Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1076: Lần Này Thật Sự Xong Rồi

- Ngươi muốn vi sư truyền dạy Thái Ất Thiên Thư cho ngươi?
Lúc này, nữ tử đột nhiên kinh ngạc nói, rất là kinh ngạc và ngạc nhiên.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, cũng không khỏi cảm thấy sững sờ.
Thái Ất Thiên Thư?
thần hồn tiên thuật của cô gái này tên là Thái Ất Thiên Thư?
Đậu phộng, cái tên này có chút thô bạo nha, vừa nghe liền biết là không đơn giản rồi, phải học!
Từ Khuyết lúc này chắp tay nói:
- Không sai, xin sư phụ truyền thụ Thái Ất Thiên Thư cho ta, để ta tăng cường thần hồn, nắm giữ năng lực tự vệ!
- Làm càn!
Đột nhiên, nữ tử kia lớn tiếng trách mắng.
Mọi người ở đây lập tức cả kinh, Từ Khuyết cũng có chút sững sờ.
Để ngươi truyền thụ một loại pháp quyết cho đồ đệ, chuyện này rất quá đáng sao? Có cần thiết phải tức giận sao?
Đây tính là ý tứ gì?
- Thái Ất Thiên Thư há lại là thứ mà một đệ tử ngoại môn như ngươi có thể mơ ước? Ngươi mới vừa vào làm môn hạ của sư phụ, không biết môn quy của Thiên Cung Viện, vì thế lần này sư phụ coi như không nghe thấy, nhưng sau này nửa chữ đều không cho ngươi nhắc lại việc này, bằng không chính là tội lớn, tội lớn chí tử!
Lúc này, nữ tử một lần nữa nói ra, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế liền không vui.
Cái gì gọi là ta chỉ là một đệ tử ngoại môn?
Cái gì gọi là ta không thể mơ ước?
Còn tội lớn chí tử?
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói:
- Liền Thái Ất Thiên Thư cũng không thể học, không đúng, liền nhắc tới cũng không thể, vậy ta bái vào làm môn hạ của ngươi có gì tốt? Tính toán một chút, ta không bái sư nữa, cô nương, tạm biệt!
Nói xong, Từ Khuyết trực tiếp xoay người muốn đi.
Tình huống bây giờ đối với hắn mà nói, đã không cần thiết phải lưu lại, đám người của tam đại thư viện cùng Thánh Kim Giáp Phong kia đều bị vây ở trong trận pháp, sớm đã tử thương vô số, không tới nửa canh giờ nữa, nhất định sẽ toàn quân bị diệt.
Về phần nữ nhân này, Từ Khuyết căn bản là không có ý định thật sự bái nàng làm sư phụ, thuần túy chính là muốn chiêu trò lừa đến một loại thần hồn pháp quyết để luyện một chút, nếu đã không lấy được, vậy thì không cần thiết phải lưu lại lãng phí thời gian nữa rồi.
- Không bái sư nữa?
Nữ tử lập tức sững sờ, lập tức phẫn nộ quát:
- Làm càn, sư phụ đã cho ngươi thân phận lệnh bài, ngươi cũng đã là đệ tử của Thiên Cung Viện ta, há cho phép ngươi dùng một câu nói không bái sư là có thể cho rằng không có chuyện gì phát sinh?
- Vậy ta trả thân phận bài lại ngươi là được chứ gì?
Từ Khuyết trợn tròn mắt, lộ ra vẻ ghét bỏ lấy ra tấm lệnh bài mà nữ tử đưa cho lúc trước.
Lệnh bài kia hoàn toàn là do thanh đồng tạo nên, chính diện có khắc ba chữ "Thiên Cung Viện", mặt trái là sáu chữ nhỏ "Nam lâu ngoại môn đệ tử", một chút thô bạo đều không có, Từ Khuyết đã sớm muốn ném đi.
- Hừ, đã vào Thiên Cung Viện, một đời là đệ tử của Thiên Cung Viện, môn quy này há cho phép ngươi đem ra đùa?
Nữ tử quát mắng một tiếng, uy thế bàng bạc một lần nữa buông xuống.
Ngay sau đó, linh khí bàng bạc ngưng tụ trên không trung, một lần nữa tan ra thành một vùng biển rộng, lấy tư thế hủy thiên diệt địa, hướng Từ Khuyết bao phủ tới.
Lúc này lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, căm tức nói:
- Mụ điên nhà người, còn chưa xong nữa hả? Mọi người gặp dịp thì chơi, ngươi thật sự cho rằng ta muốn gia nhập làm môn hạ của ngươi? Tạc Thiên Bang ta há lại là. . . đậu phộng!
Nói còn chưa dứt lời, mặt của Từ Khuyết đột nhiên biến sắc!
Cô gái này triển khai ra pháp quyết, so với lúc trước còn khủng bố hơn rất nhiều.
Toàn bộ biển rộng dường như một đạo phong ấn cổ điển, đến mức có thể phong cấm linh khí cùng chân nguyên, thậm chí còn có một luồng thần uy vô thượng, suýt nữa nghiền nát thần hồn của Từ Khuyết.
- Thái Ất Thiên Thư, mẹ nó, bản thần tôn nhớ rồi! Tiểu tử, chạy mau a, nữ nhân này là người thừa kế của Thái Ất Thiên Thư, tuyệt đối không thể bị phong ấn, bằng không sẽ ngỏm củ tỏi đấy!
Đột nhiên, Husky tựa hồ nhớ ra cái gì đó, sắc mặt kịch biến, vừa rống to, vừa quay đầu liền chạy như điên.
Đoạn Cửu Đức vừa nhìn thấy không đúng, cũng lập tức ngang trời lướt đi, muốn chạy trốn!
Nhưng thân hình mới vừa bay lên, mảnh biển rộng trên đỉnh đầu này đã bao trùm vòm trời, trong nháy mắt sức mạnh phong ấn đã tràn ngập toàn bộ ngọn núi, khóa chặt chân nguyên của mọi người, thần hồn càng là bị nghiền nát tại chỗ.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, Đoạn Cửu Đức từ trên không trung ngã xuống, rên lên một tiếng, tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, lộ ra vẻ kinh hãi:
- Làm sao có khả năng? thần hồn của lão đầu ta đều nát, CMN chắc phải mất hơn nửa năm mới có thể khôi phục lại như cũ!
- CMN đây chính là chỗ kinh khủng của Thái Ất Thiên Thư, chuyên môn nhằm vào chân nguyên cùng thần hồn, đều đừng dùng pháp quyết cùng thần hồn nữa, mau mau dùng chân chạy đi. Không đúng, tiểu tử, mau lấy những máy bay và xe của ngươi ra đi, bằng không chúng ta sẽ chạy không thoát đấy!
Husky hô lớn, vô cùng lo lắng.
Từ Khuyết cũng cảm giác được chân nguyên của mình đang bị phong ấn, trong lòng cực kỳ ngơ ngác, Thái Ất Thiên Thư lại còn có thần uy cỡ này, nếu như không lấy được, quả thực là không còn lẽ trời nữa.
- Sư phụ, ngươi suy nghĩ thêm một chút đi, truyền thụ Thái Ất Thiên Thư cho ta, chúng ta còn có thể là thầy trò tốt.
Từ Khuyết mở miệng hô lên một lần nữa.
Husky liền trợn trắng mắt, vội vàng nói:
- Tiểu tử ngươi bị bệnh thần kinh à, mau mau chạy đi, Thái Ất Thiên Thư của nàng không thể truyền đưa cho ngươi, trừ phi ngươi. . .
"Ầm ầm!"
Lời của Husky còn chưa nói hết, biển rộng ở phía trên vòm trời đã như mưa tầm tã trút xuống, giống như cửu thiên ngân hà, như mãnh thú cuồng dã, điên cuồng kéo tới.
- Gào! Không xong rồi, không còn thời gian nữa, tiểu tử, mau lấy ra mấy chiếc máy bay cho bản thần tôn!
Lúc này Husky hô lớn.
Từ Khuyết vừa nhìn cũng biết tình huống rất gấp gáp, nếu như còn lãng phí thời gian nữa, đoán chừng không một ai thoát được.
"Vèo!"
Lúc này, hắn gọi ra hệ thống thương thành, từ bên trong thuê ra hai chiếc máy bay, Husky cùng Đoạn Cửu Đức tay mắt lanh lẹ, lập tức từng người chiếm lấy một chiếc.
- Chờ một chút, mang người của Cực Nhạc Tông theo!
Từ Khuyết hô to lên một tiếng, lập tức nhìn về phía Liễu Tịnh Ngưng nói:
- Tiểu yêu tinh, nhanh lên máy bay.
- Ngươi không đi?
Liễu Tịnh Ngưng cả kinh.
- Khà khà, yên tâm, lúc nữa ta liền đến.
Từ Khuyết nở nụ cười, vung tay lên, từ dưới khố móc ra một đạo ánh sáng, trong nháy mắt biến thành khôi giáp sắt thép, lắp ráp toàn thân, hóa thân thành Iron Man.
Liễu Tịnh Ngưng vừa nhìn thấy thế, lúc này mới yên tâm cùng mọi người của Cực Nhạc Tông leo lên máy bay.
Mấy thế lực lớn ở Đông Hoang còn lại cũng bị dọa sợ, đều muốn đi, nhưng nghĩ đến nếu theo Từ Khuyết đi, ngược lại sẽ càng thảm hại hơn, lập tức lại ngừng thân hình lại, đều ở lại tại chỗ.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý tới đám người kia, điều động khôi giáp bằng sắt thép, bay lên trời, ánh mắt nhìn thẳng tới phương hướng tế đài, hô lớn:
- Sư phụ, thật sự là ngươi không dự định truyền Thái Ất Thiên Thư cho ta sao? Đây chính là một cơ hội cuối cùng, nếu còn không cho ta, duyên phận thầy trò của chúng ta liền chấm dứt ở đây rồi.
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, không đi nữa thì Thái Ất Thiên Thư này sẽ lấy đi. . .
Husky la lớn.
Tiếng nói vừa mới phát ra, khôi giáp sắt thép trên người Từ Khuyết trong giây lát "Răng rắc" một tiếng, phủ kín vết rách.
Tiếp đó chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn, cả cái khôi giáp nổ bể ra, trong nháy mắt biến thành tro bụi ở giữa không trung.
Ngay sau đó, một luồng sức hút cực mạnh, đột nhiên bao phủ toàn thân Từ Khuyết, còn không chờ Từ Khuyết kịp phản ứng, đột nhiên đem hắn kéo ra xa, ném về hướng tế đài.
- Đậu phông!
Trong nháy mắt Từ Khuyết cả kinh.
- Từ Khuyết!
Liễu Tịnh Ngưng cũng kinh hãi hô lên, nhìn về phía Husky:
- Nhanh nghĩ biện pháp kéo hắn trở về đi!
- Kéo cái rắm, không có cách nào đâu, tiểu tử này chạy không thoát, căn bản là các ngươi không biết chỗ kinh khủng của Thái Ất Thiên Thư này, đây chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, căn bản không tính là cái gì, tuy nhiên vẫn không phải là chúng ta có thể chống lại đâu!
Husky tỏ vẻ nghiêm túc, trực tiếp lắc đầu, tay chân luống cuống bấm lên bàn điều khiển.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết nhanh chóng bấm ra Độn Tẩu Phù, còn không kịp đốt lên, trong nháy mắt phù lục ở dưới mảnh biển rộng này bị chèn ép xuống, biến thành tro bụi!
- Cái gì?
Trong nháy mắt Từ Khuyết liền kinh hãi, trong lòng ngơ ngác, vội vàng lại lấy ra Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Đây là bảo vật bảo mệnh ép đáy hòm của hắn, vẫn không nỡ dùng, nhưng bây giờ hắn biết không thể tiếp tục giữ lại nữa, sắp bị té nhào rồi.
"Xoạt!"
Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù được thành công lấy ra, ở trong tay hắn đốt lên, nhưng trên bùa chú vừa mới tuôn ra tảng lớn thần vận sức mạnh, biển rộng trên không trung đột nhiên tuôn đến, một đạo sóng to gió lớn giống như một bàn tay, bỗng nhiên chém xuống.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang thật lớn, tất cả sức mạnh của Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù hoàn toàn bị đập nát.
- Làm sao có khả năng?
Lúc này Từ Khuyết trừng to mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Thái Ất Thiên Thư của nữ nhân này không khỏi cũng quá khủng bố đi? Liền Thiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù cũng vô hiệu?
- CMN, lần này thật sự xong rồi, bản bức thánh bị lật thuyền trong mương!
Biểu hiện trên mặt Từ Khuyết hoàn toàn sụp đổ, cả người trực tiếp bị cuốn về biên giới tế đài, bất kể giãy dụa như thế nào đều không hề có tác dụng.
Thậm chí sau khi gọi ra hệ thống, hệ thống liền lập tức tiến vào trạng thái kiểm tra, nhưng thời gian kiểm tra lại dài đến mười phút.
- Tiểu tử, ngươi chớ có phản kháng, vô dụng thôi, chờ chúng ta nghĩ cách rồi trở lại cứu ngươi, trước tiên ngươi nói cho bản thần tôn biết máy bay này đến cùng là thao tác như thế nào?
Lúc này, Husky ở phía xa la lớn.
Vào giờ phút này, cỗ sức mạnh mạnh mẽ này đã cuốn lấy Từ Khuyết, xuyên qua khốn sát trận, vọt vào trong tế đài, sắp ném hắn về phía hồ nước phía dưới.
Từ Khuyết cũng trực tiếp từ bỏ chống lại, đưa tay móc ra khối Tạo Hóa Ngọc Điệp của Khương Hồng Nhan, bỗng nhiên ném về phía Husky bên kia, hô lớn:
- Các ngươi đem Ngọc Điệp đi trước đi, con mẹ nó sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài!
Husky tiếp nhận Ngọc Điệp, hất tay ném cho Liễu Tịnh Ngưng, lo lắng như đốt hô:
- Đậu phộng, tiểu tử ngươi đừng vội nói ra di ngôn, nhanh nói cho bản thần tôn máy bay này lái như thế nào trước đã, bàn điều khiển này không giống như máy bay lúc trước!
Nhưng mà, cả người Từ Khuyết đã hoàn toàn bị kéo vào hồ nước trên tế đài.
Trước một giây khi hắn biến mất, trên tế đàn truyền đến tiếng hắn hò hét đáp lại:
- Từ trên xuống dưới, bên trái bên phải ., b-a-b-a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận