Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1368: Yêu Nghiệt

Thiên kiếp bỏ chạy?
Đây là chuyện mà tất cả mọi người cũng không dám nghĩ tới.
Dù cho là Đoạn Cửu Đức và Liễu Tĩnh Ngưng đã từng thấy Từ Khuyết độ kiếp, nhưng đó cũng là độ kiếp đến giai đoạn cuối cùng, thiên kiếp mới bắt đầu lùi bước, chưa bao giờ xuất hiện thiên kiếp mới vừa buông xuống được một nửa, liền tự mình chủ động chạy.
CMN chuyện này quả thực là chưa từng nghe thấy, một màn kinh thế hãi tục.
- Đậu phộng, tiểu tử này từ lúc nào lại yêu nghiệt như thế? Ngay cả Thiên Kiếp cũng e ngại hắn.
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ kinh sợ, khó có thể tin.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó khóe miệng hơi giương lên, hóa thành một nụ cười xinh đẹp.
Nam nhân mà Liễu Tĩnh Ngưng ta coi trọng, ưu tứu như vậy.
. . .
- Đậu phộng, muốn chạy? CMN ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, ngươi còn muốn chạy? Trở lại cho ta!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên hét lớn một tiếng, hai chân giẫm lên mặt đất, trong nháy mắt cả người hóa thành vệt sáng, lao về hướng bầu trời.
Một cái chớp mắt, hắn đuổi theo đạo tia chớp màu vàng óng này, năm ngón tay bỗng dưng trảo một cái, tiên nguyên to lớn hóa thành một bàn tay khổng lồ, giống như tay thiên thần, mạnh mẽ kéo lại đạo tia chớp màu vàng óng kia.
Ầm!
Ngay sau đó, Từ Khuyết há to miệng, tuôn ra lực hút khủng bố, trực tiếp hút tia chớp màu vàng óng đang giãy dụa kia vào miệng.
Trong nháy mắt cả người hắn bị tia chớp màu vàng óng tràn ngập, thân thể phóng ra ánh vàng óng ánh, từng sợi hồ quang ở trên làn da lưu chuyển, toàn thân dường như một cỗ pháp thân màu vàng, giống như có thể hủy diệt thế gian vạn vật, vô cùng mạnh mẽ.
Vài tên Thần Nông Thị tộc ở đây, đầu óc trong nháy mắt oanh một tiếng, trống rỗng.
Mặt của Y Phương càng là mất sắc máu, con ngươi cấp tốc co rút lại, cả người run rẩy, khó có thể tin.
- Chuyện này. . . .àm sao có khả năng?
Y không thể nào tiếp thu được tình cảnh này, thực sự vượt xa quan niệm của y đối với thiên kiếp.
Tu sĩ từ trước đến giờ e ngại thiên kiếp, đó là một kiếp nạn, đi ngược lên trời gặp phải kiếp nạn thiên khiển, từ cổ chí kim tất cả mọi người đều cực kỳ kính nể nó.
Nhưng bây giờ, thượng cổ hạo kiếp được xưng là kinh khủng nhất bên trong thiên kiếp, lại bị một ông lão doạ chạy, quan trọng là ông lão này còn đuổi theo ngược lại, há mồm nuốt đạo thượng cổ hạo kiếp kia xuống?
CMN đây là chuyện gì thế này?
Chơi chúng ta à?
Chúng ta nhọc nhằn khổ sở, tiêu tốn tu vị và tuổi thọ của mấy hộ đạo giả mới gọi ra thượng cổ hạo kiếp, cuối cùng lại có kết cục như vậy?
CMN đây đến cùng là kết cục như thế nào?
Người của Thần Nông Thị tộc đều sắp tan vỡ, đặc biệt mấy tên hộ đạo giả kia đều không thể nào tiếp thu được sự thực này, thậm chí ngay cả ý nghĩ chạy trốn đều đã quên mất, liền sững sờ ở tại chỗ như vậy, dại ra nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh.
Tình cảnh này phát sinh quá nhanh, trước sau mới chỉ trong vài hơi thở, Từ Khuyết đã nuốt chửng đạo thượng cổ hạo kiếp thứ nhất, tiếp đó thân hình loáng một cái, đã nhằm về phía đạo thứ hai.
Tia chớp màu vàng óng ẩn giấu ở trong lôi vân đen kịt kia, muốn theo lôi vân mà tiêu tan.
Nhưng lôi vân không tan hết, tia chớp màu vàng óng liền không có cách nào biến mất, chỉ có thể giấu giấu diếm diếm trốn ở trong lôi vân, như một con rắn nhỏ bị dọa sợ, không có loại thô bạo và thiên uy lúc trước một chút xíu nào.
- Đi ra cho ta.
Ở bên trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, Từ Khuyết cười lớn một tiếng, từ trong lôi vân tìm tới đạo thượng cổ hạo kiếp thứ hai, mạnh mẽ kéo ra, trực tiếp nhét vào trong miệng
Lần nuốt chửng đơn giản thô bạo này, một lần nữa tạo thành bóng ma trong lòng người của Thần Nông Thị tộc.
Yêu nghiệt, tên này chính là một yêu nghiệt, căn bản không phải người!
Người bình thường, tu sĩ bình thường, làm sao có khả năng làm được như vậy?
Tâm thần của mấy người Thần Nông Thị tộc đều rung mạnh, các loại quan niệm tu luyện vô số năm qua, giờ phút này cơ hồ đã bị tan vỡ.
- Ợ. . .
Lúc này, trên không trung Từ Khuyết đột nhiên ợ no một cái, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng ở mọi người của Thần Nông Thị tộc nhìn lại, thanh âm này quả thực là cực kỳ chói tai, tràn đầy châm chọc.
Nhưng Từ Khuyết thuần túy là xuất phát từ lấp đầy bụng mới ợ no, lần thứ nhất hắn thử nghiệm dùng loại phương pháp nuốt chửng này, để tiêu hóa tia chớp màu vàng óng.
Sự thực đã chứng minh hiệu quả rất rõ ràng, năm đó lúc hắn chỉ là Minh Vương Trấn Ngục Thể, liền đã thử dùng tia chớp màu vàng óng để thối thể, nhưng bây giờ hắn đã thành tựu Thánh Thể tiểu thành, loại thượng cổ hạo kiếp này, tác dụng thối thể đối với hắn đã không nhiều.
Vì thế, hắn thôn phệ vào trong cơ thể, so với việc trực tiếp dùng thối thể bên ngoài có hiệu quả hơn rất nhiều.
Tuy bên thân thể không có được lợi ích gì, nhưng các đại kinh mạch trong cơ thể cùng lục phủ ngũ tạng đều được tinh hoa lôi đình của thượng cổ hạo kiếp rèn luyện bù đắp một phen, thăng hoa tới một cấp độ mới.
Thứ gọi là Thánh Thể, chính là nội ngoại kiêm tu, đạt đến một loại mạnh mẽ cực hạn, dựa vào thân thể liền có thể thành thánh, gọi là Thánh Thể.
- Có chút thú vị, có lẽ tương lai đạt tới Thánh Thể đại thành, thế gian này cũng không còn bất cứ sự vật gì có thể ngăn cản được ta, dù cho muốn về Địa Cầu, cũng chỉ cần một quyền xuyên qua hư không, đạp lên hư không phong bạo mà đi.
Trong lòng Từ Khuyết sinh ra ý nghĩ, đối với thân thể Thánh Thể này, càng thêm chờ mong.
Tư chất và tương lai Thánh Thể, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, thậm chí có khả năng tồn tại một ít tiềm lực vẫn chưa hoàn toàn được mở ra.
- Ta cần một trận chiến. Không, không đúng, không chỉ là một trận chiến, ta cần lượng lớn chiến đấu, kích thích ra tiềm lực vô hạn của Thánh Thể, như vậy mới có thể càng tiến thêm một bước, triệt để tìm tới con đường đi tới Thánh Thể đại thành.
Từ Khuyết có chút hiểu ra, mặc kệ là thể chất gì, nếu dựa vào các loại thiên tài địa bảo chồng chất lên sẽ không có cách nào đạt tới đỉnh phong cực hạn, dù cho là có thể, bản thân cũng không có cách nào hoàn mỹ phát huy ra tất cả uy lực của thể chất.
Khoảng thời gian này hắn vẫn có kiêng kỵ, dù sao loại tồn tại như Thái Ất Tiên cùng Đại La Tiên kia, tùy tiện một ngón tay đều có thể ép chết hắn.
Vì thế hắn phải hèn mọn phát dục, biết điều trưởng thành, vì vậy dựa vào thân phận "cha của Từ Khuyết" này, ở Thiên Châu lừa bịp, cáo mượn oai hùm.
Đặc biệt từ khi có hai cái hồn phách Tiên Tôn đỉnh phong hộ thân, hắn lại càng muốn lười biếng.
Nhưng bây giờ, thử nghiệm nuốt chửng hai đạo tia chớp màu vàng óng, có thể làm cho thân thể có tiến bộ mạnh mẽ như thế, Từ Khuyết rốt cục tự mình nghĩ lại.
Cứ dây dưa kéo dài như lúc trước, hẳn là không được rồi.
Trên con đường này vẫn tràn ngập nguy hiểm, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện tồn tại có thể khiến cho bản thân Hiên Viên Uyển Dung đều khó bảo toàn, mình cũng phải mau chóng trở nên mạnh mẽ thôi.
Năm đó tại sao mình mạnh mẽ như vậy?
Ngoại trừ hệ thống bên người, không phải cũng là bởi vì không có gì lo sợ sao?
Như vậy bây giờ, mình còn có gì phải sợ chứ?
Đều có chỗ dựa, thì không cần lên núi kiếm ăn, mà hẳn là phải thả ra ràng buộc, không cần e dè đi phấn đấu, dù sao cũng có chỗ dựa, không cần lo lắng?
Năm đó chỗ dựa của mình là hệ thống, bây giờ phiên bản của hệ thống lạc hậu, tạm thời không có cách nào hỗ trợ, như vậy chỗ dựa to lớn nhất trước mắt, chính là hai đạo hồn phách Tiên Tôn đỉnh phong này.
Vì thế, sau khi đi ra ngoài, chính là lúc phải đi gây sự rồi.
Ầm!
Từ Khuyết đình trệ trên không trung, khí thế trên người hoàn toàn thay đổi, đột nhiên trở nên cực kỳ ác liệt và hung hăng, loại bĩ khí mười phần không hề e dè kia, triển lộ hết không bỏ sót.
Đây là khí thế bản ngã thuộc về Từ Khuyết cho tới nay, sau khi hóa thân làm "cha của Từ Khuyết", vẫn bị hắn thu lại.
Nhưng bây giờ, hắn không có ý định thu lại, cũng không có ý định ẩn giấu nữa.
- Kỳ thực ta có một bí mật, quyết định sẽ nói cho các ngươi biết
Từ Khuyết đứng ở trên không trung, cao cao tại thượng nhìn xuống, nhìn chằm chằm đám người Y Phương cười nói.
Bọn Y Phương bị khí tức hung hăng bất thình lình của Từ Khuyết làm cho sợ hết hồn, căn bản không để ý hắn nói cái gì, phản ứng đầu tiên chính là nguy hiểm.
- Không được, mau lui lại!
Y Phương hét lớn một tiếng.
Mấy vị hộ đạo giả phản ứng cực nhanh, lập tức cuốn lên mấy vị thiên kiêu cùng Y Phương, nhanh chóng hướng phương hướng cửa ra vào phóng đi.
Bọn họ xác thực không thèm để ý Từ Khuyết có bí mật gì muốn nói, bọn họ chỉ biết là, thời điểm như thế này còn không chạy, tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa còn sẽ chết rất thảm.
Nhưng mà ngoài ý muốn chính là, sau khi bọn họ nhanh chóng lao ra, lại phát hiện Từ Khuyết không hề có bất cứ động tĩnh gì, liền dừng lại trên không trung như vậy, đang cười híp mắt nhìn bọn họ.
Bọn Y Phương lập tức ý thức được gì đó không đúng, lúc này quay đầu nhìn về phía trước.
Mạc Quân Thần từ lâu đã chờ bọn họ ở phía trước, một thân Minh Vương Trấn Ngục Thể phát huy đến mức tận cùng, phóng thích khí thế bá đạo, một người giữ quan vạn người khó phá, chắn ngang đường đi.
Y chậm rãi giơ tay lên, chỉ về bọn Y Phương, cười lạnh nói:
- Bản tọa muốn đánh mười cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận