Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 216: Tương Kế Tựu Kế

Lúc này!
Ánh mắt của Từ Khuyết nhìn Hỏa Hoàng đang chạy trốn phía xa xa, sắc mặt ngưng lại, lạnh giọng quát to:
- Cẩu Hoàng Đế, không cần lãng phí Long khí nữa, Long khí này liên luỵ toàn bộ quốc vận của Hỏa Nguyên Quốc, liên kết với sự sinh tồn của bách tính, Từ Khuyết ta không muốn bởi vì ân oán cá nhân, hại bách tính Hỏa Nguyên Quốc.
Mọi người ở đây vừa nghe thấy thế, nhất thời kinh ngạc.
Cái gì thế? Con hàng này làm sao lập tức đổi tính? Đột nhiên lo tới an nguy của bách tính toàn quốc?
Thế nhưng cũng không đúng rồi, Long khí tuy rằng liên luỵ tới quốc vận của Hỏa Nguyên Quốc, thế nhưng quốc vận này lại ảnh hưởng toàn bộ tương lai của Hỏa Nguyên Quốc, hình như cũng không có quan hệ gì lớn với bách tính mà.
Cái tên này muốn làm cái gì nữa?
Rất nhiều tu sĩ đều đem ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, tỏ vẻ nghi hoặc.
Những tu sĩ này đối với tính cách hãm hại của Từ Khuyết tập mãi thành quen, đột nhiên lại nhìn thấy hắn đại nghĩa lẫm liệt nói một câu như vậy, đúng là có chút cảm thấy không tự nhiên.
Các đệ tử Thiên Hương Cốc cũng ngờ vực nhìn về phía Từ Khuyết, luôn cảm thấy hắn nói lời này khẳng định còn có ý đồ gì đó.
Không đúng!
Khẳng định có chỗ nào đó không đúng.
Âm mưu!
Trong này nhất định có đại đại âm mưu gì đó, tiểu tử này là Tạc Thiên Bang, mọi người ở Tạc Thiên Bang đều là ngoan nhân, không thể có loại lòng dạ từ bi này.
...
Nhưng một đám bách tính không rõ chân tướng ở đây, lại thay đổi sắc mặt.
Bọn họ vừa nghe Hỏa Hoàng lại đem quốc vận của Hỏa Nguyên Quốc ra liều mạng, đã sớm cuống lên, nhưng bởi vì bọn họ chỉ là phàm nhân, căn bản là không có cách nào phản kháng, chỉ có thể yên lặng lo lắng.
Giờ vừa nghe thấy Từ Khuyết nói như thế, trong lòng nhất thời cảm xúc vạn ngàn.
- Đây là đứa trẻ tốt.
Bên trong những bách tính vây xem kia, một lão nhân xế chiều chống gậy run rẩy nói ra.
- Vì an nguy của chúng ta, hắn lại thả xuống thâm cừu đại hận như vậy.
- Ài, người tốt trên cõi đời này, sao lại có số khổ như thế này?
- Hôm nay, chúng ta đều nhớ kỹ cái tên Từ Khuyết này!
Rất nhiều bách tính đều thấy cảm động, đều cảm khái.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng Trang Bức!
Lúc này, trên không trung Từ Khuyết thu được thông báo của hệ thống, nhưng cũng không để ý.
Hắn khẽ thở dài một cái, giống như buông xuống tất cả, trên mặt tràn ngập phiền muộn cùng cô đơn, ánh mắt ngước nhìn vòm trời, nhàn nhạt nói:
- Chính là 'Oan oan tương báo tới khi nào, chuyện cũ biết bao nhiêu', cẩu Hoàng Đế, những chuyện cũ kia của ngươi ta cũng không nói ra hết. Hơn nữa, xem ở trên mặt toàn bộ bách tính Hỏa Quốc, xem ở ngươi tốt xấu gì cũng là vua một nước, ngày hôm nay bị ta treo lên đánh nhiều lần như vậy, còn cam nguyện làm con rùa đen rút đầu không hoàn thủ. Nói vậy ngươi cũng là biết có thẹn với ta, mới không muốn ra tay? Được rồi, ngày hôm nay ta tha cho ngươi.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức há hốc mồm.
CMN, tiểu tử này không đánh nữa?
Là trong lòng Hỏa Hoàng có hổ thẹn, cho nên mới không ra tay phản kích sao? Hóa ra là như vậy à.
Rất nhiều bách tính cũng đều chấn động.
- Thiếu niên này lại quan tâm tới những người phàm tục chúng ta, đem huyết hải thâm cừu lúc trước triệt để buông xuống.
- Hắn không giống với những tu tiên giả lạnh lùng khác, hắn là người tốt.
- Lòng dạ rộng rãi như vậy, thực sự là làm người kính nể.
Trong nháy mắt, bóng người của Từ Khuyết ở trong mắt vô số bách tính Hoàng thành trở nên vô cùng vĩ đại.
Nhưng Hỏa Hoàng lại lờ mờ ngơ ngác, ông ta uất ức né lâu như vậy, chính là vì không muốn lãng phí Long khí, đồng thời trong bóng tối ngưng tụ Đế Hoàng khí, chỉ cần lại qua nửa canh giờ nữa, ông ta liền có thể đem tu vi tạm thời tăng cao đến Luyện Hư kỳ, hút máu lột da Từ Khuyết, hủy diệt tại chỗ.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết đột nhiên nói không đánh nữa, hoàn toàn vượt quá dự liệu của Hỏa Hoàng.
CMN!
Chuyện này... Làm sao không dựa theo thói thường vậy?
Ngươi không đánh, đại chiêu của ta kìm nén cho ai đây?
Hỏa Hoàng lập tức tức giận.
Lúc này khổ cực ngưng tụ Đế Hoàng chi khí, tất cả đều là bảo bối quý giá nhất mà tổ tiên lưu lại, dùng một lần ít một lần, bây giờ nói không đánh nữa, chẳng phải là tất cả đều lãng phí?
Hơn nữa, chỗ chết người nhất chính là, ông ta vừa vặn bị Từ Khuyết treo lên đánh, trong lòng đã sớm cực kỳ uất ức, trong mắt của mọi người, bộ mặt của ông ta từ lâu đã mất hết, thật sự chả khác gì con rùa đen rút đầu.
Vì thế ông ta mới muốn chờ tới giờ phút bạo phát cuối cùng, tru diệt Từ Khuyết, đồng thời lấy tu vi Luyện Hư kỳ tạm thời làm kinh sợ toàn trường, cứu vớt danh dự và tôn nghiêm.
Tất cả cơ hội trở mình của ông ta, chỉ cần nửa canh giờ nữa.
Bây giờ Từ Khuyết phải đi, Hỏa Hoàng quả thực tức giận đến sắp phun máu.
Cả người ông ta run rẩy, nhưng vẫn cố nhịn xuống lửa giận, lạnh giọng quát lên:
- Từ Khuyết, nếu ngươi thật có ân oán cùng trẫm, vậy thì vào hôm nay giải quyết đi! Bằng không nếu như ngươi đi rồi, mới thật sự là con rùa đen rút đầu.
Mọi người vừa nghe, lại sửng sốt.
Hỏa Hoàng còn muốn đánh?
Tình huống này là thế nào, Lúc Từ Khuyết muốn đánh, ngươi cũng chỉ biết chạy, bây giờ người ta không đánh, ngươi ngược lại yêu cầu người ta lưu lại.
Sẽ không phải là bị đuổi giết tới phát nghiện chứ?
Chẳng lẽ nói... Hỏa Hoàng còn có sở thích quái đản như vậy?
...
Bách tính khắp thành cũng đều sững sờ, trong lòng lúc này tràn ngập tức giận.
Từ Khuyết là một đứa bé thật tốt, vì không làm thương hại long khí của Hỏa Nguyên Quốc chúng ta, chủ động buông xuống ân oán cừu hận cá nhân.
Nhưng ngươi thân là vua của một nước, ngược lại còn muốn tiếp tục lãng phí Long khí đến đánh nhau, ngươi vẫn là người sao?
Hỏa Hoàng súc sinh kia.
Đông đảo bách tính trợn mắt nhìn thẳng vào Hỏa Hoàng, trong lòng phẫn nộ mắng.
Cùng lúc đó, tiếng thông báo cộng điểm Trang Bức trong đầu Từ Khuyết liên tiếp vang lên, trong lòng hắn liên tục cười lạnh.
Trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như trước, cau mày quát mắng Hỏa Hoàng:
- Ngươi còn muốn đánh? Ngươi làm người kiểu gì? Ngươi có gan liền triệt hồi Long khí đi, đường đường chính chính đánh với ta một trận, đừng đem tương lai của bách tính làm vũ khí của ngươi.
Hỏa Hoàng vừa nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Từ Khuyết không đi, hắn liền còn có cơ hội trở mình.
Thế nhưng bỏ đi Long khí? Nói thật, ông ta không dám, bởi vì ông ta đã trải nghiệm qua uy lực của hai loại pháp quyết kia của Từ Khuyết đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng thân là một đời Đế Hoàng, tâm kế cùng lòng dạ vẫn phải có.
Hỏa Hoàng lúc này đáp:
- Trẫm sở dĩ dùng Long khí hộ thể, chính là vì suy yếu uy lực của Hỏa Liên ba màu cùng với tia chớp hình cầu của ngươi, tránh để ngươi phá hoại Hoàng thành, tổn thương tới vô tội. Nếu muốn trẫm không cần Long khí hộ thể, vậy ngươi cũng không thể dùng hai loại pháp quyết vừa nãy, kể cả những pháp quyết có lực hủy diệt quá to lớn khác, đường đường chính chính cùng trẫm ganh đua cao thấp, như thế nào?
Từ Khuyết nghe xong, nhất thời liền vui vẻ, không cần Phật Nộ Hỏa Liên cùng tia chớp hình cầu, đương nhiên không thành vấn đề, lão tử muốn chính là ngươi thu Long khí lại, còn giết ngươi, ít nhất ta có 100 loại phương pháp.
Cẩu Hoàng Đế, tính toán mưu đồ giỏi như thế, cho rằng ta không biết âm mưu quỷ kế của ngươi sao? Đùa gì thế, ở trước mặt bản bức vương, ngươi trang bức cái gì?
Lúc này, Từ Khuyết không chút do dự đồng ý:
- Được, chỉ cần ngươi không dùng Long khí, ta đương nhiên có thể không dùng pháp quyết kia, ngày hôm nay cùng ngươi giải quyết trận ân oán này, đến đây đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận