Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 940: Biết Sai?

Chín giờ tối.
Vốn nên là một tiết mục nghiêm túc để phổ cập khoa học, cuối cùng lại lấy một trò khôi hài để kết thúc.
Nhưng nhân dân cả nước vẫn nhất trí dành lời khen ngợi cho tiết mục, chương trình trực tiếp đêm nay vui vẻ hơn bất kỳ tiết mục chương trình nào.
Husky còn cả Từ Khuyết, tổ hợp quả thực khiến vô số khán giả cười bể bụng.
Tổ hớp một người một chó, một đêm lại hot khắp toàn cầu, toàn bộ tiết mục lần thứ hai trở thành đề tài để vô số người bàn tán sôi nổi.
Đặc biệt Husky, vốn dĩ các công ty hàng không lớn đều đáp ứng để nó trở thành khách hàng vip, thậm chí sắp xếp cho nó chỗ ngồi độc lập ở khoang hạng nhất, kết quả con hàng này sau khi đến sân bay, nó lại thay đổi, trực tiếp từ sân bay lấy một chiếc máy bay bỏ trống, lái từ nước Nhật về.
Toàn bộ quá trình đã dọa sợ một đám người, nhưng chưa kịp đợi đoàn người nghĩ ra phương pháp, con hàng này đã lái máy bay tới Kinh Thành Hoa Hạ, còn đâm đầu vào nơi Từ Khuyết ghi hình, tạo thành trò khôi hài này.
Khi tiết mục kết thúc, mọi người nhìn thấy Husky ngất trên đất, lưỡi thè ra ngoài miệng, bị Từ Khuyết kéo đuôi về, tất cả mọi người đều cười văng, trên mạng chế thành đủ loại biểu tình.
Cũng may mấy ngày sau đó, Từ Khuyết cũng biết điều, không lộ diện ra ngoài, thế giới mới từ từ khôi phục lại yên lặng.
Mà mấy ngày này, Từ Khuyết đều làm ổ trong khách sạn, gọi ra hệ thống, vẻ mặt tươi cười.
Sau khi trở lại Địa Cầu, điểm trang bức của hắn điên cuồng tăng cao, cũng may hắn lựa chọn chế độ hệ thống im lặng, bằng không tiếng nhắc nhở cũng đủ khiến hắn chết vì ầm ĩ.
Cuối cùng tính được, một chuyến này hắn có thể nói là đã kiếm lời rồi.
Lúc đầu chỉ có một trăm vạn điểm trang bức, hiện tại đã đột phá đến hơn 230 vạn điểm!
Nói cách khác, mười mấy ngày ở Địa Cầu, hắn kiếm được hơn 130 vạn điểm trang bức.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, thuốc lá giả biến dị hiệu quả khen thưởng gấp đôi, chỉ sử dụng ở Tu Tiên Giới mới có tác dụng, trở lại Địa Cầu lại mất đi hiệu lực, bằng không này lần này trực tiếp đã có thể tăng tới 4 triệu điểm trang bức rồi.
Nhưng kỳ quái là, Từ Khuyết phát hiện trang bức của mình điên cuồng tăng cao tới hơn 130 vạn, sau đó tốc độ liền chậm đi, đến hôm nay hầu như không còn tăng nữa, giống như đã đạt đến bình cảnh.
- Hệ thống, ngươi như thế này không phải lại muốn buộc ta thăng cấp chứ? Dựa vào cái gì mà đột nhiên trang bức lại không đáng giá?
Từ Khuyết làm ổ ở khách sạn, trao đổi với hệ thống chuyện này.
Hệ thống đưa ra lý do vô cùng ngắn gọn, bởi vì hắn điểm trang bức có thể thu được ở trên Địa Cầu đã đạt mức bão hòa.
Dù sao đây là một thế giới phàm nhân, hắn có thể trang bức vô cùng có hạn, nhưng bởi vì mạng internet phát triển, mỗi lần hắn gây ra đại sự đều sẽ truyền khắp toàn cầu, vì thế điểm trang bức tăng vô cùng mãnh liệt, nhưng cũng trực tiếp đạt đến cực hạn.
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, sắc mặt nhất thời thay đổi:
- Nói như vậy, điểm trang bức thể thu được ở mỗi một giới, đều có giới hạn? Đạt đến bão hòa sẽ không có cách nào thu được nữa?
Hệ thống đáp lại nói:
- Trên lý thuyết là như vậy. Nhưng nếu là có sinh mệnh mới xuất hiện, sau khi có năng lực nhận thức nhất định, thì vẫn sẽ dựa theo số lượng khen thưởng điểm trang bức cho kí chủ.
Ta kháo!
Từ Khuyết nhất thời không còn gì để nói.
Hệ thống ý nói thế, chính là muốn hắn chờ trẻ con vừa ra đời trên thế giới lớn lên, rồi mới đưa tới điểm trang bức cho hắn.
Làm gì có thời gian mà chờ.
- Quên đi, nếu trang bức đã không tăng được nữa, vậy cũng nên chuẩn bị một chút, giải quyết những chuyện khác rồi về Tu Tiên Giới thôi.
Từ Khuyết lúc này làm ra quyết định.
Dù sao ở Địa Cầu đợi cũng vô vị, vô địch thế gian thật sự rất tẻ nhạt.
Toàn bộ thế giới đều biết hắn rất cường đại, cho dù hắn làm ra chuyện kinh thiên gì, đa số mọi người cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, có lẽ là vì chuyện này, hệ thống mới phán trang bức có thể thu được đã đạt đến bão hòa.
"Vèo!"
Từ Khuyết nằm trên ghế sa lông, vung tay lên, hút lấy máy vi tính của Từ Phỉ Phỉ từ trên bàn tới, mở bản đồ thế giới ra.
Hắn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tiếp theo, muốn đi tới từng mắt trận cấm chế tiến hành truyền thừa, thuận tiện đi dạo quanh một ít danh thắng di tích một vòng, nhìn xem có thu hoạch gì không.
- Ồ! Đúng rồi! Suýt chút nữa đã quên một số kẻ giun dế chưa xử lý, thật sự nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng buông tha các ngươi sao?
Đột nhiên, Từ Khuyết nhớ ra cái gì đó, ngay lập tức từ trên ghế sa lông ngồi dậy, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số.
...
Buổi tối hôm đó, nước Mỹ động loạt hành động, cưỡng chế trục xuất tất cả mọi người Hạ gia về nước, cũng cấm bọn họ sau này không được tiến vào n
Người nhà họ Hạ vô cùng kinh hoảng cùng tuyệt vọng, từ khi Từ Khuyết tiêu diệt ba cường giả Thiên Nhân tộc kia, bọn họ đã biết mình xong đời rồi.
Khoảng thời gian này nước Mỹ vẫn đang thanh lý vây cánh của tài phiệt Rothschild, bọn họ còn tưởng rằng Từ Khuyết đã quên bọn họ.
Ai ngờ rằng nước Mỹ lại trục xuất bọn họ.
Một nhà già trẻ đều bị đuổi về nước.
Máy bay gần hạ xuống, lão gia tử Hạ gia, Hạ Lạc Kình, cha mẹ Hạ Lạc Kình và em họ Hạ Vân Hải cùng các thành viên chủ yếu trong gia tộc, đều tỏ vẻ nghiêm nghị.
- Ông nội, tất cả những thứ này đều do sai lầm của con, con sẽ tự mình đi tìm Từ Khuyết, muốn giết muốn chém thì tùy hắn, chỉ hi vọng hắn đừng giận lây sang cả Hạ gia! Hiện tại con đã tỉnh ngộ, Hạ gia vì con đã làm rất nhiều chuyện rồi.
Hạ Lạc Kình đầy vẻ tang thương, giọng nói khàn khàn.
Lần này y không phải giả bộ, từ Hoa Hạ chạy trốn tới nước Mỹ, được tài phiệt Rothschild che chở, nhưng tận mắt thấy Từ Khuyết chém giết thiên sứ, cuối cùng toàn bộ tài phiệt Rothschild bị diệt, Hạ gia còn bị trục xuất về nước.
Trải qua tất cả những thứ này, y thực sự đã tỉnh ngộ, rõ ràng mình và mọi người, ở trước mặt Từ Khuyết căn bản chỉ là giun dế.
Y biết mình căn bản chạy không thoát cái chết, hơn nữa nếu còn không đứng ra, toàn bộ Hạ gia cũng sẽ bồi táng theo y, trong đó có cả gia gia của y, cha mẹ y.
Vì thế lần này, y quyết định làm chuyện mà chính bản thân y cũng không thể tin được, y muốn một mình gánh chịu tất cả những thứ này.
- Lạc nhi...
Mẹ Hạ Lạc Kình nhất thời chảy nước mắt, đau lòng không thôi, gào khóc nói:
- Lẽ nào thật sự không có ai có thể thu thập Từ Khuyết sao?
Cha y ngồi một bên, một đêm mà giống như già đi rất nhiều, lắc đầu không nói.
Hạ lão gia tử cũng thở dài:
- Con nếu có thể hiểu chuyện sớm một chút thì đã tốt rồi.
- Một đời người phải nếm trải chút đau khổ, mới biết được mình từng làm việc ngốc gì! Trước đây cảm thấy chuyện lớn bằng trời, bây giờ quay đầu nhìn lại, chẳng qua chỉ là lông gà vỏ tỏi. Trước đây cảm thấy mình rất cường đại, có thể tùy ý làm bậy, bây giờ quay đầu nhìn lại, dù không có Từ Khuyết, chúng ta kỳ thực vẫn không đáng nhắc tới ở trước mặt rất nhiều người! Đáng tiếc, con hiểu chuyện quá muộn.
Hạ Lạc Kình cười khổ tự giễu.
Ầm!
Đột nhiên, máy bay loáng một cái, cùng với chớp giật xẹt qua, một bóng người đột ngột xuất hiện bên trong buồng phi cơ.
Mọi người đều hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến.
Người vừa đến chính là Từ Khuyết.
- Ha ha, bây giờ ngươi có thể hiểu rõ những thứ này, ngược lại cũng không tính là muộn.
Trên mặt Từ Khuyết mang theo ý cười, nhàn nhạt nhìn Hạ Lạc Kình.
Sắc mặt Hạ Lạc Kình biến thành trắng xám, trên thực tế y đã sớm quên dung mạo Từ Khuyết ra sao, bây giờ có thể nhận ra hắn, là vì nhìn thấy hắn ở trên TV hô mưa gọi gió, tiêu diệt thiên sứ, muốn không nhớ kỹ cũng khó.
- Từ Khuyết!
Hạ Lạc Kình cay đắngở miệng, đứng lên nói:
- Tôi biết năm đó tôi có lỗi với cậu, tôi cũng không hy vọng có thể được cậu tha thứ, nhưng tôi vẫn muốn xin cậu, muốn giết cứ giết một mình tôi, hãy buông tha những người khác trong Hạ gia.
- Ồ, ngươi còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?
Từ Khuyết cười lạnh.
- Đây không phải điều kiện, là tôi cầu xin cậu.
Hạ Lạc Kình nói xong, trực tiếp quỳ xuống, ánh mắt kiên định nhìn Từ Khuyết.
- Haiz!
Từ Khuyết lắc đầu thở dài.
- Nói thật, với địa vị của ta hiện tại, kỳ thực cũng lười tính toán với các ngươi, hơn nữa ta cũng có thể cảm nhận được ngươi thật tâm hối cải.
Hạ Lạc Kình cười khổ:
- Đời người chính là như vậy, nhưng tiền đề để hối cải chính là hối hận, trên đời này vốn không có thuốc hối hận, tất cả đều đã muộn.
- Ngược lại cũng không quá trễ.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười.
- Ta hỏi ngươi, nếu ta buông tha ngươi, buông tha Hạ gia các ngươi, sau này các ngươi còn dám làm xằng làm bậy không?
Lời này vừa nói ra, cả khoang máy bay đều yên tĩnh, đám người đều ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết.
Hạ gia lão gia tử kích động đến mức run rẩy.
Cha mẹ Hạ Lạc Kình cũng tỏ vẻ khó có thể tin.
Hạ Lạc Kình cùng Hạ Vân Hải, càng ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết, trong mắt tuôn ra vẻ vui mừng.
- Sẽ không! Nếu ngài buông tha cho chúng tôi, Hạ gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không dám làm xằng làm bậy, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh!
Hạ Lạc Kình mở miệng, bảo đảm nói.
- Rất tốt, biết sai muốn sửa, thật không còn gì tốt hơn.
Từ Khuyết mỉm cười gật đầu.
Nhưng chưa kịp để người nhà họ Hạ mừng lớn, Từ Khuyết đột nhiên nở nụ cười trêu tức:
- Thế nhưng, các ngươi có làm xằng làm bậy hay không, thì liên quan gì đến ta? Thật CMN cho rằng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Thật sự cho rằng ta có trái tim thánh mẫu? Ta CMN xưa nay không muốn làm kẻ ba phải! Tạc Thiên Bang, có cừu oán tất báo!
Nói xong, hắn bỗng giơ tay lên, lòng bàn tay thoát ra một tia hỏa diễm âm u màu xanh, khí tức cuồng bạo.
Ầm!
Tay hắn vung lên, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong nháy mắt giống như rắn độc lướt ra khỏi, trực tiếp bao phủ tất cả mọi người Hạ gia.
Khi Từ Khuyết lướt về phía phía chân trời, phía sau là mảnh vỡ máy bay chở thành viên Hạ gia vừa nổ tung trên không trung, trực tiếp biến thành cặn, rơi xuống đất.
Cơ trưởng cùng nữ tiếp viên hàng không bên trong Cabin đến khi bình yên hạ xuống mặt đất, vẻ mặt còn dại ra, cả người run rẩy, ngơ ngác nhìn bóng người như ma vương trên không trung, chân đạp lôi điện rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận