Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 659: Hắn Điên Rồi Ư?

Cùng ngày, Từ Khuyết tiến vào trạng thái bận rộn.
Vì để tránh cho bị quấy rầy, hắn cố ý cùng Liễu Tĩnh Ngưng và Husky nói muốn đi luyện chế một chiếc thuyền, một mình trốn đến xa xa, bắt đầu lén lén lút lút hoạt động.
Lực phá hoại của Nghịch Lưu Hải xác thực là rất mạnh, Từ Khuyết mua một cái ván lướt sóng, trực tiếp ném vào trong biển, trong nháy mắt liền bị sóng bạc cuốn lên đập thành mảnh vỡ.
Giống như Liễu Tĩnh Ngưng từng nói, muốn xuống Nghịch Lưu Hải, nhất định phải luyện chế thuyền mạnh mẽ, cũng phải thêm cấm chế trận pháp, bằng không món đồ gì xuống đều sẽ bị nghiền ép xé nát.
Vì thế, Từ Khuyết mới bắt đầu trốn, từ bên trong hệ thống thương thành mua ra không ít đồ vật, cũng từng cái tiến hành gia trì củng cố cấm chế trận pháp!
Cũng may hệ thống không để Từ Khuyết thất vọng, sau khi thăng cấp tới phiên bản 5.0, liền nắm giữ công năng có thể tự động thêm cấm chế cho vật thể, bất luận vật thể to nhỏ, mỗi khi gia trì một lần cấm chế trận pháp, chỉ cần tiêu hao 500 điểm trang bức.
Cái giá này xem như đã rất đắt, dù sao cấm chế trận pháp mà hệ thống có thể gia trì cũng không tính là cao cấp, đương nhiên, cũng đủ để ứng phó với Nghịch Lưu Hải này.
Lúc màn đêm buông xuống, hơn một vạn điểm trang bức trên người Từ Khuyết thật vất vả mới tích góp được, liền tốn ra hơn một nửa.
Thêm vào gia trì cấm chế, lại bỏ ra mấy ngàn điểm trang bức, cuối cùng trên người vẻn vẹn chỉ còn dư lại hai ngàn điểm trang bức dùng để phòng thân.
...
Ngày thứ hai, sắc trời mới hơi sáng.
Vô số tu sĩ đóng quân ở xung quanh Nghịch Lưu Hải, cũng giống như Từ Khuyết, đã bận rộn toàn bộ buổi tối.
Thời gian xuống biển giao đấu, chính là vào ngày hôm nay.
Lần tỷ đấu này quan hệ đến việc các thế lực lớn có thể phân phối được bao nhiêu Sinh Linh Thánh Thủy, quan hệ trọng đại, cũng không ai dám khinh thường.
Vì thế rất nhiều thế lực hoặc là vội vàng tiếp tục tiến hành thay đổi củng cố cho thuyền của bọn họ, hoặc là lén lút lén lút liên hợp, lôi kéo minh hữu mới.
Dù sao nếu vào Nghịch Lưu Hải, liền khó có thể quay đầu lại.
Toàn bộ thời gian giao đấu sẽ kéo dài tới hai tháng, hai tháng này là lúc ngoài khơi bình tĩnh nhất.
Cái gọi là bình tĩnh, chỉ chính là bọt nước đều hướng tới một phương hướng, sẽ không xuất hiện vòng xoáy hay loạn lưu gì.
Nhưng hai tháng vừa đi qua, ngoài khơi sẽ trở nên hỗn loạn, tuy sóng biển vẫn rất lớn như trước, nước biển cũng hướng về thượng lưu mà chảy, nhưng bên trong sẽ xuất hiện vô số dòng chảy ngầm và vòng xoáy, một khi bị cuốn vào trong đó, mặc kệ thuyền gì đi vào, cũng bị đánh tan nát.
Vì thế hai tháng quý giá này, chính là thời kỳ bình tĩnh nhất mà vô số tiền nhân tìm tòi ra, là thời gian đi vào Nghịch Lưu Hải tranh cướp Sinh Linh Thánh Thủy, có thể bảo đảm an toàn lớn nhất khi giao đấu.
Từ Khuyết sau khi hiểu rõ điểm này, mới không tiếc đánh đổi từ bên trong hệ thống mua ra lượng lớn đồ vật, muốn ở trên Nghịch Lưu Hải chơi hai tháng, mạnh mẽ kiếm bộn, thuận tiện nhìn một chút xem có cơ hội vượt qua Nghịch Lưu Hải hay không, nhằm phía tầng thứ ba.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi thật sự là muốn xuống biển sao? Có mấy phần chắc chắn có thể thành công?
Sau khi Từ Khuyết trở lại, Liễu Tĩnh Ngưng liền mở miệng hỏi dò.
Nàng có chút lo lắng Từ Khuyết quá khoa trương, dù sao tiến vào Nghịch Lưu Hải, không chỉ là đấu cùng biển, mà còn phải đấu với người!
Một khi bị người vây công, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, sẽ bị người đụng tới nỗi thuyền hủy người vong.
- Đừng sợ mà, yên tâm theo ta, tuyệt đối mang ngươi trang bức mang ngươi bay, mang ngươi đồng thời khà khà khà!
Từ Khuyết vỗ ngực, tỏ vẻ tự tin cười nói.
Liễu Tĩnh Ngưng biết không khuyên nổi Từ Khuyết, lắc đầu thở dài, hỏi:
- Vậy thuyền của ngươi đâu?
- Ở đây!
Từ Khuyết nói xong, từ trong không gian trữ vật của hệ thống móc ra một cái ván lướt sóng, dựng ở bên cạnh.
Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky lập tức choáng váng, suýt chút nữa phun ra máu.
Một miếng ván?
Ngươi loay hoay toàn bộ buổi tối, chỉ làm ra một miếng ván?
- Đây chính là thuyền của ta!
Từ Khuyết rất kiêu ngạo nói bổ sung.
Liễu Tĩnh Ngưng suýt nữa tức ngất đi, tỏ vẻ không còn gì để nói.
Husky cũng trợn tròn mắt, lắc đầu nói:
- Tiểu tử, ngươi bị bệnh thần kinh à! Liền một miếng ván cũng không cảm thấy ngại gọi là thuyền? Nói thật cho ngươi biết, dù nơi này chỉ là Nghịch Lưu Hà giống như năm đó, bằng vào miếng ván này của ngươi cũng không qua được, chớ nói chi là nơi đây bây giờ đều đã biến thành một mảnh đại dương mênh mông.
- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là ván lướt sóng, đều trâu bò hơn bất cứ con thuyền nào, chuyên môn dùng để lướt sóng.
Từ Khuyết cao ngạo ngẩng đầu lên,
Tỏ vẻ tự tin nói.
- Ha ha ha, cười chết lão đầu ta, tiểu tử thúi, ngươi dùng miếng ván này là muốn xuống tự sát sao?
Lúc này, một tiếng cười nhạo truyền đến.
Từ Khuyết xem cũng không cần xem, liền nghe được đây là âm thanh của Đoạn Cửu Đức.
Hiển nhiên lão già này đã sớm đến, vẫn đang trốn âm thầm quan sát, đợi tới bây giờ mói có cơ hội chạy đến cười nhạo.
Từ Khuyết không thèm để ý, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, cười híp mắt nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi đừng luôn có dáng dấp cau mày lo lắng, sẽ làm cho người hiểu lầm.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức tức giận trừng mắt:
- Ai lo lắng ngươi, ta đây là đang lo lắng an nguy của ta! Ngươi làm một miếng ván như thế, một người đều khó mà đứng vững, làm sao chứa được hai, ba người?
- Ai nói muốn cho ngươi ngồi trên cái ván lướt sóng này? Yên tâm đi, miếng ván này chỉ một mình ta chơi, chờ sau khi ta đi vào, lại phái người tới đón ngươi và Husky.
Từ Khuyết khoát tay áo nói.
- Không được, ngươi không thể đi vào một mình.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức lại nhíu mày, sau khi tiến vào Nghịch Lưu Hải này, làm sao còn có thể phái người đi ra?
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, cái ván lướt sóng này quá nhỏ, dù cho bên trên phủ kín cấm chế, sẽ không bị xé rách, nhưng cũng sẽ bị sóng lớn bao phủ, còn đáng sợ hơn cả việc bị lật thuyền.
Nếu như thật để cho một mình Từ Khuyết mang theo miếng ván này xuống biển, vậy chuyện này có khác gì để hắn đi chịu chết đâu?
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nghĩ quẩn. Tuy nói ngươi đắc tội với sư tôn ta không không khác gì đã chết, nhưng cũng không cần phải nhảy xuống biển tự sát, trước khi lão nhân gia nàng đi ra, ngươi vẫn có thể sống thêm một quãng thời gian.
Đoạn Cửu Đức cũng vội chạy đến khuyên can.
Dù sao sư phụ ông ta đã căn dặn qua, trước khi nàng xuất quan, phải bảo đảm an toàn của Từ Khuyết.
- Thối lắm, ta đắc tội với sư phụ của ngươi, nhưng sư phụ ngươi cũng đắc tội với ta rồi, người nên nhảy xuống biển tự sát là nàng/
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, hung hăng cãi.
Đoạn Cửu Đức lập tức cười gằn, nhìn có chút hả hê nói:
- Tiểu tử, ngươi rất dũng cảm. Sư tôn ta nhưng không phải là người bình thường, ngươi ở đây nói cứng, nàng có thể nghe được.
- Nghe được thì thế nào? Ta có gì phải sợ?
Từ Khuyết ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói.
Nhưng trong lòng lại kinh hãi một trận, nói chuyện ở đây, nữ tử mặc đạo bào kia còn nghe được? Có chuyện quỷ quái như thế sao?
- Khà khà, chờ tương lai lúc nàng hiện thế, ngươi liền thảm.
Đoạn Cửu Đức lộ ra ý cười, xen lẫn đồng tình, nhưng tựa hồ cảm thấy rất chờ mong tương lai Từ Khuyết gặp phải xui xẻo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, trên mặt biển truyền đến từng tiếng vang trầm, giống như có vật nặng được ném vào trong biển, động tĩnh không nhỏ.
Bọn Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn ra.
Từng chiếc thuyền của các thế lực đã được đẩy xuống biển, trong đó còn có vài chiếc thuyền lớn hơn mấy chiếc thuyền ở xung quanh rất nhiều, nhìn qua khí thế vô cùng.
Trong đó một chiếc thuyền lớn vào biển, bên trên đứng hơn ba mươi tu sĩ, dĩ nhiên nóng lòng muốn thử, ai bảo vệ vị trí người nấy, chuẩn bị sẵn sàng.
Cạnh biển rất nhiều người đều kinh ngạc thốt lên.
- Đây là thuyền của Khương gia!
- Thật không hổ là danh vọng gia tộc Đông Hoang, ra tay hung hăng như vậy, lại dùng Vân Phù Mộc luyện chế thuyền lớn như vậy.
- Loại Vân Phù Mộc này vĩnh viễn sẽ không chìm trong nước, hơn nữa ẩn chứa lượng lớn Mộc Nguyên linh khí, bọn họ đứng ở phía trên, cũng sẽ tăng cường tốc độ khôi phục chân nguyên mọi lúc.
- Dã tâm thật lớn, chỉ bằng vào những cấm chế kia, đoán chừng phải tiêu hao thời gian mấy năm đi bố trí, thêm vào Vân Phù Mộc này, không hổ là Khương gia.
- Xem ra lần này bọn họ nắm chắc ba vị trí đầu rồi.
- Thuyền của Nam Châu Thiên Giác Ngưu tộc cũng thật không đơn giản, dùng Bách Ly Mộc, cứng rắn như kim thạch, có thể đem loại thần mộc này chế tạo thành thuyền, e rằng cũng chỉ có Thiên Giác Ngưu tộc mới có nội tình bực này thôi.
- Các ngươi xem thuyền của Bắc Hải Giao tộc đi, kia là xương cốt của một con Giao Long!
- Ta kháo, ra tay cũng quá lớn rồi, xương cốt này ít nhất cũng có lịch sử hơn một nghìn năm, quý giá cực kỳ, hôm nay lại lấy ra tham gia giao đấu.
- Hiển nhiên bọn họ đối với đã quyết tâm muốn lấy được ba vị trí đầu.
...
- Xem ra lần Nghịch Lưu Hải giao đấu này còn kịch liệt hơn những năm trước nữa.
Đoạn Cửu Đức nhìn những chiếc thuyền vào biển phía xa kia, không khỏi cười nói.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng đang thất thần, so với Thiên Giác Ngưu tộc cùng Bắc Hải Giao tộc, thuyền của Cực Lạc Tông của bọn họ quả thực như một cái bè gỗ nhỏ, căn bản không hề có khả năng so sánh.
Nhưng thuyền của Cực Lạc Tông lại kém, dù sao cũng còn tốt hơn miếng ván của tên Từ Khuyết kia.
Vừa nghĩ tới Từ Khuyết tỏ vẻ tự tin ôm miếng ván này, Liễu Tĩnh Ngưng liền không khỏi tức xạm mặt lại, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết, đang muốn hỏi hắn sau khi nhìn thấy những thuyền lớn phi phàm kia, có thể bỏ đi ý nghĩ vô căn cứ này hay không.
Nhưng mà, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, còn chưa kịp mở miệng, nhưng phát hiện ra Từ Khuyết đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
- Chạy đi đâu rồi?
Liễu Tĩnh Ngưng ngạc nhiên, cũng không nghĩ nhiều như thế.
Nhưng lúc này, Đoạn Cửu Đức lại kêu to lên:
- Tiên sư nó, tiểu tử thúi ngươi thật sự điên rồi, ôm miếng ván này đi nhảy xuống biển tự sát, đây không phải là đang làm hại lão đầu ta sao?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức cả kinh, theo ánh mắt của Đoạn Cửu Đức nhìn tới, mới nhìn thấy Từ Khuyết không biết lúc nào, đã chạy đến bên cạnh biển.
- Không được!
Mặt nàng biến sắc, vội lao đến chỗ Từ Khuyết.
Mọi người ở đây cũng nhìn thấy màn này, đều ngạc nhiên.
Đặc biệt những Thánh Tử Thánh Nữ đã leo lên thuyền kia, còn có cường giả khắp nơi, đều lộ vẻ mơ hồ.
- Tiểu tử này muốn làm gì?
- Hắn ôm miếng ván chạy tới làm gì? Không phải là muốn đọ thuyền với chúng ta chứ?
- Ồ, không đúng! Trên miếng ván này của hắn cũng phủ kín cấm chế, chẳng lẽ là muốn dựa vào miếng ván này để xuống biển?
- Hắn bị điên rồi sao? Muốn dựa vào một miếng ván vượt biển? Ha ha ha...
Có người không nhịn được cười to lên.
Liền ngay cả Đổng Căn Cơ cùng người của Thiên Giác Ngưu tộc, cũng có chút kinh ngạc, khó có thể tin.
Nguyên bản bọn họ đều cảm thấy Từ Khuyết nhất định sẽ có chỗ dựa gì, chuẩn bị chiếc thuyền phi phàm gì đó để vượt biển.
Nhưng là vạn vạn không nghĩ tới, cái tên này lại ôm một miếng ván chạy tới, nhanh nhẹn như một đứa nhỏ muốn chạy xuống biển nghịch nước.
- Trời ơi trời ơi, chuyện gì thế kia? Hắn cởi quần áo làm gì?
Đột nhiên, có người kinh hãi kêu lên thành tiếng, như là gặp quỷ, bị dọa sợ.
Tất cả mọi người cũng quay đầu nhìn lại, chợt liền lờ mờ ngơ ngác.
Chỉ thấy Từ Khuyết ném ván lướt sóng trong tay ra, mặt hướng biển rộng, trực tiếp liền giống như không coi ai ra gì cởi quần áo ra, không hề chú ý tới ánh mắt sợ hãi của người chung quanh.
Dù sao, tắm biển không cởi quần áo, còn có thể gọi là tắm biển sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận