Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 887: Có Gan Đến Đây Đánh Ta

- Hừ, đắc tội với chúng ta xong còn muốn đi?
Thấy tình cảnh này, một lão giả Thiên Nhân tộc lạnh giọng nở nụ cười, vẻ mặt trêu tức, thả ra uy thế mạnh mẽ.
Gần như cùng lúc, hơn mười vị lão tổ của Thiên Nhân tộc bị đánh thức cũng vô cùng tức giận, mãnh liệt giết tới.
Bọn họ vốn đang trong trạng thái tu luyện, Từ Khuyết vừa đến đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, đánh thức bọn họ, khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn giết người đã đánh thức bọn họ cho hả giận, căn bản không để đến chuyện ỷ mạnh bắt nạt yếu, lấy nhiều vây ít.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, hơn mười tên cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh cùng xuất hiện, dường như bốn biển cuộn sóng, gió lóc ở năm châu, khiến cả tòa sơn cốc phải chấn động.
- Ta kháo, một đám lão bất tử!
Từ Khuyết thấy tình thế không ổn, cũng không giấu diếm nữa, vội vàng bóp vỡ một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, trực tiếp cùng Khương Hồng Nhan và Husky biến mất tại chỗ.
Vèo một tiếng, ba người đã xuất hiện ở năm dặm bên ngoài.
- Ồ, có thể sử dụng.
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ, chỗ này không hạn chế Thần Hành Độn Tẩu Phù, nếu đã như thế, không chỉ có thể giữ lại ba tấm Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù quý giá, mà còn không cần sợ không đủ Độn Tẩu Phù để chạy nữa
Trước mắt Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù hắn không mua được, nhưng Thần Hành Độn Tẩu Phù phổ thông muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu à!
- Ha ha, một đám lão bất tử, dám lấy nhiều bắt nạt ít, xem bản bức thánh làm sao chơi chết các ngươi.
Từ Khuyết cười hì hì, trực tiếp rơi xuống mặt đất, thả Khương Hồng Nhan cùng Husky ra.
Sau đó, hắn vung tay lên, một lần từ trong cửa hàng hệ thống mua ra vạn tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Lần này hắn vô cùng bạo tay, nhưng căn bản không thấy đau lòng một chút xíu nào, bây giờ hắn có hơn trăm vạn điểm trang bức, những thứ này đối với hắn chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi.
Bây giờ hắn đã lấy được Phá Không Phù, chỉ cần tìm được địa điểm sử dụng phù hợp liền có thể trở về Địa Cầu, căn bản không cần phải dùng tới phương pháp thăng cấp hệ thống, vì thế những điểm trang bức này, hiện tại hắn còn đang phát sầu vì dùng mãi không hết đây.
- Đến, tiểu cô nương, Husky, các ngươi cầm lất năm ngàn tấm, vui vẻ chơi với đám lão bất tử một chút.
Từ Khuyết trực tiếp đem một vạn tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù chia làm hai nửa, đưa cho Khương Hồng Nhan và Husky.
Nói là một người năm ngàn tấm, thực ra Từ Khuyết căn bản không đếm qua, trực tiếp chia thành hai phần một lớn một nhỏ.
Phần hớn hơn tự nhiên là đưa cho Khương Hồng Nhan, phần ít hơn thì cho Husky.
Husky lập tức không vui, căm tức nói:
- CMN, tiểu tử ngươi còn có thể thiên vụ rõ ràng hơn một chút không? Một chút Thần Hành Độn Tẩu Phù mà ngươi đưa cho bản thần tôn, đủ năm ngàn tấm sao?
- Ngất, Husky ngươi có phải bị ngốc hay không, hiện tại chúng ta đang gặp phải nguy cơ như thế, ngươi làm sao vẫn tính toán chút chuyện nhỏ này, không phải chỉ ít đi vài tờ thôi sao, lại có quan hệ gì? Lòng dạ có thể rộng rãi hơn một chút không, đừng luôn tính toán những tiểu tiết này có được không.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
Husky suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, giơ mấy chục tấm phù lục trong tay lên, tỏ vẻ bi phẫn nói:
- Tiểu tử, cái này mà ngươi gọi là ít đi vài tờ sao? Móa nó, ngươi nhìn cho rõ ràng, thế này phải là ít đi mấy ngàn tấm đó, ngươi nói lòng dạ bản thần tôn làm sao có thể rộng rãi? Làm sao không tính toán chi li?
- Đừng để ý những chi tiết này mà, ta vừa nãy chỉ tiện tay phân phối, dùng cảm giác để chia, nào biết là hôm nay cảm giác không tốt, không cẩn thận chia không đều.
Từ Khuyết một mặt thản nhiên, trợn mắt nói mò.
Husky lập tức nhảy đến phía trước, vung vẩy vuốt chó, muốn cào Từ Khuyết, trong miệng lại mắng:
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi trọng sắc khinh bạn, bản thần tôn cùng ngươi vào sinh ra tử, ngay cả 100 tấm phù lục ngươi cũng không cho ta! Ngay cả 100 tấm cũng không cho taaa!
- Móa, ngươi được voi đòi tiên đúng không? Ngược lại bọn họ cũng không đánh nổi ngươi, hơn nữa cũng lười truy sát ngươi, ngươi muốn nhiều Thần Hành Độn Tẩu Phù như vậy có tác dụng gì, mau mau sang một góc chơi đi.
Từ Khuyết trực tiếp bỏ qua Husky, chân đạp lôi điện bay lên trời, chuẩn bị nghênh chiến với đám cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh kia.
Chính diện đánh, khẳng định là một người cũng không đánh lại, nhưng nếu như có Thần Hành Độn Tẩu Phù, vậy thì khác rồi, tuyệt đối đánh ngươi tới mức phải hoài nghi nhân sinh.
- Gào, tiểu tử ngươi đứng lại, bản thần tôn muốn quyết một trận tử chiến với ngươi!
Husky đuổi theo, một mặt tức giận bất bình.
Khương Hồng Nhan ở phía sau nhìn thấy mà dở khóc dở cười, lắc lắc đầu:
- Husky, đừng nghịch, ta đưa phù lục cho ngươi.
- À! Thánh Tôn, Thánh Tôn ngài quá khách khí, nhưng những phù lục này xin ngài thu hồi đi. Bản thần tôn vốn uy vũ, căn bản không cần dùng nhiều phù lục như vậy.
Husky vừa thấy Khương Hồng Nhan lên tiếng, lập tức thay đổi vẻ mặt, tỏ vẻ nịnh nọt, nhanh nhẹn bày ra dáng vẻ bề tôi trung thành.
Diều này ngược lại khiến Khương Hồng Nhan có chút không tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói:
- Ngươi thực sự không muốn?
- Không muốn, kiên quyết không muốn!
Husky kiên cường nói.
Khương Hồng Nhan lúc này mới khẽ gật đầu, thu hồi phù lục.
- Husky, ngươi diễn kiểu sự không biết xấu hổ này thật không tồi.
Lúc này Từ Khuyết đứng bên cạnh lại mở miệng cười nhạo, hắn sớm đã nhìn thấu đức hạnh Husky, con chó ngu ngốc này căn bản biết mình sẽ không nguy hiểm, cũng không cần dùng nhiều Độn Tẩu Phù như vậy, nó chỉ là muốn chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Nhưng con chó ngu ngốc này vẫn rất sợ Khương Hồng Nhan, ở trước mặt nàng không dám xằng bậy, một tấm Độn Tẩu Phù cũng không dám nhận lấy, đúng là khiến Từ Khuyết mừng rỡ không thôi.
- Phi, bản thần tôn đây là tính tình chân thật, người không biết xấu hổ là ngươi.
Husky lập tức đáp lại.
Ô! Còn dám lớn lối như vậy?
Từ Khuyết khẽ nhướn mày, trợn mắt nhìn sang.
Husky lập tức co rụt cổ lại, nhớ tới trên người mình còn mang có một cái vòng cổ, nhất thời sắc mặt lại thay đổi, cực kỳ hiền lành thân thiết cười nói:
- Ha ha, bản thần tôn nói đùa, thật sự chỉ là nói đùa, để giảm chút áp lực khi đối mặt với cường giả mà thôi.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, vài tiếng xé gió lại vang lên.
Khoảng cách năm dặm, đối với cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh mà nói thật không đáng kể chút nào, trong nháy mắt đã đuổi tới.
Nhưng giờ khắc này, trong nội tâm đám lão tổ Thiên Nhân tộc này đều vô cùng kinh hãi.
Bọn họ khiếp sợ vì Từ Khuyết nắm giữ loại phù lục có thể trong nháy mắt thuấn di, có thể so với Súc Địa Thành Thốn, thực sự khiến người khác phải động tâm.
- Bọn chuột nhắt, mau giao tất cả phù lục trên người ngươi ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Một lão gỉa đã đuổi tới, lúc này nhìn Từ Khuyết, trầm giọng quát lên.
- Không giao thì thế nào? Có gan thì lại đây đánh ta đi!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, lộ ra vẻ xem thường, cười lạnh.
Sắc mặt hơn mười vị lão tổ Thiên Nhân tộc đen thùi lùi.
- Hừ, thật là to gan!
- Xưa nay chưa từng có tên Nhân tộc nào dám làm càn trước mặt chúng ta như vậy!
- Chúng ta khuyên ngươi một câu cuối cùng, tốt nhất giao tất cả phù lục ra đây, cũng báo cho chúng ta lai lịch những tấm phù lục này, bằng không ngươi nhất định sẽ sống không bằng chết!
Vài lão tổ Thiên Nhân tộc trước sau mở miệng ra lệnh, ngữ khí vô cùng ác liệt, dáng vẻ hung hăng không cho phép phủ định.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười, hai mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười dài nói:
- Các ngươi chỉ là một đám tạp mao, tu luyện đến nay cũng không thể bước vào Tiên Nhân Cảnh, ở đây trốn tránh nhiều năm như vậy, sợ là tuổi thọ cũng sắp hết rồi chứ gì? Hiện tại còn mơ ước nhiều đồ như vậy để làm gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận