Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1131: Hiên Viên Uyển Dung Ngươi Chờ Đấy

- Hừm, là ngươi?
Từ Khuyết thét lên một tiếng kinh hãi, âm thanh bên trong trận đài cũng có vẻ run run, có chút kinh ngạc.
Sau một khắc, âm thanh lại trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Từ Khuyết, ngươi quả nhiên đã phi thăng tới mảnh lĩnh vực sa đọa bị vứt bỏ này.
- Chủ thượng, lần này là bất ngờ, có Nhân tộc xâm nhập Thánh Địa, thuộc hạ không cẩn thận để y chạm vào trận đài, lúc này mới nhầm lẫn mở ra trận pháp, quấy nhiễu đến ngài.
Lúc này, Thiên Quốc Vạn vội vàng giải thích, chỉ lo Hiên Viên Uyển Dung sẽ trách tội.
Nhưng Hiên Viên Uyển Dung cũng không để ý, trái lại chỉ lạnh giọng nói:
- Đây là thiên ý, không cần tự trách, hiện tại ta muốn các ngươi nhốt người này lại. . .
- A a a, ngươi nói cái gì?
Đột nhiên, Từ Khuyết trốn ra, cắt ngang lời Hiên Viên Uyển Dung, trừng mắt lên nói:
- Cái gì gọi là đây là thiên ý, tên tiểu tử này nhầm lẫn mở trận đài, rồi quấy nhiễu đến ngươi, ngươi có biết ta đau lòng muốn chết rồi hay không, tuyệt đối không thể quên đi như thế.
- Làm càn, ngươi đang nói lời vô sỉ gì thế? Thật sự cho rằng ta đem Thái Ất. . .
Hiên Viên Uyển Dung quát lên.
- Đem cái gì? Có phải ngươi vẫn muốn cãi nhau không, đến đây! Ai sợ ai, ta nhịn ngươi lâu rồi, cũng chỉ bởi vì tính cách này của ngươi, ta mới phải rời nhà trốn đi, không nghĩ tới nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn không tỉnh lại, còn không tự nhận ra sai lầm, ta thực sự quá thất vọng!
Từ Khuyết lần thứ hai ngắt lời nàng nói, tỏ vẻ tức giận hô.
Hắn biết rõ Hiên Viên Uyển Dung muốn nói cái gì, rõ ràng chính là muốn cho nghĩ cách giam mình lại.
Nói đùa, nếu như thật để nàng nói lời này ra khỏi miệng, vậy bảo tiêu mà mình mới vừa hố được chẳng phải sẽ biến thành kẻ địch rồi? Như vậy sao được?
- Hừ, ngươi đúng là rất thông minh, lại dám hồ. . .
- Thông minh? Ha ha, bây giờ mới biết khen ta thông minh? Ta đã nói với ngươi, đã muộn rồi, ngươi nói gì cũng vô dụng, ly hôn!
Từ Khuyết cực kỳ bá khí quát lên, thể hiện ra chí khí nam nhân.
Thiên Quốc Vạn nhìn thấy thế thì trợn mắt ngoác mồm, trong lòng run rẩy.
Vị kia chính là người hung ác vô địch thế gian cùng thời tổ tiên của bọn họ, kết quả vị Từ tiểu chủ này lại dám nói với nàng như thế, quả thực là quá trâu bò.
Thời khắc này, lòng kính ngưỡng của Thiên Quốc Vạn đối với Từ Khuyết trong nháy mắt như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, như Hoàng Hà tràn lan, một lời không thể diễn tả hết.
- Ngươi. . .
Lúc này Hiên Viên Uyển Dung đã thật sự nổi giận, ngữ khí đột nhiên tăng cao, dù khoảng cách xa xôi, nhưng bên trong trận đài vẫn có thể cảm nhận được sát khí ngập trời của nàng.
Nhưng Từ Khuyết không thể để nàng có cơ hội nói hết lời, hắn lại mở miệng ngắt lời nói:
- Ngươi cái gì mà ngươi? Đừng tưởng rằng còn có cơ hội để cứu vãn, ta đã nói với ngươi, ngươi không thay đổi tính khí này của ngươi, ta với ngươi sẽ không có tương lai, chính ngươi xem mà làm đi.
Hiên Viên Uyển Dung:
- Làm càn. . .
Từ Khuyết:
- Đúng, thích sẽ làm càn, nhưng yêu sẽ khắc chế! Ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu, ngươi dựa vào cái gì mà nói yêu ta?
Hiên Viên Uyển Dung:
- Ta. . .
Từ Khuyết:
- Ta cho rằng ngươi sẽ không giống nữ nhân khác, có thể hiểu tâm ý của ta, nhìn thấy nội tâm ta, nhưng mà ngươi cũng chỉ là nhìn thấy vẻ bề ngoài đẹp trai của ta, mê muội tấm thân đẹp trai của ta, thực sự quá nông cạn.
- Ngươi. . .
- Ngươi thay đổi rồi, trước đây ngươi không phải như vậy, lúc mới quen ta thì ôn nhu vui tươi, còn gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, nhưng từ sau khi ngươi đùa bỡn thân thể của ta, lại bắt đầu lộ nguyên hình, hô to gọi nhỏ với ta, ta thật nản lòng thoái chí.
- Vô sỉ, đủ rồi!
- Đủ rồi? Tốt, hóa ra ngươi thật sự đã chán ghét ta, thế thì chỉ cần nói với ta là được rồi, được, nếu ngươi không muốn nghe, vậy ta cũng không muốn nói thêm với ngươi cái gì nữa, tạm biệt!
Từ Khuyết vừa dứt lời, lập tức vung tay lên, từ dưới khố móc ra Huyền Trọng Xích, mạnh mẽ đập về phía toà trận đài kia.
Ầm!
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, trận đài trong nháy mắt vỡ tan rã, biến thành mảnh vỡ.
Tình cảnh trong động thiên hoàn toàn yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nhìn Từ Khuyết, không nói một lời.
- Đừng an ủi ta, ta không sao cả.
Từ Khuyết đột nhiên cúi đầu, khoát tay áo một cái với mọi người, giọng nói tràn ngập uể oải cùng tang thương, còn có một tia u buồn thống khổ.
Dù là ai nhìn thấy dáng vẻ kia, đều sẽ cảm thấy hắn không phải là không có chuyện gì, trạng thái này của hắn, hoàn toàn chính là một nam nhân bị tình cảm tổn thương.
- A. . . chủ thượng. . .
Lúc này Thiên Quốc Vạn tỏ vẻ quẫn bách cùng bất an, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Dù sao cũng đã nháo đến mức độ này, y cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, nếu không phải do y nhất thời bất cẩn, nhỡ tay đánh Lâm Bách Vạn về trận đài, trận đài sẽ không khởi động, trận đài không khởi động thì sẽ không liên lạc với vị ngoan nhân kia, Từ Khuyết cũng sẽ không ầm ĩ cùng nàng.
- Quốc vạn, này chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, tình cảm lúc trước giữa ta và với nàng đã nát tan, rất khó có thể cứu vãn, sau này đừng tiếp tục gọi ta là chủ thượng nữa.
Từ Khuyết dáng vẻ cô đơn, từ tốn nói.
Thiên Quốc Vạn vội vàng đáp:
- Chủ thượng, không sao cả, vợ chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, ngài trước tiên bình tĩnh một chút.
Y cảm thấy, nếu Từ Khuyết dám nói chuyện với vị kia như vậy, rõ ràng hắn trong lòng vị kia đã chiếm lấy vị trí trọng yếu, bằng không người bình thường nào dám như vậy.
Vì thế y kết luận quan hệ giữa Từ Khuyết cùng vị kia là không thể đứt rời, huống chi giữa hai người còn có Thái Ất Thiên Thư ràng buộc, làm sao có thể nói tan vỡ là tan vỡ đây.
- Ta rất bình tĩnh, chuyện tình cảm luôn phức tạp như vậy, quan tâm không nói được nhưng lại không ngừng được, haiz!
Từ Khuyết tỏ vẻ phiền muộn, u buồn lắc lắc đầu.
Đám người Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt đứng ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ bị thương này củaTừ Khuyết, không khỏi cũng có chút đồng tình và đau lòng, bọn họ đều muốn mở miệng khuyên can nhưng lại thôi.
Giống như Từ Khuyết nói, chuyện tình cảm vốn rất phức tạp, bọn họ chỉ là những người đứng xem thì có thể nói được gì.
- Haiz!
Lúc này, Từ Khuyết lại thở dài, ngửa mặt một góc 45 độ nhìn lên bầu trời, đột nhiên ngâm nga một tiếng ca thương cảm.
"Không thể nói yêu đừng nói dối, là một chút yêu thích!"
"Không thể nói hận đừng dây dưa, đừng giả bộ cảm thán!"
"Thông cảm tất cả, tha thứ tất cả, ta thử tìm đáp án, mà đáp án rất đơn giản, đơn giản đến mức đáng tiếc. . ."
"Bởi vì trưởng thành, chúng ta bất đắc dĩ phải quen thuộc!"
"Bởi vì trưởng thành, chúng ta nói tan. . . liền tan!"
Tiếng ca tràn ngập bi thương cùng sầu thảm kết thúc, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Tiếng ca thật buồn!
Cách hát đặc biệt cùng giai điệu này, phải là nhân tài có chuyện xưa mới làm được.
Hắn nhất định đã động chân tình, mới biến thành như vậy.
Thiên Quốc Vạn cũng kinh hoảng, những câu khác y nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng mà Từ Khuyết hát kia "Nói tan liền" đã thật sự doạ đến y.
Nếu như bởi vì y bất cẩn, khiến cảm tình hai vị chủ nhân này tan vỡ, vậy y sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi.
Lúc này, y nhìn về phía Từ Khuyết, há mồm muốn nói lời khuyên can Từ Khuyết.
Nhưng lời còn không nói ra, một giọng nói quen thuộc lạnh lẽo, thậm chí mang theo một tia trêu tức, đột nhiên vang lên.
- Từ Khuyết, ca xướng cũng không tệ lắm, hiện tại chơi đủ rồi chứ?
Đậu xanh!
Từ Khuyết nghe thế thì biến sắc, suýt chút nữa đã bị dọa sợ.
Móa nó, tình huống gì thế này?
Hiên Viên Uyển Dung làm sao vẫn ở đây?
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng phá huỷ trận đài thì ta không có cách nào truyền âm tới sao? Đừng quên, trận đài này vốn là tự tay ta bố trí, ta chính là chúa tể một giới này.
Hiên Viên Uyển Dung lạnh giọng hừ nói, trong giọng nói nồng nặc vẻ hài hước.
Từ Khuyết phá hủy trận đài, nàng sẽ không biến mất, chỉ là muốn nhìn Từ Khuyết xem hắn còn có thể chơi đùa đến đâu, nhưng không nghĩ tới tên này lại vô sỉ đến mức độ này, thậm chí ngay cả ca khúc cũng hát lên rồi, lừa gạt được tất cả mọi người.
- y. . .
Trên mặt Từ Khuyết nhất thời lộ ra vẻ lúng túng nhưng vẫn không mất đi nụ cười lễ phép, vừa lùi về sau vừa cười nói:
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, xin lỗi, quấy rầy quấy rầy rồi.
- Hừ, kiến tộc nghe lệnh!
Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung cũng không muốn tiếp tục phí lời với Từ Khuyết, trầm giọng quát lên:
- Người này tên là Từ Khuyết, là một tên lừa gạt, ta lệnh các ngươi nhanh chóng giam giữ hắn, nhưng không thể tổn hại đến tính mạng hắn, chờ năm trăm năm sau ta tự mình tới thu thập hắn!
- Thu em gái ngươi! Hiên Viên Uyển Dung, ngươi chờ đấy cho ta, sớm muộn cũng có một ngày ta thảo ngươi khóc!
Từ Khuyết phá mắng một tiếng, đồng thời bấm niệm Thần Hành Độn Tẩu Phù, vung tay lên, cuốn lấy Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt, cấp tốc chạy trốn khỏi mảnh động thiên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận