Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 727: Gia Nhập Tạc Thiên Bang

- Không được, thứ này tuyệt đối không thể cho!
- Truyền gia chi bảo quý giá nhất của Cung gia ta chính là thanh U Minh Hắc Diễm thương này! Ngũ tinh linh khí, một đứa bé làm sao có thể sử dụng được?
- Hơn nữa này cây thương này cao gấp ba lần nó, nó có thể dịch chuyển được sao?
Người của Cung gia gần như phát điên, rất là lo lắng, nhưng lại không có ai dám nói lời ngăn cản.
- Tỷ phu, ta nhấc không nổi, ngươi lấy giúp ta đi.
Lúc này, Khương Thái Hư nhìn về phía Từ Khuyết nói.
- Được!
Từ Khuyết nở nụ cười, thầm nói đứa nhỏ này thật sự có tiền đồ, đồng thời đưa tay về phía trước, năm ngón tay cách không nắm chặt, trong nháy mắt hút cây trường thương này tới.
Đùng!
Trường thương như tay, trong nháy mắt có thể cảm giác được có một nguồn sức mạnh mênh mông, tràn vào khắp cả người.
- Thương tốt!
Mắt của Từ Khuyết không khỏi sáng lên.
Tuy nói bên trong hệ thống thương thành của hắn có không ít linh khí cao cấp có thể mua được, nhưng không thể phủ nhận, thanh U Minh Hắc Diễm thương này đúng là một thanh linh khí hiếm có.
-...
Khuôn mặt đám người Cung gia đều đang co giật, trong lòng giống như đang chảy máu.
Thậm chí mấy vị lão tổ cũng không khỏi khóc không ra nước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, một đợt này thật sự là quá thiệt thòi rồi.
Liền bản mệnh linh khí của khai sơn tổ sư đều bị người ta cướp đi, việc này nếu như truyền ra ngoài, Cung gia họ sẽ bị thế nhân cười nhạo bao nhiêu năm đây?
Nhưng có thể làm gì được? Thực lực của người ta bày ra trước mắt, dù không cam lòng đến đâu cũng không còn cách nào.
- Thôi thôi.
Mấy vị lão tổ Cung gia lắc đầu, nhỏ tiếng an ủi người trong tộc.
Đồng thời trong lòng cũng đang ảo não, sớm biết thế lúc trước liền không nên trêu chọc cái đại tai hoạ này rồi,
...
- Thái Hư, Lâm Lâm, các ngươi nhìn lại một chút xem còn có thứ gì hay không, cứ việc cầm.
Lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng nói.
Đám người Cung gia vừa nghe thấy vậy, suýt chút nữa sợ đến co quắp ngồi bệt xuống đất, còn muốn lấy sao?
- Không có, tỷ phu, chúng ta chọn một cái là được rồi.
Nhưng mà, hai đứa nhỏ lại rất ngoan ngoãn lắc lắc đầu, hiển nhiên rất hiểu chuyện, thấy đủ là thôi, sẽ không tham lam.
Điểm này làm cho đám người Cung gia lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, như được đại xá.
Đồng thời trong bóng tối cũng tán thưởng gật đầu, tán thành lời nói của Từ Khuyết lúc trước.
Hai đứa bé này, đúng là ngoan ngoãn hiểu chuyện mà.
- Cũng may chỉ tổn thất hai cái linh khí, tuy rằng rất đau lòng, nhưng cũng ở bên trong phạm vi chịu đựng được
- So với việc Cung gia diệt vong, hai cái truyền gia chi bảo này cũng không tính là cái gì.
- Phù, cuối cùng cũng coi như tránh được một kiếp.
- Dựa cả vào sự hiểu chuyện của hai đứa bé kia.
Mấy vị lão tổ Cung gia không khỏi nhìn lẫn nhau, truyền âm nói.
- Các ngươi thật sự không muốn nữa à?
Lúc này, Từ Khuyết vừa nhìn về phía hai đứa bé hỏi.
Trái tim của đám người Cung gia không khỏi lại đập nhanh hơn, ánh mắt vội nhìn về phía hai đứa bé, trong lòng không hề có một tiếng động hò hét:
- Đứa nhỏ, tuyệt đối đừng nghe hắn! Các ngươi là bé ngoan, đã nói không muốn nữa chính là không muốn nữa, không thể đổi ý đâu.
- Thật sự không muốn nữa.
Hai đứa nhỏ đều lắc đầu.
Mặt của đám người Cung gia trong nháy mắt lộ ra nụ cười vui mừng, cảm khái vạn ngàn, đúng là bé ngoan, thực sự là đứa bé ngoan a!
- A, vậy thì được.
Từ Khuyết cũng chỉ đành gật đầu, lập tức xoay người nhìn về phía người Cung gia, tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Được rồi, nếu bọn nó không muốn nữa, những vật khác đều đóng gói lại, ta sẽ mang đi. Đúng rồi, kim chỉ liền không cần, lúc các ngươi đóng gói tuyệt đối đừng bỏ vào, nếu không ta sẽ tức giận đấy.
Đóng... đóng gói mang đi? Không cần kim chỉ?
Má nó!
Người của Cung gia trong nháy mắt cứng lại ở tại chỗ, không khí giống như đông kết lại.
Bên trong phòng nghị sự to lớn hoàn toàn tĩnh mịch.
...
Cuối cùng, ở dưới vẻ mặt bi ai và phẫn oán của người Cung gia, Từ Khuyết càn quét sạch sẽ bảo khố Cung gia.
Hơn nữa hắn nói được làm được, hoàn toàn không lấy một cây kim một sợi chỉ nào.
- Nam nhi Tạc Thiên Bang ta từ trước đến giờ luôn nói chuyện giữ lời, đã nói không lấy một cây kim một sợi chỉ, liền kiên quyết không lấy. Tôn chỉ của chúng ta chính là giữ chữ tín, nâng cao mỹ đức, khiến người ta tràn ngập kính yêu!
Từ Khuyết tràn đầy nhiệt huyết lưu lại lời tâm huyết này, mang theo Khương Hồng Nhan và hai đứa nhỏ nghênh ngang rời đi.
Đám người Cung gia nhìn trong bảo khố to lớn chỉ còn dư lại cây ngân châm lẻ loi, nước mắt liền không kiềm được ào ào chảy xuống.
Vô sỉ! Người vô sỉ vô địch thiên hạ!
Đậu em ngươi gái không lấy một cây kim một sợi chỉ!
Đậu em gái ngươi giữ chữ tín nâng cao mỹ đức!
Đậu em gái ngươi nhân gian tràn ngập kính yêu!
- Ngàn vạn bảo khố ai đỉnh nhất, vừa thấy Từ Khuyết đều thành không!
Một tên lão tổ ôm ngực quặn đau, nhìn theo bóng người Từ Khuyết đi xa, phẫn nộ đan xen đọc lên thành lời.
Một vị lão tổ khác cũng nổi trận lôi đình, quát mắng người trong tộc:
- Sau này tộc ta tăng thêm một cái tổ huấn, cmn ai còn dám đi trêu chọc Từ Khuyết, lão phu tự mình phế bỏ người đó!
...
Cùng ngày, Bạch gia ở cách xa chỗ này mấy vạn dặm cũng gặp phải chuyện giống như vậy.
Toàn bộ bảo khố đều bị Từ Khuyết chuyển hết sạch.
Kế tiếp Cung gia, nguyên khí của Bạch gia bị đại thương, nội tình hầu như mất đi hơn nửa, hai đại gia tộc triệt để lui khỏi sân khấu bá chủ ở Đông Hoang.
Nhưng mà sau khi chuyện Khương gia bị diệt cùng với cường giả ngoại lai bị Từ Khuyết giết và bắt giữ được truyền ra, oán khí của Cung gia và Bạch gia trong nháy mắt tiêu tán, thậm chí còn cảm thấy may mắn một phen.
Bọn họ biết, nếu như lúc đó bọn họ không phối hợp với Từ Khuyết, có lẽ cũng đã nối gót Khương gia, trực tiếp bị diệt tộc.
Tuy rằng Khương gia không phải do Từ Khuyết tiêu diệt, nhưng Cung gia và Bạch gia đều rất rõ ràng, nếu như không phối hợp, kết quả còn bọn họ nhất định sẽ khốc liệt hơn cả Khương gia.
Bởi vì người này đã không phải là người, mà là Ma Vương đáng sợ!
...
Đồng thời, dưới chân núi của Cực Lạc Tông ở Đông Hoang.
Không ít tu sĩ mang theo vô số hậu lễ, ở ngoài sơn môn bái phỏng cầu kiến, thậm chí ngay cả Cung gia và Bạch gia vừa mới bị Từ Khuyết cướp sạch cũng phái người đến đây.
- Mạc tông chủ, ngài gặp chúng ta một lần đi.
- Thành ý của chúng ta rất đày đủ, chỉ cầu ngài có thể giúp chúng ta nói tốt vài câu ở trước mặt Từ Khuyết, giúp chúng ta gia nhập Tạc Thiên Bang.
- Liễu Thánh Nữ, ngài là tiên nữ phổ độ thế gian, cầu xin ngài mở lòng từ bi, nhận lấy thành ý của chúng ta đi, giúp chúng ta gia nhập Tạc Thiên Bang có được không?
Bên dưới ngọn núi có tiếng la của vô số người, vang vọng xung quanh, truyền khắp toàn bộ đỉnh núi của Cực Lạc Tông.
Cực Lạc Tông bởi vậy mà tổ chức hội nghị khẩn cấp, tất cả các trưởng lão đều nhất trí khuyên bảo Tông chủ Cực Lạc Tông:
- Tông chủ, đây là thời cơ tốt để phát triển của Cực Lạc Tông ta. Những hậu lễ kia chúng ta đều đã nhìn thấy, Linh Thạch mấy ngàn vạn, pháp khí thất tinh trở lên có hơn ngàn, thậm chí ngay cả linh khí đều có vài kiện.
- Đúng rồi, Tông chủ, chúng ta cứ việc nhận lấy, bọn họ cũng chỉ cần nói tốt vài câu, đến lúc đó chúng ta thuận miệng nói với Từ tiểu hữu, còn có thu những người kia tiến vào Tạc Thiên Bang hay không, liền không liên quan gì đến chúng ta.
- Tuy rằng như vậy quả thật có chút không tử tế, nhưng so với tương lai của Cực Lạc Tông, tuyệt đối nên thử một lần.
Ầm!
- Câm miệng hết cho bản tông chủ!
Tông chủ Cực Lạc Tông lúc này tức giận đập lên cái ghế tay vịn, lớn tiếng khiển trách:
- Nếu như bản tông thật sự làm giống như các ngươi nói, sau này làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông của chúng ta?
"Bạch!"
Tất cả trưởng lão Cực Lạc Tông ở đây đều cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
Đúng rồi, Tông chủ nói cũng không sai, dù sao cầm tiền tài của người thay người làm việc, nếu như thật sự là thu đồ vật rồi lại tùy ý ứng phó, sau này làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông?
- Người đâu, truyền lệnh của bản tông chủ!
Lúc này, Tông chủ Cực Lạc Tông tỏ vẻ uy nghiêm nói:
- Lập tức mở ra hộ sơn đại trận, tiếp dẫn chư vị quý khách bên dưới núi đi vào, tất cả hậu lễ đều nhận lấy, cẩn thận đóng gói một phen, ngày mai toàn bộ đưa đến chỗ Từ tiểu hữu bên kia đi, liền nói là một chút tâm ý của Cực Lạc Tông chúng ta, chỉ cầu có thể để cho Cực Lạc Tông ta gia nhập Tạc Thiên Bang.
...
Cùng lúc đó, một góc nào đó của Đông Hoang.
Husky và Đoạn Cửu Đức lộ diện một lần nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực, quang minh chính đại ở trên đường lắc lư.
Cả đời này của Husky chưa bao giờ đắc ý qua như thế, cực kỳ tiêu sái hô:
- Bản thần tôn chính là phó bang chủ của Tạc Thiên Bang, ai muốn gia nhập Tạc Thiên Bang, đều cần bản thần tôn gật đầu mới có thể. Có bảo vật dâng lên bảo vật, không có bảo vật dâng lên thức ăn ngon, không có thức ăn ngon thì có thể dâng lên vị trí cụ thể của mộ tổ nhà ngươi.
Đoạn Cửu Đức cũng hò hét:
- Lão đầu ta là chân truyền đệ tử dưới trướng Tử Hà tiên tử của Uy Vũ Tông, bây giờ là trưởng lão của Tạc Thiên Bang, huynh đệ Tạc Thiên Bang, có thời gian nhất định phải đi ra uống trà tán gẫu.
...
Lập tức, toàn bộ Đông Hoang dấy lên một luồng phong trào "Gia nhập Tạc Thiên Bang"!
Đối với các tu sĩ mà nói, Từ Khuyết đã hoàn toàn xứng đáng trở thành người mạnh nhất tứ đại châu, mà Tạc Thiên Bang có thể trở thành nhãn mác bùa hộ mệnh quan trọng của bọn họ.
Bọn họ cho rằng gia nhập Tạc Thiên Bang là có thể hoành hành khắp thiên hạ.
Nhưng mà, loại cục diện này vẻn vẹn chỉ duy trì mấy ngày, Bắc Hải bên kia đột nhiên truyền tới một cái tin dữ, giống như tầng tầng lo lắng to lớn, che lấp trong lòng của tất cả mọi tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận