Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 623: Ta Muốn Là Người Thứ Nhất Bị Đánh

Lúc này, một nhóm kiếm lớn màu vàng óng cuối cùng trên vòm trời, đều đã bị Từ Khuyết đánh nổ nát, tiếng nổ tung to lớn vang vọng tứ phương, vô số tia chớp màu vàng óng bị nổ bắn rải rác ra, đang từ từ biến mất.
Nhưng pháp quyết mà Bạch Linh Nhi triển khai ra, hiện ra thành một ngón tay to lớn, điểm hướng về Từ Khuyết, giống như là muốn nhấn chết một con kiến.
Từ Khuyết giống như gặp phải đại địch hét lên quái dị, trong miệng hô lớn "Bạch Bách Hợp đừng đâm ta", thân hình nhanh chóng loáng một cái, dễ như ăn cháo né tránh qua một chỉ kinh thiên này.
Sau đó, trong tay hắn bắt lấy Thần Hành Độn Tẩu Phù đã bị nhen lửa, thân thể xuất hiện một trận mơ hồ, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.
Mọi người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt, cực kỳ kinh hãi.
- Làm sao có khả năng?
- Đó chính là chỉ pháp huyền diệu nhất bên trong Thanh Liên Bảo Giám Công, có thể phong tỏa hư không, bất luận người nào đều khó mà chạy trốn được.
Rất nhiều người kinh ngạc, thậm chí là không ít Thánh Tử Thánh Nữ, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ đều rất rõ ràng chiêu pháp quyết này của Bạch Linh Nhi, truyền thừa từ Thanh Liên Bảo Giám Công, tên là Thanh Liên Chỉ, tuy rằng uy lực không tính là mạnh mẽ, nhưng lại có thể phong tỏa hư không, dù cho là bọn họ, cũng không thể bảo đảm mình ở dưới một chiêu này, có thể trong thời gian ngắn chạy trốn.
Nhưng bây giờ, cái tên ở trước mặt Thiên Kiếp khủng bố cũng có thể mặt không biến sắc, lại cả kinh hét lên quái dị, sau đó lại trong nháy mắt né tránh chiêu chỉ này.
Điều này làm cho đám người đề buồn bực.
Rõ ràng có thể dễ như ăn cháo né tránh, con hàng này làm sao còn làm giống như là nhìn thấy pháp quyết gì đó đáng sợ lắm, có bệnh à?
Bạch Linh Nhi cũng lộ vẻ âm trầm, vốn tưởng rằng tự mình ra tay, liền có thể giam cầm Từ Khuyết, để hắn chết ở bên trong vụ nổ của trọng kiếm tia chớp màu vàng óng này, nhưng kết quả vẫn thất bại.
Tên kia không chỉ ung dung tránh thoát Thanh Liên chỉ, còn làm ra vẻ mặt sợ hãi, thậm chí ngay cả tên nàng đều gọi sai.
Việc này ở trong mắt Bạch Linh Nhi, rõ ràng Từ Khuyết chính là đang cố ý giễu cợt nàng.
Vèo!
Rất nhanh, Từ Khuyết mượn dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù rời đi, vào lúc này như gặp lửa cháy bay trở lại.
Theo tia chớp màu vàng óng bên trong vân không tiêu tan, nguy cơ của Thiên Kiếp đã được giải trừ, Khương Hồng Nhan cũng được cứu, Từ Khuyết triệt để bình tĩnh lại, quyết định muốn cùng những Thánh Tử Thánh Nữ và cường giả của các thế lực lớn này cẩn thận thanh toán một phen.
Xa xa bay nhanh mà đến, Từ Khuyết lập tức liền nhìn về phía Bạch Linh Nhi, trịnh trọng nói:
- Bạch Bách Hợp, chuyện gì cũng phải từ từ, thế nhưng xin ngươi đừng đâm ta, có bản lĩnh ngươi đi đâm Đổng Căn Cơ đi.
Đổng Căn Cơ lúc này khóe miệng co giật, căm tức không thôi, nhưng bị vướng bởi chuyện muốn ở trước mặt Khương Hồng Nhan duy trì hình tượng, y kìm chế tức giận, vẫn chưa nói chuyện.
Bạch Linh Nhi lại suýt chút nữa bị tức ngất, sầm mặt lại, nổi giận nói:
- Làm càn, bản tọa chính là Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia, không phải Bạch Bách Hợp gì đó, ngươi còn dám ăn nói linh tinh, bản tọa để ngươi sống không bằng chết.
- Hừ, ngươi đừng giả bộ, nhất chỉ thiền trâu bò như thế, thế gian chỉ có Bạch Bách Hợp mới triển khai ra được, ngươi nói ngươi không phải Bạch Bách Hợp, ngươi có chứng cứ gì không?
Từ Khuyết tỏ vẻ không ti.
- Ngươi...
Bạch Linh Nhi tức giận đến thân thể mềm mại run lên, căm tức nhìn Từ Khuyết, lập tức lại có chút không biết nên đáp lại như thế nào.
Bằng thân phận của nàng, còn không cần phải chứng minh mình có phải là Bạch Bách Hợp gì đó hay không, nhưng bây giờ, lại có người bắt nàng phải chứng minh, chuyện như vậy quả thực là quá hoang đường.
Mọi người ở đây cũng tỏ vẻ không biết nói gì.
Chứng minh mình không phải là người khác? Chuyện như vậy còn cần phải chứng minh? Uổng cho ngươi nghĩ ra được.
- Tên tiểu tử này, cũng thật là biết trêu người. Nhưng mà... Bạch Bách Hợp là ai, nghe tới cũng như là tên của một nữ tử.
Liễu Tĩnh Ngưng nở nụ cười, sau khi Từ Khuyết hữu kinh vô hiểm hóa giải tất cả Thiên Kiếp, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này nói chuyện, nàng vô tình hay cố ý nhìn về phía Khương Hồng Nhan, mơ hồ là muốn trêu chọc Khương Hồng Nhan một chút, hỏi nàng xem Từ Khuyết biết nữ tử có phải là quá nhiều rồi không.
Khương Hồng Nhan ngậm miệng không nói, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dường như cái gì đều không nghe thấy, vận chuyển chân nguyên khôi phục thương thế.
Husky đúng là vẫn đứng ra vì Từ Khuyết nói chuyện, vỗ ngực bảo đảm:
- Bản thần tôn có thể dùng lang phẩm bảo đảm, tiểu tử này tuyệt đối không quen biết Bạch Bách Hợp gì đó, hắn liền quen biết một mỹ nữ chưởng môn, tên là Tô Vân Lam. Còn có một mỹ phụ tên là Nhã phu nhân, cùng với một nữ tướng quân anh tư hiên ngang, tên là Tư Đồ Hải Đường. Đúng rồi đúng rồi, còn có Tô Linh Nhi cùng Tô Tiểu Thất đến từ Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc, là một đôi tỷ muội.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe xong lập tức kinh ngạc, nàng nguyên bản cũng chỉ là thuần túy muốn trêu chọc Khương Hồng Nhan, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Husky vừa mở miệng, lại liền lộ ra chuyện không nên lộ, nói ra tên của năm nữ nhân.
- Khá lắm, nữ nhân của tiểu tử này vẫn đúng là không ít.
Liễu Tĩnh Ngưng tựa như cười mà không phải cười, con ngươi lần nữa nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Nhưng mà hai con mắt của Khương Hồng Nhan vẫn đang đóng chặt, đang khôi phục thương thế, biểu hiện không chút biến hóa, tựa hồ thật sự cái gì đều không nghe thấy, hoặc là là nghe được, thế nhưng không thèm để ý.
Mà lúc này, Từ Khuyết đang chậm rãi từ không trung hạ xuống mặt đất, ánh mắt còn cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Linh Nhi, một bộ "Không cho phép ngươi đâm ta", làm Bạch Linh Nhi tức giận đến sắp phát điên.
Các cường giả của những thế lực khác thì lại đang cau mày, bọn họ rất muốn ra tay bắt Từ Khuyết lại, thậm chí là tiêu diệt Khương Hồng Nhan.
Nhưng sau khi kiến thức qua thủ đoạn của Từ Khuyết lúc đối kháng cùng Thiên Kiếp, rất nhiều người đều có chút chần chờ.
Bọn họ cũng không lo lắng Từ Khuyết có thể giết bọn họ, thế nhưng kiêng kỵ Từ Khuyết có loại phù lục có thể thuấn di kia, trừ phi có biện pháp hạn chế Từ Khuyết chạy trốn, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay, dù sao chuyện này sẽ làm cho Từ Khuyết ghi nhớ, tương lai đi tìm thế lực của bọn họ phiền phức.
- Làm sao bây giờ, lẽ nào liền quên đi như vậy?
Một ông già Khương gia nhìn về phía Khương Ngọc Thụ, cau mày nói.
Sắc mặt của Khương Ngọc Thụ có chút khó coi, cường giả các thế lực lớn còn lại cũng như vậy.
Lần này không chỉ là Khương gia, hầu như tất cả các thế lực ở đây đều bị tổn thất to lớn.
Ngoại trừ Thiên Cơ Các cùng Cực Lạc Tông, các thế lực còn lại hầu như chỉ có cảnh giới Luyện Hư kỳ còn sống, mà đệ tử Anh Biến kỳ cùng với cảnh giới Anh Biến kỳ trở xuống, đều bị Từ Khuyết giết đến không còn một mống.
Món nợ này dù như thế nào cũng không thể dễ dàng coi như thôi được, bằng không vài ngày sau, tất cả mọi người bọn họ đều sẽ trở thành trò cười ở Đông Hoang.
Huống chi, bây giờ mọi người càng ghi nhớ chí bảo trên người Từ Khuyết, tất cả mọi người đều cho rằng hắn có pháp quyết Tiên Đế, dù cho không có, chỉ bằng vào loại phù lục có thể dễ dàng thuấn di kia, cũng đủ để làm cho tất cả mọi người đều đỏ mắt động lòng.
- Ta xem tiểu tử kia rất để bụng Khương Hồng Nhan, hay là chúng ta trước tiên bắt Khương Hồng Nhan lại, lấy nàng bắt ép hắn bó tay chịu trói.
Một tên cường giả trầm giọng nói nhỏ.
Nhưng ngay lúc đó thì có người lắc đầu:
- Bắt Khương Hồng Nhan nói nghe thì dễ, bây giờ nàng đã độ kiếp thành công, bước vào Luyện Hư kỳ, thực lực đã tăng vọt, mà thương thế của chúng ta còn chưa khôi phục, e rằng rất khó để bắt nàng.
- Đúng rồi, nếu như là khôi phục thương thế, vẫn là có thể...
Con ngươi của một tên cường giả đột nhiên sáng ngời, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Husky.
Rất nhiều người xung quanh cũng đều phản ứng lại, bừng tỉnh nhớ tới tình cảnh lúc trước Từ Khuyết bị Husky đánh đập, nhưng thương thế lại nhanh chóng khỏi hẳn.
Sau đó, cường giả của các thế lực lớn đều mở rộng thần hồn, phong tỏa vị trí khu vực của bọn họ, tiếp đó truyền âm bắt đầu trò chuyện.
Thậm chí một ít Thánh Tử Thánh Nữ cũng tham dự trong đó, Bạch Linh Nhi của Bạch gia chính là một người trong đó.
Ngược lại là Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông, Tiêu Thái Huyền của Bát Hoang Thanh Long Phái, cùng với Tần Cơ của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, lúc này vẫn chưa tham dự vào, cũng không phải là do lòng dạ mềm yếu, mà là bọn họ quá kiêu căng tự mãn, căn bản khinh thường dựa vào việc bị một con chó đánh tới khôi phục thương thế.
- Haizz, trước mặt đại tạo hóa, tổn thất chút mặt mũi không tính là cái gì.
Cường giả của mấy thế lực kia đều đang mở miệng, khuyên bảo mấy vị Thánh Tử Thánh Nữ của bọn họ gia nhập.
Nhưng mặt của mấy người đều lạnh lùng, không hề đáp lại, thực sự là xem thường dùng biện pháp như thế.
Cuối cùng, cường giả của các thế lực lớn trao đổi ra kết quả, đều đồng ý đi bắt lấy Husky, sau đó bức bách Husky đánh bọn họ, khôi phục thương thế, như vậy mới có thực lực đi bắt giữ Khương Hồng Nhan để cưỡng ép Từ Khuyết.
- Đổng Lâu chủ, việc này ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn tham dự hay không?
Lúc này, Khương Ngọc Thụ nhìn về phía Đổng Căn Cơ hỏi.
Cường giả của Tiêu Diêu Lâu không ít, nếu như Tiêu Diêu Lâu có thể tham dự, lúc này bọn họ càng thêm nắm chắc phần thắng.
Mà vài tên thiên tài của Tiêu Diêu Lâu, vào lúc này cũng đưa mắt tìm đến phía Đổng Căn Cơ.
Tại trong mắt bọn họ, Đổng Căn Cơ là người tâm phúc của bọn họ, hết thảy đều có thể nghe theo Đổng Căn Cơ sắp xếp.
Khóe miệng của Đổng Căn Cơ lúc này giương lên, hăng hái nói:
- Tiêu Diêu Lâu chúng ta đương nhiên là phải tham dự, nhưng ta có một điều kiện, đó là... ta muốn là người thứ nhất bị con chó kia đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận