Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 621: Thiên Kiếp Khắc Tinh

- Tiên sư nó, bản thần tôn liều mạng!
Husky nhìn thấy vẻ mặt của Từ Khuyết, cũng không chần chừ nữa, cắn răng, một quyền liền đập xuống ngực Từ Khuyết.
- Dừng tay!
Mặt của Liễu Tĩnh Ngưng biến sắc, kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Nhưng nàng không ngăn cản được Husky, trơ mắt nhìn một quyền của Husky hạ xuống.
Ầm!
Dưới một tiếng vang trầm thấp, Từ Khuyết lập tức phun ra một ngụm máu.
Ngực máu thịt be bét, những chiếc xương đâm xuyên ra kia, trực tiếp bị đánh nát vài đoạn, nhưng cũng có bộ phận bị đánh trở về trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ bị chấn động đến mức nát tan/
Ở trong nháy mắt này, thương thế của Từ Khuyết càng thêm nghiêm trọng, đã sắp chết.
Nhưng mà công năng tự động khôi phục của hệ thống lại cấp tốc vận chuyển, tiến hành chữa trị, xương gãy vỡ trở lại trong cơ thể, điên cuồng nhúc nhích phát triển, trong chớp mắt xương gãy nối lại, lục phủ ngũ tạng cũng đang nhanh chóng khỏi hẳn.
- Sảng khoái!
Đột nhiên, Từ Khuyết lên tiếng thét dài lên.
Nguyên bản cả lồng ngực đều lõm vào, lúc này dĩ nhiên nhô lên, không còn máu thịt be bét nữa, còn để cho hắn khôi phục phần lớn khí lực.
Từ Khuyết hét lớn:
- Husky, tiếp đi, lần này đánh tay trái!
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều lờ mờ ngơ ngác.
Chuyện này... đây là tình huống như thế nào?
Đánh một quyền xuống, thương thế lại tốt lên, hơn nữa hình như tốc độ khôi phục cũng quá nhanh rồi?
Thế gian tại sao lại có thể có pháp quyết kỳ quái như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì quyền pháp của con chó kia, đánh một quyền, liền có thể chữa thương?
- Chuyện này...
Liễu Tĩnh Ngưng cũng kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không nghĩ ra đây là tại sao.
- Gào!
Husky tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức vung quyền đánh về phía cánh tay Từ Khuyết.
Lần này, Husky quyền ảnh vô số, sái đến uy vũ sinh uy, nhanh chóng oanh kích những đoạn xương xen kẽ nhô ra trên người Từ Khuyết.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một quyền xuống sau, sắc mặt Từ Khuyết liền trắng xám thêm một phần, chịu đựng thống khổ to lớn.
Nhưng ngay sau đó, công năng tự động chữa trị của hệ thống liền lập tức có hiệu lực, chỉ cần là thương thế bên trong cơ thể, cũng có thể trong nháy mắt khỏi hẳn.
Nhưng mọi người ở đây đều triệt để ngơ ngác.
- Chuyện này... Con chó này quá thần kỳ!
- Mỗi một quyền đập xuống, thương thế lập tức khỏi hẳn!
- Nói như vậy, thương thế của chúng ta cũng có thể nhanh chóng khỏi hẳn rồi!
- Chỉ cần để con chó này đánh mấy quyền...
Mắt mấy người sáng lên, ánh mắt nóng rực, nhìn về phía Husky.
Ầm ầm ——!
Gần như cùng lúc đó, Thiên Kiếp ấp ủ đã lâu trên vòm trời, rốt cục bạo phát.
Lần này, tia chớp màu vàng óng so với lúc trước còn cuồng bạo hơn, vô tình xé rách hư không, tiếng oanh tạc chấn động đến mức ngực của rất nhiều người ở đây cám thấy đau đớn.
Thiên uy như vậy, kinh hãi thế nhân!
Toàn bộ vòm trời hầu như đều bị tia chớp màu vàng óng che lấp, quấn quít nhau, điên cuồng ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành bốn thanh kiếm lớn màu vàng óng, mang theo khí tức kinh khủng, xé rách hư không, chém về phía ngọn núi vị trí của Khương Hồng Nhan.
Khí tức của Khương Hồng Nhan đã cực kỳ suy yếu, tầm nhìn dần dần mơ hồ.
Nàng mơ hồ nhìn thấy Từ Khuyết đang bị Husky tàn nhẫn đánh, nhưng sức sống trên người Từ Khuyết lại càng ngày càng mãnh liệt.
- A, tên tiểu tử này...
Nghĩ đến những thủ đoạn cổ quái kỳ lạ kia của Từ Khuyết, Khương Hồng Nhan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nàng khẽ mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc cảm nhận được bốn thanh kiếm lớn màu vàng óng mang theo tư thế hủy thiên diệt địa đang tới gần kia, đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan nổi lên một ít vẻ không muốn, sau đó, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười thảm thê mỹ.
Cuối cùng vẫn không kháng cự lại được thiên ý.
Nghịch thiên cải mệnh... quả nhiên chỉ là vọng tưởng.
Tạm biệt, tiểu tử.
Có thể ở trên Ngũ Hành Sơn gặp được ngươi, thật tốt.
Cuối cùng, nàng giống như đã chấp nhận số phận nhắm mắt lại, vài tia sức sống cuối cùng trong cơ thể, dần dần trôi đi.
Nhưng bốn thanh kim kiếm chớp giật to lớn kia, lại không hề dừng lại, vẫn chém về phía Khương Hồng Nhan như trước.
Xa xa, trong mắt Bạch Linh Nhi hiện ra vẻ lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Khương Hồng Nhan chết rồi!
Liễu Tĩnh Ngưng quay đầu nhìn lại, thân thể run lên:
- Thiên đố hồng nhan...
Ánh mắt của mọi người, đều quan tâm đến bên phía Khương Hồng Nhan.
Bọn họ đều rõ ràng, nàng cuối cùng sẽ không sống nổi.
Nhưng mà, sự thực cuối cùng không giống như bọn họ suy nghĩ.
Một bóng người hiu quạnh, vào đúng lúc này bùng nổ ra tiềm lực khủng bố, tốc độ giống như thuấn di, gợi ra tiếng nổ, chính là Từ Khuyết.
Hắn nhằm phía Khương Hồng Nhan, trong tay điên cuồng bấm ra vô số đạo thủ ấn phức tạp mịt mờ, gợi ra thiên địa linh khí, hư không đều bị hắn lay động.
Tru Huyễn Ấn!
Thiên Lôi Ấn!
Diệt Không Ấn!
Ba ấn cùng xuất hiện!
Xèo! Xèo! Xèo!
Vô số linh khí điên cuồng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ba toà pháp ấn to lớn, đồng thời hiện ra, tỏa ra ánh sáng lung linh, phát ra từng sợi thiên uy, che ở phía trước bốn thanh kiếm lớn màu vàng óng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn thanh cự kiếm tia chớp màu vàng óng thế không thể đỡ, giữa trời đánh xuống, ba toà pháp ấn trong nháy mắt nổ tung.
Nhưng mà, qua đợt này vẫn để cho ánh sáng của bốn thanh cự kiếm tia chớp màu vàng óng, trở nên hơi tối đi, khí thế so với vừa nãy yếu đi mấy phần.
- Phá cho ta!
Cùng lúc đó, Từ Khuyết tay cầm một thanh Huyền Trọng Xích mới, đẩy lên tảng lớn xích ảnh màu mực, trầm giọng hét một tiếng, giống như dẫn dắt lực lượng vạn cân, nhằm phía bốn thanh cự kiếm chớp giật...
Ầm ầm ——!
Bốn thanh cự kiếm tia chớp màu vàng óng nổ nát tại chỗ.
Ánh vàng xán lạn, nhấn chìm thiên địa.
Phạm vi trăm dặm, mặt đất kịch liệt lay động, nứt toác ra vô số khe hở, vô số núi sông đều bị san thành bình địa, chỉ có vị trí của Khương Hồng Nhan là bình yên vô sự, bị một lồng ánh sáng ngăn cản.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, tỏ vẻ ngơ ngác cùng sợ hãi.
Bốn thanh trọng kiếm tia chớp màu vàng óng, Thiên Kiếp đáng sợ như thế, hiện tại lại bị hủy rồi.
Tiểu tử kia làm như thế nào?
Thế gian này, tại sao có thể có loại yêu nghiệt này?
- Gào, tiểu tử này quả thực chính là khắc tinh của Thiên Kiếp!
Husky tỏ vẻ khiếp sợ, la lớn.
Nó đã từng thấy Từ Khuyết độ kiếp ở Thủy Nguyên Quốc, tận mắt thấy tên này đuổi theo lôi kiếp, người ngay cả lôi kiếp đều e ngại, quả nhiên khủng bố.
Cường giả cùng Thánh Tử Thánh Nữ của thế lực khắp nơi, cũng trợn mắt ngoác mồm.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết có thể khôi phục nhanh như vậy, trước một giây còn thoi thóp, sắp tử vong, kết quả sau khi bị Husky tàn nhẫn đánh một trận, thật đem hết thảy xương đánh trở về trong cơ thể, nhưng trong nháy mắt liền khỏi hẳn, bùng nổ ra thực lực đáng sợ như thế.
Nhưng mà... lần này hắn còn có thể sống ư?
Bốn thanh kim kiếm, bằng sức một mình hắn, làm sao gánh vác được?
Ánh mắt của mọi người đều ngưng lại, xuyên thấu qua tảng lớn ánh vàng xán lạn đang nhấn chìm vòm trời kia, nỗ lực tìm kiếm hình bóng của Từ Khuyết, nhưng mà không thu hoạch được gì!.
- Đúng như dự đoán, hắn chặn lại được bốn thanh kim kiếm, nhưng tự mình cũng thân vẫn đạo tiêu, đã hóa thành tro tàn rồi.
Có người lắc đầu nói.
- Thiên tư như vậy, nếu như tu luyện cho tốt, tương lai nhất định cũng có thể trở thành Thánh Tử, nhưng đáng tiếc tráng niên mất sớm, ta mất đi một đối thủ tốt.
Tiếu Mộc Nam tiếc hận nói.
- Vì một Khương Hồng Nhan, đáng giá sao?
Tiêu Thái Huyền cũng lộ ra thần sắc phức tạp.
Thánh Nữ Tần Cơ của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, nhàn nhạt nói ra:
- Không thể không nói, Khương Hồng Nhan thu được một đệ tử giỏi.
- Ha ha, nhưng mà kết quả vẫn không hề thay đổi, tiểu tử kia chết trước, bây giờ còn lại Khương Hồng Nhan, cũng chắc chắn phải chết!
Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia lạnh giọng cười nói, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía ngọn núi vị trí Khương Hồng Nhan.
Ầm!
Đột nhiên, không trung truyền đến một tiếng nổ, cùng với khí thế bàng bạc, một bóng người đang từ xa xa nhanh chóng bay tới.
Mọi người đều cả kinh, quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt choáng váng tại chỗ.
- Chuyện này... sao có thể?
- Tiểu tử kia, không chết?
- Tình huống gì thế này, hắn làm sao từ địa phương xa như vậy chạy về đây?
Rất nhiều người đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng, khó có thể tin.
Người đến chính là Từ Khuyết.
Hắn triển khai Tam Thiên Lôi Động, đem tốc độ tăng lên đến một trình độ khủng bố, gợi ra tiếng nổ, rầm rầm bay tới.
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ của mọi người, Từ Khuyết cấp tốc rơi vào trước mặt Khương Hồng Nhan, không chần chờ chút nào, xoay tay lấy ra một viên đan dược màu xanh, trực tiếp đưa vào trong miệng Khương Hồng Nhan.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, một tia sức sống cuối cùng trong cơ thể Khương Hồng Nhan được toả sáng, diễn sinh ra chân nguyên bàng bạc, nhanh chóng chữa trị thương thế trong cơ thể.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Từ Khuyết đang đứng trước mặt mình, cùng với vô số mảnh vỡ của tia chớp màu vàng óng rải rác ở không trung phía sau hắn, không khỏi ngẩn ra.
- Ta... không chết?
- Đương nhiên không chết.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên.
Nhìn dung nhan tuyệt thế gần ngay trước mắt của Khương Hồng Nhan, hắn không nhịn được đưa tay ra, hướng về cái mũi tinh xảo của nàng nhẹ nhàng nhéo một cái, giống như cưng chiều cười nói:
- Ta nói rồi, ta không cho ngươi chết, cho dù là ông trời, cũng không có cách nào mang ngươi đi!
Bạch!
Trong chốc lát, Khương Hồng Nhan choáng váng.
Toàn trường càng là yên lặng như tờ, tất cả mọi người thấy cảnh này, đều cảm thấy choáng váng.
Đặc biệt bọn Tiếu Mộc Nam, triệt để ngơ ngác.
- Đây... đây là tình huống gì?
- Tiểu tử kia, không phải là đệ tử của Khương Hồng Nhan?
- CMN!
Rất nhiều người khiếp sợ không thôi, vốn tưởng rằng Từ Khuyết là đệ tử mà Khương Hồng Nhan nhận lấy, lại không nghĩ rằng, đột nhiên phát sinh tình cảnh này.
Quan hệ của hai người, tựa hồ cũng không phải là giống như trong tưởng tượng.
Cả người Đổng Căn Cơ run lên, song quyền nắm chặt, nổi gân xanh, con ngươi đỏ lên, đằng đằng sát khí tập trung vào Từ Khuyết.
Ầm ầm ——!
Lúc này, trên vòm trời phát sinh một tiếng vang trầm thấp, lôi vân rốt cục muốn tiêu tan.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua vết nứt trong tầng mây, chiếu rọi xuống, rất có một loại hi vọng rẽ mây nhìn thấy mặt trời, gặp lại quang minh.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều ngưng lại, biểu hiện trở nên có chút quái lạ.
Bởi vì chuyện này có ý nghĩa là, Thiên Kiếp của Khương Hồng Nhan đã kết thúc.
Nàng đã độ kiếp thành công rồi!
Vèo!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xông ra ngoài, Huyền Trọng Xích trong tay nhắm thẳng vào vòm trời, lớn tiếng quát:
- Tiên sư nó, thượng cổ hạo kiếp chó má, trang bức xong còn muốn chạy? Cút trở về cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận