đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Lại muốn những cường giả ngoại lai kia tới Khương gia đánh một trận?
Trời ạ! Đây cũng quá cmn tàn nhẫn rồi!
Nếu ở Khương gia đánh nhau cùng những cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong và cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ kia, Khương gia chẳng phải sẽ trở thành bình địa ư?
...
Rất nhanh, khu vực Táng Tiên Cốc, một gian mật thất nào đó trong tòa cổ thành.
Lão tổ của mấy gia tộc lớn nhận được tin tức, phịch một tiếng, liền từ trên ghế ngã xuống tại chỗ.
Một vị lão tổ của Khương gia suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, tức giận đến vẹo cả mũi, phẫn nộ rống to:
- Từ Khuyết, tên súc sinh nhà ngươi! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận