Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 909: Một Nửa Tiên Khí Khác

- Tiểu tử, kiện Tiên Khí này của ta cũng không phải là hoàn chỉnh, chỉ có một nửa.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói, đồng thời ngọc thủ nhẹ giương, ánh sáng trong lòng bàn tay lóe lên, một khối ngọc bội huyền hoàng sắc hình nửa vòng tròn đột nhiên xuất hiện.
Trên ngọc bội có lưu chuyển một tia vầng sáng nhàn nhạt, linh khí đầy đủ, vô cùng cổ điển.
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, khối ngọc bội này chính là Tiên Khí của Khương Hồng Nhan, năm đó nàng cũng bởi vì khối ngọc này, mới có thể chuyển sinh luân hồi, tạo nên khí vận chi thể hôm nay.
Nhưng Từ Khuyết căn bản là không nghĩ tới, khối Tiên Khí này của Khương Hồng Nhan lại là không trọn vẹn, chỉ có một nửa.
- Vừa nãy khối ngọc bội này phát sinh cộng hưởng, lẽ nào nửa ngọc bội kia, có khả năng ở trong ngọn núi này?
Từ Khuyết kinh ngạc nói.
Khương Hồng Nhan khẽ gật đầu:
- Cái Tiên Khí này nguyên bản là của người mẹ kiếp trước của ta lưu lại, cho tới nay đều chỉ có một nửa, không nghĩ tới lại sản sinh cộng hưởng ở quê hương của ngươi, nhưng không biết vì sao, sợi linh khí vừa nãy kia mới xuất hiện trong nháy mắt liền lập tức biến mất.
- Nói không chừng có người cũng từng mang theo nửa khối ngọc bội khác đi tới nơi này, hoặc là... nửa khối ngọc bội trên tay ngươi này, là từ nơi này mang đi ra ngoài.
Sắc mặt của Từ Khuyết ngưng trọng nói.
Bất kể là loại khả năng nào, đều nói rõ Địa Cầu đã từng rất phi phàm, nhất định là có đại năng từng dừng lại qua ở chỗ này.
- Ta thử thôi thúc khối ngọc này một chút, nhìn xem có thể tìm tới sợi linh khí vừa nãy hay không.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói, đồng thời vung tay nhỏ lên.
Vèo!
Nửa khối ngọc trong tay này trong nháy mắt trở nên sáng ngời, phóng ra một tia ánh sáng hừng hực.
Ngay sau đó, nửa khối ngọc này rung động nhè nhẹ, phát sinh một tiếng vang ong ong nhẹ nhàng, tiếp đó ánh sáng tăng vọt, hóa thành một tia ánh vàng, trực tiếp lướt về bên trong một ngọn núi cách đó không xa.
- Tìm được rồi!
Khương Hồng Nhan lập tức ngẩng đầu nhìn tới.
Từ Khuyết há hốc mồm, CMN cũng quá dễ dàng đi?
Khí vận chi thể, lẽ nào luôn gặp may mắn như thế sao?
Đây cũng quá bình thường rồi, bình thường muốn tìm được bảo vật gì đó, cũng phải trải qua một phen nguy hiểm, thậm chí còn phải đánh một trận, giết chút quái vật gì đó.
Nhưng Khương Hồng Nhan lại ngược lại, số mệnh thông thiên, đến Địa Cầu một chuyến mà thôi, đều có thể tùy tiện gặp phải một nửa kia của bản mệnh Tiên Khí, hơn nữa còn dễ dàng liền tìm thấy như vậy.
- Tiểu cô nương, khí vận này của ngươi, ta hết cách rồi, liền phục ngươi.
Từ Khuyết hâm mộ nói.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười:
- Chúng ta qua xem một chút đi.
Thân hình hai người loáng một cái, trong nháy mắt liền lướt về phía ngọn núi cách đó không xa.
Dựa theo sự chỉ dẫn của nửa khối ngọc trong tay Khương Hồng Nhan, bọn họ thuận lợi tìm tới tăm tích của một nửa khối ngọc khác, nó nằm bên trong thổ địa dưới chân.
- Có cấm chế.
Sau khi Từ Khuyết đến gần, lúc này mới phát hiện phía dưới ẩn giấu một đạo cấm chế.
Nhưng cấm chế này cũng không tính là mạnh mẽ, chỉ cần tiêu tốn chút ít thời gian là có thể phá đi.
- Tiểu tử, ta ở lại đây piải cấm chế, ngươi đi tìm muội muội của ngươi trước đi.
Lúc này, Khương Hồng Nhan cầm nửa khối ngọc trong tay, nhìn về phía Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Chuyện này không thể được, chỗ này có cấm chế, nói không chừng là mộ huyệt động phủ của cổ tu tiên giả, bên trong sẽ có thể gặp phải nguy hiểm.
- Không sao, ta không phải là muốn phá giải cấm chế, mà là nửa khối ngọc này cảm ứng được một đoạn phù văn cổ xưa, chắc hẳn chính là từ bên trong nửa khối khác truyền tới, e rằng phải chờ một quãng thời gian nữa mới hoàn thành toàn bộ truyền tống.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía nửa khối ngọc trên tay Khương Hồng Nhan kia.
Đúng như dự đoán, bên trong ánh vàng đang lưu luyến từng sợi phù văn, từ lòng đất tuôn ra, trực tiếp tràn vào bên trong ngọc bội nửa cung tròn này.
- Ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ đợi trong chốc lát, sau khi phù văn hội tụ hoàn chỉnh, liền lập tức đi tìm ngươi.
Khương Hồng Nhan mở miệng nói.
Nàng biết trong lòng Từ Khuyết mong nhớ Từ Phỉ Phỉ, cho nên muốn để cho hắn đi trước.
Lại nói nơi đây cũng rất bình tĩnh, chỉ cần không phá giải cấm chế, xác thực không có nguy hiểm gì, cho nên nàng muốn chờ đoạn phù văn kia truyền tống xong xuôi, nhìn xem bên trong phù văn này đến cùng là ẩn giấu thứ gì, sau đó mặc kệ có phát hiện gì mới hay không, nàng đều sẽ đi tìm Từ Khuyết trước.
Dù sao dưới cái nhìn của nàng, người thân của Từ Khuyết quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nếu không phải là phù văn đã truyền tống tới đây, tạm thời không có cách nào thu hồi Tiên Khí, nàng cũng sẽ bỏ xuống chuyện ở nơi đây, cùng Từ Khuyết đi qua kia trước.
Từ Khuyết chần chờ một chút, thấy những phù văn này trong thời gian ngắn xác thực là không thể tiếp thu xong xuôi được, cũng chỉ đành gật đầu:
- Được rồi, ngươi làm xong thì mau đến, còn những cấm chế này, tối nay chúng ta trở lại tra cũng không muộn.
Hắn rất yên tâm, lấy phạm vi cảm ứng thần hồn của hắn, toàn bộ đại học Bắc Kinh kể cả khu vực phía sau núi đều ở bên trong phạm vi giám sát của thần hồn, căn bản không cần lo lắng Khương Hồng Nhan sẽ xảy ra bất trắc.
Đương nhiên, cho dù thật xuất hiện cái gì bất ngờ, trong nháy mắt hắn liền có thể chạy tới, thêm vào thực lực của Khương Hồng Nhan cũng không yếu hơn hắn, vì thế không cần lo cái gì hết.
Hơn nữa bây giờ hắn muốn đi tới bên trong trường học tìm Từ Phỉ Phỉ, nếu như Khương Hồng Nhan lấy hình dáng này xuất hiện, lấy danh tiếng hiện tại của nàng, e rằng toàn bộ trường học cũng sẽ bị giật mình, đến lúc đó lại có một đám người vây lại đây, ngược lại sẽ rất phiền phức.
- Yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ tới.
Lúc này, Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, gật đầu.
- Được.
Từ Khuyết cũng nở nụ cười.
Sau đó, dưới chân hắn bước ra chớp giật, hồ quang đan chéo, thân hình trong nháy mắt lướt về phía khu sảnh đường to lớn phía trước ở đại học Bắc Kinh.
Ầm!
Nhìn theo Từ Khuyết đi xa, Khương Hồng Nhan cũng nhìn về phía nửa khối ngọc trong tay mình, ánh vàng bên trong phù văn vẫn còn đang lưu chuyển, nàng nhìn những phù văn kia, suy nghĩ.
...
Mà lúc này, khu giảng đường trung tâm.
Rất nhiều học sinh tốt nghiệp đều trở về tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, trong sân trường náo nhiệt dị thường.
Mấy người Tằng Đại Vinh vào lúc này còn đứng ở dưới lầu của giảng đường trung tâm, đang nhìn lẫn nhau, nghị luận chuyện của Từ Khuyết.
- Lão đại, nói thế nào đây? Tôi thấy Lâm Ngữ Hi cũng không giống như là đang nói dối.
- Nói như vậy, tiểu tử Từ Khuyết kia có khả năng thật sự còn sống? Nhưng tại sao hắn không liên lạc với chúng ta?
- Lẽ nào thật sự như Lâm Ngữ Hi nói, hắn bị điên rồi?
Ba người có chút chần chờ.
Lúc này, vài tên đồng học bên cạnh lại nở nụ cười.
- Ha ha, ta nói Tằng Đại Vinh Tô Tiểu Lượng ba người các ngươi, còn không thấy ngại nói là ở cùng phòng với Từ Khuyết, nhìn một chút xem, bây giờ vẫn là do Lâm Ngữ Hi phát hiện ra tên kia không chết trước.
- Nói đi cũng phải nói lại, chuyện năm đó cũng không trách Lâm Ngữ Hi được.
- Đúng thế, mặc kệ có phải là bất ngờ hay không, chuyện này cũng không cần thiết phải truy cứu tiếp rồi, người còn sống sót là tốt rồi.
- Hơn nữa Lâm Ngữ Hi có thể làm được những việc này, cũng đã rất tốt rồi.
- Lúc trước hai người bọn họ cũng mới ở chung không tới một năm. Chuyện này nếu như đổi là tôi, tôi chắc chắn sẽ không để bụng như thế, quản nhiều chuyện như vậy.
- Đúng thế, còn chuyên môn tìm bệnh viện tâm thần cho hắn, còn chạy đến tìm em gái của hắn, không thể không nói, Lâm Ngữ Hi làm những việc này, xem như là tận tâm tận lực rồi.
- Đậu phộng, đó là các người không tử tế, có thể so sánh với Lâm đại hoa khôi sao?
- Ha ha, mỗi người đều không giống nhau mà.
Vài tên đồng học nói nói, cũng nở nụ cười, trêu ghẹo lẫn nhau.
Chỉ có sắc mặt của ba người bọn Tằng Đại Vinh nghiêm nghị, nhìn nhau không nói gì, từ đầu đến cuối đều cảm thấy chuyện này quá quỷ dị.
"Cọt kẹt!"
Lúc này, một tiếng thắng xe chói tai ở bên ngoài giảng đường lớn vang lên.
Mọi người bên trong sảnh nghe tiếng nhìn tới, lập tức cả kinh, càng là một chiếc xe thể thao mới tinh dừng ở bên ngoài sảnh lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận