Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 981: Ngươi Đoán Ta Có Thể Giết Ngươi Hay Không

- Husky, vừa vừa là được rồi, cả ngày làm như thế, không buồn nôn sao?
Toàn thân Từ Khuyết nổi đầy da gà, mãnh liệt khiển trách Husky.
Husky tỏ vẻ không phục:
- Ta kháo, bản thần tôn bồi bổ thân thể có lỗi sao? Bản thần tôn kiêu ngạo sao?
- Được, được, được, không nhiểu lời với ngươi, trước tiên tìm người.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, lười nói nhảm cùng Husky, ánh mắt nhìn vè phía nam.
Đại xà lưu lại những dấu vết này, hiển nhiên bọn họ đi về phía nam, hơn nữa đã rời xa nơi này, bằng không lấy thần hồn Từ Khuyết, không thể không tìm thấy.
"Ầm!"
Lúc này, Từ Khuyết chân đạp lôi điện, ngang trời lướt trên, cùng Husky bay thẳng về phía nam.
Khu vực đại lục Thái Kim vô cùng rộng lớn, bọn họ đến giới này, nằm ở khu vực đệ nhất lĩnh vực.
Căn cứ cách phân chia địa vực trên đại lục này, ở khu vực trung tâm nhất được gọi là đệ nhất lĩnh vực.
Dần mở rộng ra bên ngoài, chính là đệ nhị lĩnh vực, đệ tam lĩnh vực, mãi đến đệ lục lĩnh vực mới thôi.
Kiểu sắp xếp này, giống như trên Địa Cầu sắp xếp thành thị vậy, khu vực trung tâm càng ngày càng phát đạt, ở ngoài càng thưa thớt hơn.
Đệ nhất lĩnh vực chính là đại biểu cho sức mạnh mạnh mẽ nhất của Thái Kim đại lục, Từ Khuyết đã từng chứng kiến thực lực nơi này, căn bản khó có thể vào mắt.
Giờ khắc này hắn một đường bay về phía nam, từ từ rời khỏi đệ nhất lĩnh vực, hướng về đệ nhị lĩnh vực Kháo Long.
Dọc theo đường đi, Từ Khuyết phát hiện không ít vết tích tranh đấu, từ những vết tích này, cộng với một số pháp quyết lưu lại dấu ấn đặc biệt, rõ ràng là do Khương Hồng Nhan ra tay.
Điều này chứng minh các nàng vừa đi vừa đại chiến với người khác, nhưng Từ Khuyết cũng thở phào nhẹ nhõm được.
Từ vết tích chiến đấu xem xét, mấy người Khương Hồng Nhan không phải bị đuổi giết, mà giống như các nàng đuổi theo đánh người khác.
- Kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì, lại truy sát xa như vậy?
Từ Khuyết không khỏi nghi hoặc.
Husky cũng ghé sát lại đây, thoáng suy nghĩ nói:
- Bản thần tôn suy đoán, hẳn là cướp giật bảo vật gì.
- Bảo vật? Không đến nỗi đâu.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Với tính cách của Khương Hồng Nhan, sẽ không thể xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo được.
Nhưng việc có thể khiến nàng tức giận, khiến nàng ra đi không lời từ biệt, dù xa vạn dặm vẫn không buông tha mà truy sát, hẳn là không có nhiều.
- Thôi, cứ đi lên xem một chút là biết, chắc cũng sắp đến rồi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục tiến lên.
...
Rất nhanh, một canh giờ trôi qua.
Từ Khuyết vượt qua mấy ngàn dặm, dọc theo đường đi phát hiện không ít vết tích chiến đấu, lần theo những đầu mối này, hắn trực tiếp ra khỏi đệ nhất lĩnh vực, tiến vào đệ nhị lĩnh vực.
Tổng thể thực lực của vùng đất này, so với đệ nhất lĩnh vực nhỏ yếu hơn rất nhiều.
Nhưng đối lập là mọi mặt ở khu vực này, cũng hỗn loạn hơn so với đệ nhất lĩnh vực, đây dường như là một khu vực không có ai quản lí.
Cảnh đen ăn đen, giết người đoạt bảo, trắng trợn cướp đoạt nữ tử, đại tiểu tiện tùy chỗ, có thể thấy được ở khắp nơi.
Duy nhất khiến người ta kinh ngạc, là khu vực này lại ẩn giấu một toà đại trận, toàn bộ khu vực giống như xây dựng trên một toà cự trận.
- Móa, tiểu tử, không được rồi, toà trận pháp này là thiên nhiên hình thành, lấy núi làm mắt trận, lấy sông làm Linh Nguyên, tự nhiên hình thành một trận!
Husky liếc mắt nhìn, lập tức cả kinh kêu lên.
Từ Khuyết cũng có chút kinh ngạc, trận pháp nhất đạo, vốn từ giản lược đến đơn giản, ví dụ như thạch trận cổ đại, chính là thông qua đá tảng để bố trí trận văn, mê hoặc kẻ địch.
Nhưng cũng có không ít địa thế thiên nhiên tạo thành trận pháp, có thể khiến người ta lạc đường trong rừng rậm, đó chính là một toà trận pháp thiên nhiên.
Hiện nay mảnh đệ nhị lĩnh vực này, giống như một mảnh rừng rậm tạo thành một toà trận pháp to lớn, sơn vẫn có cây, đất vẫn là đất, nhưng lại hình thành một toà khốn trận thiên nhiên, nếu bước vào trong đó, lập tức có thể khiến người ta có cảm giác lạc mất phương hướng.
Mấu chốt nhắt chính là, Từ Khuyết vừa bước vào trong đó, thần hồn trong nháy mắt đã mất đi hiệu quả, không có cách nào mở rộng được.
- Mẹ nó, chỗ này quỷ quái như thế?
Từ Khuyết nhất thời trừng bắt mắt, một mặt căm tức.
Hắn có thể xác định, mấy người Khương Hồng Nhan đang ở trong lĩnh vực này, nhưng hiện tại thần hồn không thể dùng, cũng chỉ có thể dựa vào mũi giày hỏi đường.
- Tiểu tử, mau mau vứt giày đi, bản thần tôn rất vội.
Lúc này, Husky thúc giục, ngữ khí lộ vẻ sốt ruột.
Hiển nhiên con chó ngu ngốc này đã bị mấy ánh mắt âm lãnh ở bốn phía dọa sợ rồi.
Khi Từ Khuyết và Husky bắt đầu bước vào khu vực này, có rất nhiều ánh mắt trong chỗ sáng hoặc trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Đương nhiên, mặc kệ là rõ ràng hay dấu giếm, chuyện duy nhất có thể khẳng định chính là những ánh mắt này đều không có ý tốt.
- Hắc hắc, thật có ý tứ, vừa có hai mỹ nhân cùng một tiểu cẩu tới, hiện tại lại có một tên nhóc cùng một con chó tới, đệ nhị lĩnh vực Quỷ Vương thành của chúng ta từ lúc nào lại được hoan nghênh như thế?
Lúc này, một tiếng cười trêu tức truyền tới.
Hai mắt Từ Khuyết lập tức sáng ngời, vui phát điên rồi.
Vừa có hai mỹ nhân tới?
Kẻ ngu cũng biết đây nhất định Khương Hồng Nhan cùng Từ Phỉ Phỉ! Lần này có thể bớt đi điểm trang bức để dùng mũi giày hỏi đường rồi.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết lập tức nhìn tới người vừa nói, đó là một nam tử trung niên có rất nhiều hộ vệ.
Rõ ràng đã là một trung niên, nhưng lại ăn mặc dáng vẻ công tử, rất có khí chất của loại công tử thường thường ra vào thanh lâu.
- Huynh đài, ngươi vừa nói hai mỹ nhân cùng một tiểu cẩu, họ ở chỗ nào?
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười ngây thơ, mở miệng hỏi dò.
Trung niên công tử nhất thời ngẩn ra, giống như nghe được chuyện cười, trực tiếp cười ra tiếng.
- Ha ha, ngươi hỏi ta à? Thật biết điều, ngươi đoán xem, bản công tử có trả lời ngươi không? Ha ha ha...
Trung niên công tử nói xong, tiếp tục cười to.
Đám hộ vệ bên cạnh, kể cả đám người ở đây cũng nở nụ cười theo.
Trong mắt bọn họ, Từ Khuyết chính là một tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh, ở nơi như thế này không chạy mau, lại còn dám hỏi thăm đường, quả thực là ngây thơ đến cực điểm.
- Ồ! Người ở nơi này đều rất hung hăng nhỉ.
Từ Khuyết nhất thời cười đến híp cả mắt.
Hiển nhiên, những người ở đây đều không phải là kẻ hiền lành, hầu như đều là kẻ tàn nhẫn trên lưỡi đao dính máu.
Nhưng hắn rất kỳ quái, nếu như Khương Hồng Nhan cũng tới nơi này, dựa theo tính cách đám người kia, phỏng chừng đã sớm bị Khương Hồng Nhan giết sạch rồi, làm sao bốn phía lại không có một chút dấu vết chiến đấu nào chứ?
- Người trẻ tuổi, đi nhanh lên đi. Hai nữ tử kia chọc tới người không nên dây vào, nếu ngươi muốn tìm các nàng, ta khuyên ngươi mau chóng rời đi đi.
Lúc này, sau lưng Từ Khuyết có một lão nhân mở miệng, khẽ nhắc nhở một câu.
Giọng nói của lão nhân này rất nhỏ, cơ hồ bị tiếng cười bốn phía lấn át, nhưng Từ Khuyết vẫn nghe rõ ràng.
Hắn chợt xoay người, mới phát hiện ông già này đang xếp đặt cái quầy hàng phía sau hắn, bên cạnh quầy hàng còn có một cô gái trẻ dáng vẻ lạnh lùng, trang phục màu đen đang ngồi.
Từ Khuyết lập tức lướt qua lão nhân, rồi ánh mắt đánh giá nữ tử.
Nữ tử nhất thời nhíu mày lại, lạnh lùng liếc Từ Khuyết một cái, ánh mắt lạnh mang lóe lên, giống như đang cảnh cáo hắn đừng nhìn loạn
- Đa tạ lão nhân gia chỉ điểm, nhưng...
Nói đến đây, khóe miệng Từ Khuyết cong lên ý cười, ánh mắt quét về đoàn người bốn phía, cười lạnh nói:
- Ta không phải nhằm vào ai, ta chỉ là muốn nói, các vị ở Thái Kim đại lục, đều là gà bệnh, cái gì mà người không nên dây vào, đều là không tồn tại.
Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt mọi người ở đây lập tức đọng lại, thay vào đó là vẻ đằng đằng sát khí.
Vèo!
Nhưng còn không chờ mọi người mở miệng, Từ Khuyết đã động thủ trước.
Thân hình hắn loáng một cái, hóa thành bóng mờ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau tên trung niên công tử kia, Huyền Trọng Xích trong tay vung lên!
Ầm!
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, trung niên công tử kia một chút phản ứng đều không có, bị Huyền Trọng Xích đánh bay tại chỗ.
Ngay sau đó, Từ Khuyết hóa thành bóng mờ, cũng đuổi theo, đem trung niên công tử đang bay ngang, mạnh mẽ từ giữa không trung đập xuống.
"Oanh" một tiếng, cả người trung niên công tử bị đập xuống mặt đất, bắn lên vô số đá vụn.
Toàn bộ quá trình, vẻn vẹn chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, điện quang hỏa thạch bắn ra bốn phía.
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Những người có mặt ở đây đều trố mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
- Chuyện này...
Lão nhân bày quán ở vỉa hè nhất thời mở to hai mắt, sắc mặt thay đổi.
Nữ tử bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ kinh ngạc.
- Aaaa...
Lúc này, trung niên công tử kia kêu lên một tiếng thảm thiết, tỏ vẻ thống khổ đến cực điểm.
Từ Khuyết chỉ dùng hai tổ hợp công kích, đã trực tiếp đánh y tàn phế, xương gãy cũng không ít, quá nửa là phế bỏ.
- đại thiếu gia!
Vài tên hộ vệ lúc này mới phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên một tiếng, trực tiếp xông về phía trước.
- Cút sang một bên!
Từ Khuyết vung Huyền Trọng Xích trong tay.
Nhìn như hời hợt, kì thực lại là một chiêu Lục Hợp Du Thân Xích tiêu chuẩn.
Xích ảnh màu mực trong nháy mắt phô thiên cái địa, lít nha lít nhít, nổ xuống trên người vài tên hộ vệ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Vài tên hộ vệ bị đánh bay tại chỗ, miệng phun ra máu tươi, bay về phía sau, trực tiếp bất tỉnh nhân sự, sinh tử không biết.
- Hắc hắc!
Lúc này, Từ Khuyết mới lộ ra bản tính, một chân đạp trên ngực trung niên công tử kia, tiện hề hề cười hỏi:
- Làm sao? Theo ta kéo co đúng không? Để ta đoán đúng không? Đến đây, hiện tại ngươi đoán xem, ta có thể giết ngươi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận