Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1394: Ba Yêu Cầu

- Móa nó, tiểu tử, ngươi làm gì mà gào to thế, doạ bản thần tôn nhảy dựng rồi.
Husky đứng ở phía sau, bất thình lình bị dọa sợ đến mức nhảy lên tại chỗ, một mặt giận dữ hô lớn với Từ Khuyết.
- Câm miệng!
Từ Khuyết xoay người, khiển trách:
- Ở một nơi trang nghiêm nghiêm túc này, ngươi nên giữ yên lặng, không nên quấy nhiễu vị tiên tử kia.
- Ta thèm vào! Tiểu tử, ngươi điên rồi hay uống rượu say? Khi ngươi đến đây không phải đã nói như vậy mà?
Husky trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Từ Khuyết lại gọi Hiên Viên Uyển Dung là tiên tử, thái độ này làm cho Husky có cảm giác nó đã gặp quỷ rồi.
- Ngươi biết cái gì, tiên tử cao quý cỡ nào, ưu tú cỡ nào, chúng ta nhất định phải thành kính, không thể mạo phạm.
Từ Khuyết nghiêm túc nói, đồng thời con ngươi thoáng nhìn về quan tài băng dưới lòng đất.
Husky trong nháy mắt hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt này, đầu lóe linh quang, kéo giọng vịt đực la lớn:
- Bản thần tôn nghĩ ra rồi, nơi này là chỗ ở cũ của Hiên Viên tiên tử, tiểu tử, mau tránh ra, bản thần tôn nhất định phải hành lễ ba quỳ chín lạy.
Khóe miệng Từ Khuyết thoáng co giật, trong lòng thầm chửi một trận, cuối cũng cũng phát hiện mình có điểm nào không bằng Husky, ví dụ như công phu nịnh hót này, mình chỉ có thể cảm thấy tự thẹn không bằng.
Vèo!
Lúc này, Phong Hỏa Luân bên trong hệ thống không gian chứa đồ cũng đột nhiên yên tĩnh lại, hai hồn phách chậm rãi thu hồi sát khí, không tiếp tục xao động nữa.
Hiển nhiên điều này cũng đồng nghĩa là sát ý của Hiên Viên Uyển Dung đã biến mất, không nhằm vào Từ Khuyết nữa.
Từ Khuyết hơi thở phào nhẹ nhõm, nói thầm một tiếng nguy hiểm thật.
Hắn suýt chút nữa đã quên, hai hồn phách bên trong Phong Hỏa Luân này, chính là cha mẹ ruột của Hiên Viên Uyển Dung, dù chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ nhìn xu thế này, đã rõ ràng tám chín phần mười rồi.
Mình vừa chọc giận Hiên Viên Uyển Dung, hai hồn phách kia đã lập tức phóng thích sát ý với mình, đây rõ ràng chính là đồ giả mạo ở trước mặt chính phẩm bị vô tình nghiền ép.
- Cơ thể ngươi có thể chống đối Dung Lô Chi Thế ở đây?
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe của Hiên Viên Uyển Dung vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Nàng đang truyền âm, kinh ngạc vì Từ Khuyết có thể không chút tổn thương chạy đến ở đây.
Nhưng câu nói này, cũng xác minh suy đoán của Husky lúc trước là chính xác, Hiên Viên Uyển Dung biết Thiên Địa Dung Lô tồn tại, cũng biết linh nhãn kia bị dời đi, nhưng nàng chưa hề đi ra, rõ ràng là còn không thể phá vỡ phong ấn cấm chế ở đây.
- Hả, lò nung cái gì?
Từ Khuyết bắt đầu giả ngây giả dại, một mặt mơ hồ dò hỏi.
- Dung Lô Chi Thế.
Hiên Viên Uyển Dung lãnh đạm đáp.
Từ Khuyết:
- Tư thế gì?
- Dung Lô Chi Thế.
Hiên Viên Uyển Dung ngữ khí lại tăng thêm một chút.
- Còn có loại tư thế này sao?
Từ Khuyết làm bộ bừng tỉnh, gật đầu.
Hiên Viên Uyển Dung làm sao có thể không nhìn ra tiểu tử này đang giả bộ, thấy hắn không muốn nói, cũng lười hỏi nhiều.
Dưới mắt của nàng, trên người tiểu tử này có rất nhiều bí mật, có các loại đồ vật ly kỳ cổ quái, năm đó tu vi mới chỉ là Đại Thừa kỳ, liền có thể từ chạy trốn ngay dưới mắt nàng, bây giờ mới qua mấy năm, tên tiểu tử này đã đột phá đến Địa Tiên cảnh trung kỳ, có thể chống lại được Dung Lô Chi Thế ở đây, ngược lại cũng không quá kỳ quái.
Nhưng. . . điều này cũng chỉ là Thiên Địa Dung Lô còn chưa hoàn toàn vận chuyển, một khi ở đây bị mở ra, vạn vật đều chạy không thoát khỏi bị huyết tế.
- Đáng tiếc ngươi đến muộn, lấy thực lực của ngươi bây giờ, mấy canh giờ thì không thể phá được cấm chế ở đây, lúc trước nếu như ngươi cho mượn ta tuổi thọ, ta cũng không đến nỗi kéo ngươi vào Thái Ất Thiên Thư, bây giờ tất cả đều muộn rồi.
Hiên Viên Uyển Dung từ tốn nói, giống như đối mặt với chuyện sắp tử vong nàng vẫn không để ý chút nào.
Nàng cho rằng Từ Khuyết đã biết tất cả, sau khi Thiên Địa Dung Lô mở ra, nàng chạy không thoát, như vậy Từ Khuyết cũng sẽ gặp liên luỵ, cùng nàng chết đi.
- Thương lượng một chút đi, ngươi xem ta còn trẻ như vậy, lớn lên lại đẹp trai như thế, tương lai có tiền đồ tốt đẹp, ngươi nhất định phải kéo ta đồng thời chôn cùng sao? Nếu không ngươi suy nghĩ chút biện pháp, xóa tên của ta khỏi Thái Ất Thiên Thư đi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói ra.
Hiên Viên Uyển Dung nằm ở trong quan tài băng, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, hơi kinh ngạc Từ Khuyết còn có thể hờ hững như thế, dù sao đây chính là việc liên quan đến sinh tử của hắn.
Còn chuyện xóa tên khỏi Thái Ất Thiên Thư. . .
Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu ta có năng lực thay đổi Thái Ất Thiên Thư, thì đã sớm tự xóa tên mình rồi.
- Vậy thì đổi một điều kiện, ta có thể cứu ngươi ra, nhưng ngươi phải thỏa mãn ta ba yêu cầu.
Từ Khuyết nói, dựng thẳng lên ba ngón tay.
Hiên Viên Uyển Dung nhất thời ngẩn ra:
- Ngươi có thể mở ra phong ấn ở đây? Không thể nào, Thiên Địa Dung Lô chỉ còn mấy canh giờ nữa là sẽ hoàn toàn vận chuyển, ngươi làm sao có thể trong thời gian ngắn mở ra phong ấn được?
- Ngươi không cần để ý đến chuyện này, ta có biện pháp của ta, nhưng ngươi nhất định phải lấy tâm ma để thề, vô điều kiện thỏa mãn ta ba yêu cầu.
Từ Khuyết có chút hung hăng.
Hiên Viên Uyển Dung vẫn rất bình tĩnh như cũ, sau một lát ánh mắt nhìn kỹ Từ Khuyết, lại trực tiếp nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói:
- Ta không cần phải đáp ứng ngươi bất kỳ điều gì, nếu ngươi muốn tiếp tục sống, ngươi chỉ có thể mở ra phong ấn ở đây.
Hiên Viên Uyển Dung nói câu này đã rất rõ ràng, ta cứ nằm ở này, ngươi có cứu hay không thì kệ, cứu ta thì mọi người đều có thể sống, không cứu thì cùng chết.
Người bình thường gặp phải loại tàn nhẫn này, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, dù sao mạng nhỏ quan trọng.
Nhưng Từ Khuyết xưa nay không phải người bình thường, so về vẻ quyết tâm và điên cuồng, thì không ai có thể sánh bằng hắn.
- Được, ta không cần sống, cùng ngươi chờ chết.
Từ Khuyết vô cùng thẳng thắn đáp, lập tức song chỉ ngưng lại, hướng về trước vung lên, vài đạo tiên nguyên hóa thành ánh kiếm quét ra, trong nháy mắt đánh len một tảng đá lớn.
Xèo! Xèo! Xèo!
Ánh kiếm vừa qua, trên tảng đá đã biến thành một khối bia đá chỉnh tề hình chữ nhật, trên mặt còn khắc xuống bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Từ Khuyết chi mộ.
Sau đó hắn trực tiếp nằm nghiêng lên trên đất, bắc chân, một tay chống đầu, đối diện với Hiên Viên Uyển Dung trong quan tài băng dưới lòng đất, cười híp mắt nói:
- Ngược lại cứu ngươi đi ra, sau đó cũng không tránh được bị ngươi liên luỵ, chẳng bằng dứt khoát một chút, mọi người cùng nhau chết. Huống hồ ta cũng không chắc chắn phải chết, trên thực tế ta có bảo bối, có thể bảo vệ tính mệnh một lần, ta hãy cùng ngươi đánh cuộc xem, xem bảo bối này có thể giúp ta chống đỡ kiếp nạn lần này hay không.
Lần này Từ Khuyết đúng là không phải nói bậy, hắn vẫn nhớ hệ thống có một lần công năng tiêu hao, vô điều kiện vì hắn chống lại nguy cơ hẳn phải chết một lần, nhưng cả đời cũng chỉ có thể sử dụng một lần như thế, vì thế Từ Khuyết vẫn chư từng vận dụng, dù sao đây chính là tương đương với tính mạng thứ hai, có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Lần này, hắn chính là muốn chống đối với Hiên Viên Uyển Dung đến cùng.
- Thế gian này không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được Thiên Địa Dung Lô này, cũng không chống đỡ được số mệnh liên kết của Thái Ất Thiên Thư, ngươi nghĩ nhưng thứ này quá đơn giản rồi.
Hiên Viên Uyển Dung bình tĩnh đáp.
- Vậy thì đánh cuộc xem, ngược lại cũng không phải chưa từng thua, ngay cả vòng bảng đội tuyển nước Đức còn không qua được, ta sợ cái lông gì.
Từ Khuyết tỏ vẻ sinh tử coi nhẹ, vân đạm phong khinh nói ra.
Hiên Viên Uyển Dung trầm mặc, từ tận đáy lòng, nàng không tin Từ Khuyết dám đánh cược cùng với nàng chuyện này.
Nhưng nàng xác thực không muốn chết, nàng còn có một ước nguyện suốt đời, là mục tiêu chống đỡ để nàng sống đến hiện tại, chờ nàng đi hoàn thành.
- Nói đi, ba yêu cầu gì.
Cuối cùng, Hiên Viên Uyển Dung nhàn nhạt mở miệng, âm thanh vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Từ Khuyết vèo một cái, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười hì hì nói:
- Yêu cầu thứ nhất, chính là ngươi còn thỏa mãn ta mười yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận