Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 669: Phương Pháp Đánh Cướp Chính Quy

Chúc gia thì như thế nào?
Côn Bằng tộc thì lại làm sao?
Vẻn vẹn một câu nói, liền thẳng thắn dứt khoát tiêu diệt đội thuyền của Chúc gia.
Sát phạt quả đoán không hề nể mặt mũi bực này làm cho tất cả mọi người ở đây kinh sợ sâu sắc.
Từ Khuyết bây giờ vẫn chỉ là thân thể phàm nhân, mà mọi người ở đây lại đều là tu sĩ, đồng thời đa số đều là tồn tại Luyện Hư kỳ, địa vị phi phàm.
Bọn họ chính vì thế mà thay đổi sắc mặt, nếu đổi lại thành bọn họ muốn kết thù với Chúc gia, cũng sẽ phải ước lượng Côn Bằng tộc sau lưng Chúc gia một chút, chỉ cần không phải là đại sự gì, đều sẽ không tính toán thái quá.
Nhưng Từ Khuyết chỉ là phàm nhân, làm việc lại hung hăng đến đáng sợ.
Chỉ vì lúc trước bọn họ tham dự vây giết hắn, vì thế bây giờ đều bị thiếu niên này ghi hận, bắt đầu thanh toán từng người một.
Chúc gia không cam lòng bị một phàm nhân bất kính như thế, liền mở miệng nói ra lá bài tẩy Côn Bằng tộc, cố gắng làm cho Từ Khuyết cảm thấy kiêng kỵ, kết quả là theo gót chân của Thiên Giác Ngưu tộc và Thịnh Phong Các, chịu nổi khổ diệt thuyền.
Điều này làm cho mọi người ở đây đều tập trung tâm thần cao độ, cảm thấy kinh sợ.
Ngoại trừ Đoạn Cửu Đức, đã bao nhiêu năm rồi không thấy qua người tàn nhẫn như thế?
Hơn nữa đáng sợ hơn chính là, thiếu niên này làm việc còn cực đoan hơn cả Đoạn Cửu Đức, như lời hắn nói "thuận ta thì sống, ngịch ta thì chết", đây không phải là lời chỉ có Tiên Đế mới có tư cách nắm giữ sao?
...
Vào giờ phút này, bầu không khí có chút quỷ dị.
Trừ một vài người hít vào một hơi khí lạnh, hầu như không ai dám mở miệng nói chuyện.
Âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu Từ Khuyết cũng liên tiếp vang vọng không ngừng.
Diệt một chiếc thuyền lớn của Chúc gia, để hắn thu hoạch hơn bốn ngàn điểm trang bức, cuối cùng tính lại, tổng số điểm trang bức trên người hắn đã sắp đạt tới con số 60 ngàn điểm.
Đây là một con số không nhỏ, Từ Khuyết thu đến vui vẻ thoải mái.
Hắn cũng không phải như mọi người suy nghĩ, aai nghịch hắn thì hắn liền giết người đó.
Hắn tu đạo uẩn, là cầu hài lòng, chú ý việc bản thân mình muốn làm và không muốn làm, tất cả chính là thích làm gì thì làm.
Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người, nếu người phạm ta, tất tru sát chi!
Chúc gia xuất thủ trước tham dự vây giết Từ Khuyết, nguyên bản Từ Khuyết chỉ muốn đánh cướp, làm cho đối phương xui xẻo, sau đó liền thật sự xóa bỏ quên đi.
Nhưng kết quả là Chúc gia lại lấy ra Côn Bằng tộc uy hiếp hắn, chuyện này liền làm Từ Khuyết nổi giận.
Người như Từ Khuyết căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, so với việc lấy ra Côn Bằng tộc để uy hiếp hắn, còn không bằng phái mấy Thánh Nữ đi ra khen hắn đẹp trai, như vậy hắn quả thật có khả năng cao hứng, buông tha những người này.
Nhưng mà Chúc gia đã quen lấy thế đè người, trực tiếp lấy ra Côn Bằng tộc, mới làm cho Từ Khuyết không thể không giết bọn họ.
Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nếu sau khi bị uy hiếp lựa chọn nhượng bộ, sau này liền vĩnh viễn không có người sợ ngươi, mãi mãi cũng sẽ có người bắt nạt ngươi, lại gọi ra chỗ dựa để uy hiếp ngươi.
Từ Khuyết rõ ràng điểm này, vì thế thủ đoạn của hắn giống hệt như năm đó ở Ngũ Hành Sơn, cứng rắn và tàn nhẫn.
- Tiểu tử, mãnh liệt a! Lần này ngươi xem như đã đắc tội với bốn châu lục luôn rồi, rất có phong thái của bản thần tôn năm đó.
Husky lộ vẻ cười bỉ ổi, tiến đến bên cạnh Từ Khuyết nói ra.
Liễu Tĩnh Ngưng không nói gì trừng Husky một cái, chợt thoáng lo lắng nhìn về phía Từ Khuyết, truyền âm nói:
- Ngươi dùng thủ đoạn cứng rắn đối với phó với bọn họ như thế, tương lai lúc rời khỏi bí cảnh phải làm sao?
Từ Khuyết quay đầu nở nụ cười:
- Tới một người, giết một người!
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra, không nói thêm gì nữa.
Tới một người giết một người, đây cơ hồ là chuyện rất không thực tế. Nhưng loáng thoáng, nàng lại cảm thấy Từ Khuyết thật có thể làm được tới bước kia.
- Tiểu tử, chúng ta phải nói trước. Sau khi rời khỏi bí cảnh, lão đầu ta không có cách nào giúp ngươi ngăn cản nhiều kẻ địch như vậy đâu.
Lúc này, bên tai Từ Khuyết cũng truyền đến âm thanh của Đoạn Cửu Đức.
Lão đầu kia đang ngồi xổm ở trên đầu thuyền của một chiếc thuyền, sắc mặt nghiêm túc truyền âm nói với Từ Khuyết:
- Không lâu nữa, gông xiềng ràng buộc tứ đại châu sắp bị mở ra, đến lúc đó sẽ phát sinh biến động lớn, lão đầu ta trên người nhận mệnh lệnh của sư môn, cũng phải bắt đầu biết điều, không thể quá mức đắc tội với các thế lực trên thiên hạ, bằng không tương lai sẽ bị thiệt thòi.
- Có ý gì? Tứ đại châu có gông xiềng gì?
Từ Khuyết ngẩn ra, cau mày hỏi.
Đoạn Cửu Đức nhún nhún vai:
- Chuyện này nói thì rất dài dòng, vì thế không nói nữa. Ngược lại ta chỉ có thể khuyên ngươi sắp tới nên thu lại một chút, đừng làm cho cả thế gian đều là kẻ địch, bởi vì thịnh thế sắp mở ra, mà trước khi thịnh thế giáng lâm, bình thường sẽ xuất hiện một hồi loạn lạc.
- Ha ha, lão ăn mày, không biết ngươi đã nghe câu nói này chưa?
Từ Khuyết cười cợt.
- Câu nói gì?
Đoạn Cửu Đức ngẩn ra.
Khóe miệng của Từ Khuyết vung lên, lạnh nhạt nói:
- Loạn thế xuất anh hùng, thịnh thế sinh quan lại! Nếu thời loạn lạc đến, vậy ta không nhân cơ hội làm một phen sự nghiệp lẫy lừng, tương lai làm sao chế bá thịnh thế?
Hắn xác thực sẽ không đi quản thời loạn lạc hay thịnh thế gì đó, hắn chỉ muốn có chỗ đứng ở bên trong thế giới này, phát triển sự nghiệp trang bức vĩ đại, đẩy lên một mảnh trời, đưa Tô Vân Lam, Nhã phu nhân cùng với Tô Linh Nhi các nàng tới được mảnh đại lục linh khí bàng bạc, tài nguyên phong phú này tu luyện.
- Loạn thế xuất anh hùng?
Đoạn Cửu Đức nghe xong lời nói của Từ Khuyết thì có chút thất thần, sau đó chợt lắc đầu cười cợt:
- Tiểu tử, dã tâm của ngươi quá lớn, cũng nghĩ quá đơn giản. Một khi thời loạn lạc đến, liền lão đầu ta cũng chỉ có thể ngủ đông, bởi vì đến lúc đó, chiến trường chỉ thuộc về những tồn tại có cấp bậc như sư phụ ta.
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, chẳng lẽ loại cường giả cường hãn như đạo cô xinh đẹp kia không chỉ có một người?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất bình thường, Tu Tiên Giới truyền thừa nhiều năm như vậy, có cường giả đỉnh cao ẩn giấu trong thế gian là chuyện rất bình thường.
Nhưng cho dù tương lai sẽ như thế nào, cũng không cần nghĩ quá nhiều, nếu như thực lực thật sự theo không kịp, cùng lắm thì hi sinh nhan sắc, đem vị đạo cô xinh đẹp kia ghẹo tới là được.
Dù sao ghẹo gái cũng là một loại thực lực, dựa vào mặt ăn cơm là một loại vinh quang.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết còn khá có cảm giác sờ sờ mặt của mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Mà lúc này, ánh mắt của mọi người ở đây đều tụ tập ở trên người Từ Khuyết, vừa nhìn thấy hắn cười, lập tức liền thầm nói không ổn, con hàng này có phải lại muốn giết người rồi không.
- Từ đạo hữu, đây là tất cả Linh Thạch và pháp khí Vân gia chúng ta lần này mang theo.
Lúc này, Thánh Nữ Vân gia ở Bắc Hải lập tức ném ra mười mấy cái nhẫn trữ vật, đều giao hết cho Từ Khuyết.
Vừa mới bắt đầu nàng còn cảm thấy Từ Khuyết là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chưa va chạm nhiều, cho nên muốn dựa vào mị lực, lừa hắn sau này đi Bắc Hải, sau đó cướp đi du thuyền của hắn.
Nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn xem Từ Khuyết là ma vương, đặt ở vị trí bình đẳng để đối xử, không dám tiếp tục khinh thường.
Bởi vì bên trong cùng thế hệ, nàng còn chưa từng thấy người tàn nhẫn như Từ Khuyết.
Mà cử động của Thánh Nữ Vân gia ở Bắc Hải lập tức để những người còn lại cảnh giác, đặc biệt một ít thế lực nhỏ, đều giục người bên cạnh mình giao ra nhẫn trữ vật.
Dù sao ngay cả Vân gia cũng phải cúi đầu, những thế lực nhỏ như bọn họ cũng không thể kiên trì tiếp.
- Từ đạo hữu, đây là nhẫn trữ vật của Vụ Khê Phái ta.
- Đây là nhẫn trữ vật của Lưu Vân Tông ta.
- Còn có Lâm gia ta.
...
Từng cái từng cái thế lực lớn nhỏ, đều lựa chọn cúi đầu, giao ra tất cả Linh Thạch và pháp khí trên người.
Cuối cùng thậm chí là Khương gia và Cung gia cũng mặt tối sầm lại giao hết đồ vật ra.
Đặc biệt là Khương Ngọc Thụ cùng một ít cường giả Cung gia, loáng thoáng đều cảm thấy tựa hồ đã quen với việc bị Từ Khuyết lừa như vậy, từ đại hội cắt đá bắt đầu, lại tới Táng Tiên Cốc, chỉ cần đối đầu cùng Từ Khuyết thì bọn họ nhất định sẽ gặp xui xẻo
- Tiên sư nó, tiểu tử này đoán chừng là ở chung với Khương Hồng Nhan quá lâu, bị truyền nhiễm chút tà tính, chỉ cần đối đầu với hắn, chúng ta đều sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Một ông lão Khương gia truyền âm cho tộc nhân của mình, không nhịn được chửi tục.
Biểu hiện trên mặt Khương Ngọc Thụ biến hoá thất thường, cuối cùng cắn răng nói:
- Coi như hao tài tiêu tai đi, sau này cũng đừng tìm hắn tính sổ, Khương gia không chịu nổi mấy lần dằn vặt nữa đâu.
- Đại trưởng lão, chuyện này... như vậy sao được? Chúng ta đường đường là Khương gia, một trong những bá chủ của Đông Hoang, chẳng lẽ sau này nhìn thấy hắn còn phải tránh đường sao?
Một tên đệ tử trẻ tuổi của Khương gia thay đổi sắc mặt.
Khương Ngọc Thụ trực tiếp cả giận nói:
- Đúng, sau đó nhìn thấy hắn, toàn bộ đều đi đường vòng cho ta, đừng trêu chọc hắn nữa!
- Chuyện này...
Tất cả mọi người Khương gia trên thuyền đều ngạc nhiên.
Khương Ngọc Thụ lạnh mặt nói:
- Chí ít trước khi nội tình của Khương gia chúng ta còn chưa có ý định hiện thế, đừng tiếp tục trêu chọc tên tiểu vương bát đản này nữa.
- Dạ.
Lần này, mọi người của Khương gia đều cùng đáp lại.
...
Cuối cùng, sau khi mọi người đem tất cả mọi thứ trên người giao cho Từ Khuyết, bầu không khí cũng lần nữa trở nên sốt sắng.
Ai cũng không nắm chắc Từ Khuyết có thể sau khi cướp xong Linh Thạch, liền giết người diệt khẩu hay không.
Có người rên rỉ trong lòng, nhiều cường giả ở bên ngoài xưng bá một phương như vậy, đường đường tồn tại Luyện Hư kỳ, vô số Thánh Tử Thánh Nữ có địa vị cao cả, bây giờ ở trên Nghịch Lưu Hải, tất cả sinh tử lại bị một phàm nhân khống chế.
Đây là chuyện rất đau xót và uất ức bất đắc dĩ.
Từ Khuyết đều nhìn vẻ mặt của mọi người ở trong mắt, trong lòng cũng đang cảm khái, đây chính là minh chứng cho việc nắm đấm lớn có đạo lý, chỉ có thực lực siêu nhiên tất cả, tất cả mọi người mới kiêng kỵ như vậy, không dám ức hiếp ngươi.
Ngày hôm nay hắn dựa vào những tàu ngầm, hàng không mẫu hạm và Nghịch Lưu Hải quỷ dị nơi này mới có thể làm đến một bước này.
Một khi bước ra khỏi vùng biển này, loại lực chấn nhiếp kia cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Thế nhưng hắn tin chắc, tương lai có một ngày sau khi mình chân chính nắm giữ thực lực siêu nhiên, loại quyền lực chúa tể sinh tử vạn vật này sẽ trở về.
Nghĩ đến chỗ này, Từ Khuyết khẽ mỉm cười, mặt hướng mọi người, mở miệng nói:
- Cảm tạ chư vị đã phối hợp, mọi người đều biết, Tạc Thiên Bang chúng ta đi ra lăn lộn, chú ý chính là một chữ tín, hơn nữa chúng ta đánh cướp cũng theo đuổi quy tắc truyền thống chính quy chính tông, cướp tiền xong liền cướp sắc...
Nói còn chưa dứt lời, khuôn mặt của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt cả đều khó coi, suýt nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Mẹ ngươi, cướp tiền xong ngươi còn muốn cướp sắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận