Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1160: Cái Tên Này Làm Sao

Bốn phía Sinh Tử Đài to lớn hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Thiên Đỉnh Bảng hiện ra trên không trung kia, sau đó chậm rãi tiêu tan, rốt cục tỉnh táo lại.
- Thứ tư Bán Bảng?
- Vừa mới chỉ đánh một trận, thắng thiếu thành chủ, lại vọt thẳng đến thứ tư Bán Bảng?
- Sinh Tử Đài này cũng chỉ là một trong những cách ước định thực lực của Thiên Đỉnh Bảng mà thôi, cũng không phải là toàn bộ, nhưng chỉ dựa vào trận chiến Sinh Tử Đài này, hắn lại trực tiếp đạt đến vị trí thứ tư?
- Trời ạ, nếu là thêm vào những yếu tố tham khảo khác để tổng hợp, chẳng phải là hắn có thể đạt tới số một Bán Bảng?
- Nhưng hắn mới chỉ là Bán Tiên cảnh trung kỳ, lẽ nào cũng đã làm được chuyện vô địch trong cùng cấp rồi?
- Tất cả Bán Tiên cảnh thiên kiêu ở tam đại châu trên Lâm Tiên Giới cũng không bằng hắn?
Rất nhiều người đều nghị luận sôi nổi, khó có thể tin.
Loại hình thức xông lên bảng như Từ Khuyết này, tuyệt đối là lần thứ nhất nhìn thấy, lấy tư thái giống như nghiền ép đi tới, không ai có thể sánh được.
- Giờ phút này, lão phu chỉ có thể lần thứ ba lặp lại câu nói này, lão phu không hề nhìn nhầm, ngày sau người này sẽ có trình độ siêu phàm, là mầm mống tốt nha! Tố Tố à. . . ach, không có gì.
- Cắt, ngày sau là chuyện ngày sau, bây giờ hắn vẫn là đệ đệ của Tần Tố Tố ta, lại nói, tốt xấu gì thì bổn cô nương cũng xếp vị trí thứ mười trên Nhân Bảng đấy.
Tần Tố Tố tỏ vẻ không phục nói, nhưng trong lòng cũng rất là chấn động.
Nàng cảm thấy là đã thực sự đánh giá thấp Từ Khuyết, tên này từ đầu tới đuôi đánh Lăng Phong áp chế tu vi đến cùng cảnh giới đến mức không còn chút sức hoàn thủ, quan trọng hơn chính là vẻn vẹn dựa vào một trận chiến, liền được Thiên Đỉnh Bảng liệt vào vị trí thứ tư Bán Bảng, có thể nói là một trận chiến thành danh.
Từ cổ chí kim, trải qua năm tháng dài đằng đẵng trong dòng sông lịch sử, từng có vô số thiên kiêu xuất hiện, nhưng có thể làm được tới bước đi này, tuyệt đối không vượt quá mười người.
- Thiếu thành chủ! Thiếu thành chủ, ngươi thế nào rồi?
Lúc này, trong đám người truyền đến tiếng thét to rất gấp gáp.
Sau đó một đám hộ vệ cùng hạ nhân của phủ thành chủ, dưới sự suất lĩnh của lão quản gia vội vã chạy tới, chen qua đám người, đỡ lấy Lăng Phong đã bị đánh thành đầu heo lên.
Lăng Phong sớm đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, nhưng lão quản gia lấy ra một viên đan dược có cấp bậc không thấp đưa vào trong miệng y, thậm chí còn vận dụng tiên nguyên trợ giúp y luyện hóa một lát, lúc này Lăng Phong mới mơ màng tỉnh lại.
Nhìn đám người xung quanh, cùng với trên người mình truyền đến từng trận đau nhức, lúc này mặt của Lăng Phong mới biến sắc.
- Ta thua? Làm sao có khả năng. . .
Lăng Phong khó có thể tin, cho đến giờ phút này không thể tiếp thu kết quả.
Một bộ kiếm quyết, lại bại bởi quyền pháp, trọng điểm là đối phương còn là một người chưa leo lên Thiên Đỉnh Bảng.
- Tên kia đâu? Nhanh, nhanh đi tìm hắn, bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy mất! Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!
Lăng Phong giẫy giụa từ trong đám người đứng lên, tỏ vẻ ảo não nói.
Nếu thua cũng đã thua, không có cách nào thay đổi kết quả, nhưng trên người Từ Khuyết có chứng cứ bê bối bí mật của y, y không thể buông tha cho Từ Khuyết được.
- Ôi!
Đột nhiên, trên Sinh Tử Đài truyền đến một tiếng kêu.
Mọi người cả kinh, đều quay đầu nhìn lại.
Nguyên bản Từ Khuyết say đến nỗi ngủ say như chết, lúc này lại tỉnh, mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, đang ngồi ở kia vặn eo bẻ cổ, sắc đỏ ửng trên mặt đã sớm thối lui, khôi phục vẻ bình thường.
Hiển nhiên, hắn đã tỉnh rượu.
- CMN!
- Không thể nào, vừa rồi hắn còn say thành dáng vẻ kia cơ mà, nhanh như vậy đã giải rượu?
- Xem ra thể chất của tên này cũng thật sự là không đơn giản.
Mọi người đều cả kinh nói.
Từ Khuyết sở dĩ tỉnh rượu nhanh như vậy, cũng xác thực là phải quy công cho thể chất đặc thù của hắn, thêm vào tu luyện Thái Cổ Ngũ Hành Quyết, tiên nguyên trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, đồng thời lúc đánh với Lăng Phong vừa rồi, đem phần lớn "men say" đều hóa thành uy lực đánh ra rồi, vì thế dưới tình huống không còn tiếp tục uống, ngủ một lát, lập tức sẽ xóa bỏ tất cả nồng độ cồn trong cơ thể.
Nhưng mà. . .
Lúc này Từ Khuyết vẫn còn ngồi dưới đất, lộ ra vẻ mơ hồ nhìn mọi người xung quanh, sau đó chậm rãi ung dung đứng lên, gãi gãi đầu nói:
- Kỳ quái, ta làm sao lại ngủ ở nơi này? Lăng Phong đâu?
Nói xong, Từ Khuyết vừa vặn nhìn thấy Lăng Phong mà vết thương trên mặt vẫn còn chưa biến mất, lập tức quát to:
- Lăng Phong, ngươi chạy xuống làm cái gì thế? Đã nói là công bằng chiến một trận rồi mà, còn không mau tới? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu thua sao?
"Bạch!"
Lập tức, tất cả mọi người ở đây kể cả Lăng Phong ở bên trong, đều há hốc mồm.
Tên này lại muốn chơi trò gì đây?
Đánh một lần không đủ, còn muốn lần thứ hai?
- Vô sỉ, ngươi không nên quá đáng!
Lúc này Lăng Phong thẹn quá thành giận quát, cũng cảm thấy là sau khi Từ Khuyết thắng còn muốn nhục nhã y.
- Quá đáng cái gì? Không phải ngươi đã nói là muốn công bằng chiến một trận sao? Đánh cũng chưa đánh ngươi liền chạy xuống rồi, còn nữa, vết thương trên mặt ngươi là sao thế, con mẹ nó ta suýt chút nữa không nhận ra ngươi rồi.
Từ Khuyết lẽ thẳng khí hùng nói, sau đó còn bổ sung một câu:
- Nói thật, quá khó coi.
- Vô sỉ.
Lăng Phong tức điên tại chỗ, chỉ vào Từ Khuyết hướng về đông đảo hộ vệ hạ lệnh:
- Bổn thiếu chủ lệnh cho các ngươi, lập tức bắt hắn lại, nếu hắn dám phản kháng, liền bẩm báo cha ta.
- A. . .
Đông đảo hộ vệ lập tức liền hoảng rồi, cũng không ai dám động.
Loại sức chiến đấu như của Từ Khuyết, ai dám đi tới chịu chết?
- CMN, Lăng Phong, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, đã nói là công bằng chiến một trận, bây giờ lại muốn chơi nhiều người bắt nạt ít người sao? Mẹ nó, ngươi lên đây cho ta, xem ta đánh chết ngươi hay không!
Lúc này Từ Khuyết mắng to, cực kỳ tức giận.
"Vèo!"
Vừa dứt lời, mặt của Lăng Phong đột nhiên biến sắc, tiếp đó mặt đất dưới chân y đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng, hư không xuất hiện vặn vẹo.
Ngay sau đó, y liền biến mất tại chỗ, trực tiếp bị truyền tống lên trên Sinh Tử Đài.
"Híttt!"
Trong nháy mắt mọi người ở đây hít vào một hơi khí lạnh.
Vẫn dám đến?
Lúc này mới vừa đánh xong, lập tức lại bắt đầu trận chiến đấu thứ hai?
- Tên này đến cùng muốn làm gì?
- Có cần thiết phải nhục nhã Lăng thiếu thành chủ như thế sao?
- Không đúng, nhìn vẻ mặt của hắn, hình như cũng không phải là muốn trêu người, ngược lại hình như là đã quên trận chiến vừa rồi.
- CMN, con hàng này sẽ không phải là vừa vặn uống tới u mê chứ?
- U mê? U mê như thế nào?
- Ha ha, từ này chỉ có nhân tài uống rượu chúng ta mới hiểu, nếu như uống quá nhiều, say quá mức, sẽ lãng quên một phần ký ức trước lúc uống rượu đều, bởi vậy chúng ta xưng là u mê.
- Không sai, bây giờ nhìn lại, tiểu tử kia thật sự giống như là đã uống tới u mê rồi.
- Phốc, Lăng thiếu thành chủ này làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại sắp bị đánh đập một lần nữa?
Có người không nhịn được bật cười, tình huống này thực sự là quá quỷ dị.
- Vô sỉ, ngươi đang làm cái gì? Vừa nãy ngươi đã thắng rồi mà!
Lăng Phong cũng nhận ra Từ Khuyết không đúng, cau mày quát lên.
Từ Khuyết lại trực tiếp lắc đầu nói:
- Thắng cái gì, ta còn chưa bắt đầu đánh, làm sao lại thắng rồi? Đừng nói nhảm, không phải chỉ có cơ hội tu luyện pháp quyết trong nửa canh giờ sao, ngươi mau mau, đừng nói ta ở chỗ này lãng phí thời gian của ngươi.
Hiển nhiên, ký ức của Từ Khuyết đã dừng lại ở sau lúc lấy được Túy Tiên Quyền, cùng với trước lúc bắt đầu uống rượu.
Vì thế bây giờ nói xong, Từ Khuyết lập tức liền gọi ra giao diện hệ thống, trực tiếp lại từ bên trong thương thành mua ra mấy chục rương rượu Mao Đài vạn năm, chuẩn bị làm một vố lớn.
- Dừng tay, đừng uống!
Lăng Phong thấy thế, lập tức bị dọa sợ, vội vàng mở miệng hô.
Trong nửa canh giờ này, bọn họ không được phép rời khỏi Sinh Tử Đài, nếu như để Từ Khuyết tùy ý uống vào, y cảm thấy mình chờ một lúc có lẽ ngay cả cơ hội chạy xuống chịu thua cũng không có.
- CMN, Túy Tiên Quyền của ta không uống rượu thì sao đánh được? Hừ, ngươi muốn ngăn ta, không có cửa đâu!
Từ Khuyết lập tức trừng mắt nhìn về phía Lăng Phong, lập tức cầm lấy một bình Mao Đài vạn năm lớn trong đó rót vào trong miệng.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lăng Phong kịch biến, tỏ vẻ tuyệt vọng hô to thành tiếng:
- Khônggg!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận