Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 737: Chí Tôn Bảo Ta Tiếp Tới Cùng

Mang theo các loại nghi hoặc, Từ Khuyết cất bước đuổi theo.
Sau khi Tử Hà tiên tử biến thành một nữ tử xấu xí ốm yếu, dáng vẻ xác thực rất có lực chấn nhiếp, dọc theo đường đi không ít người nhìn sang, đều bị dọa sợ hết hồn.
Sau đó họ liền đưa mắt nhìn đến phía Từ Khuyết, biểu hiện bắt đầu cổ quái.
- Kỳ lạ, một mỹ nam tử như vậy sao lưu lạc tới mức cùng đồng hành với một nữ tử xấu xí như thế?
- Lẽ nào hai người bọn họ chuẩn bị vào động phủ sao? Như thế khác gì đi chịu chết?
- Ha ha, có nữ tử xấu tử kia ở bên cạnh, ngươi cảm thấy có ai còn nguyện ý đi chung đường với bọn họ không.
- Nữ tử kia quá quỷ dị, khẳng định có âm mưu gì đó.
Dọc theo đường đi, tiếng bàn luận không ngừng truyền đến.
Từ Khuyết vui đến phát điên, lén lút liếc Tử Hà tiên tử một chút, thấy nàng chỉ cau đôi mi thanh tú lại chứ không hề tức giận, không khỏi cảm thấy bội phục với tâm tính này của nàng.
Nhưng thân là đồng bạn, Từ Khuyết hiểu rằng mình không thể làm bộ cái gì cũng không nghe.
Lúc này, hắn ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám người, trầm giọng nói:
- Chư vị! Xin các ngươi đừng nói lung tung, A Tử cô nương là người có tâm hồn đẹp, các ngươi không thể chỉ dựa vào bề ngoài một người, liền phán định nàng là người như thế nào. Làm như vậy là hành vi vô tri.
Mọi người thoáng sửng sốt nhưng nhìn thấy Từ Khuyết có tu vi Kim Đan kỳ đỉnh phong, nên cũng vội vàng lựa chọn câm miệng lại, không muốn chọc tới phiền phức không cần thiết.
Nhưng vẫn có một số kẻ ỷ vào nhân số đồng bạn nhiều, tiếp tục lên tiếng trêu chọc nói:
- Vị đạo hữu này, chúng ta bàn luận bề ngoài một người, là tự do của chúng ta, ngươi không có tư cách ngăn cản chúng ta.
- Hừ!
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, sầm mặt lại.
- Các ngươi tiếp tục bình luận một câu thử xem, Chí Tôn Bảo ta quyết không cho phép các ngươi bắt nạt A Tử cô nương như vậy.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Ngay cả Tử Hà tiên tử cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía Từ Khuyết, hiển nhiên là nàng không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ vì chút chuyện này mà giúp nàng ra mặt, hơn nữa thái độ còn kiên quyết như thế.
- Ha ha, ngươi không cho phép thì làm gì được? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình có thể đấu một trận cùng bọn ta sao?
Lúc này có người cười lạnh nói, cũng không e ngại Từ Khuyết chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa y ỷ vào bên mình có nhiều người, bọn họ càng không sợ hãi.
Sắc mặt Từ Khuyết lập tức tái đi, nhưng vẫn làm việc nghĩa chẳng chùn chân bước về phía trước, dáng vẻ thấy chết không sờn, kiên định nói:
- Sinh ra là tuấn kiệt, chết cũng là quỷ hùng. Dù cho phải chết, ta cũng không có gì phải lo sợ, nếu các ngươi dám tiếp tục nói lời bất kính với A Tử cô nương, Chí Tôn Bảo ta nhất định tiếp tới cùng, chiến một trận đẫm máu, không chết không thôi.
Ầm!
Tiếng hắn nói mạnh mẽ hung hồn như tiếng chuông ngân, vang vọng tứ phương.
Mọi người trong nháy mắt đều kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt khó tin.
Tên này điên rồi sao?
Bệnh thần kinh à?
Vì một nữ nhân xấu xí bèo nước gặp nhau, lại muốn dùng tính mạng của mình đối đầu với người khác, còn không chết không thôi, CMN, cần thiết sao?
- Điên rồi, tên này nhất định bị điên rồi.
- Quên đi, không nên tính toán với kẻ điên, vào động phủ quan trọng hơn.
- Đúng đúng đúng, đi nhanh lên đi.
Nhất thời, đám người kia lắc đầu tản ra, không phải vì e ngại Từ Khuyết, mà là cảm thấy không cần ở chỗ này dây dưa sống chết với hắn.
Vì nói cho cùng, đây vốn việc nhỏ, nhỡ may khi thật sự đánh nhau, đội ngũ của mình tổn thất nhân thủ thì sẽ thiệt thòi lớn.
- Ngươi không cần thiết phải như vậy. Người khác muốn nói sao thì kệ bọn họ, ta không để ý những lời này.
Tử Hà tiên tử nhìn về phía Từ Khuyết, ánh mắt có chút quái lạ, khẽ lắc đầu nói.
Vẻ mặt Từ Khuyết nghiêm lại, chính nghĩa nói:
- A Tử cô nương, ngươi chớ nên hiểu lầm, ta làm như vậy không chỉ vì ngươi, mà là vì tuân theo bản tâm ta. Nếu như ta trơ mắt nhìn bọn họ bắt nạt ngươi, nhưng lại thờ ơ không lên tiếng, vậy ta có khác gì cầm thú đâu? Ta làm sao có thể đối mặt với lương tâm của mình?
-...
Tử Hà tiên tử nhất thời không có gì để nói!
Thiếu niên trước mắt này một thân chính khí, khiến nàng có chút không biết phải làm thế nào, tu luyện nhiều năm như vậy, nàng còn chưa bao giờ gặp phải người chính nghĩa như vậy
- Bất kể như thế nào, dù gì cũng cảm ơn ngươi.
Tử Hà tiên tử khẽ mỉm cười, gật đầu nói, hảo cảm đối với Từ Khuyết lập tức tăng thêm không ít.
Nàng cảm thấy, một thiếu niên chính nghĩa như vậy trên thế gian này rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói vạn người chưa chắc có được một.
- A Tử cô nương khách khí, như ta vừa nói thôi, ta chỉ là tuân theo bản tâm. Ồ, sắc trời không còn sớm, chúng ta mau lên đường đi.
Từ Khuyết cũng khẽ mỉm cười.
- Ừm.
Tử Hà tiên tử mỉm cười gật đầu.
Hai người tiếp tục lên đường, đi về phía trước.
Vị trí động phủ ở trong vùng bình nguyên nơi hoang vu này, lối vào ở trong sơn cốc.
Trước đây ở nơi này không có thứ gì, nhưng gần đây đột nhiên xuất hiện một cửa động, sau khi bị người phát hiện, mới suy đoán đây là động phủ từ xa xưa.
Từ Khuyết cũng mượn cơ hội này tán gẫu cùng Tử Hà tiên tử, muốn hỏi dò lai lịch động phủ này, nhưng mà Tử Hà tiên tử lại vô cùng ít lời, tùy ý đáp lại vài câu, sau đó không nói thêm nữa.
Không lâu lắm, hai người đi tới cửa vào động phủ, nơi này có không ít tu sĩ tụ tập.
Bọn họ kết thành đội ngũ, thường thì mười người một đội, trước sau tiến vào động phủ, phối hợp lẫn nhau.
Nhưng vừa mới đi vào không xa, trong động phủ lại không ngừng có bạch quang lấp loé, đoàn người trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
- Nơi đó có rất nhiều cấm chế, tất cả đều là Truyền Tống Trận, nhưng mặc kệ là Truyền Tống Trận nào, đều có thể đi tới tầng dưới cùng. Đợi lát nữa sau khi tiến vào, ngươi theo sát phía sau ta để tránh bị thất lạc.
Lúc này, Tử Hà tiên tử mở miệng nói với Từ Khuyết.
- Được.
Từ Khuyết gật đầu, không có hỏi nhiều.
Hắn biết Tử Hà tiên tử hiểu rất rõ động phủ này, nhưng vì để tránh làm nàng hoài nghi, hắn cũng không nói nhiều.
Dù sao có nhiều nghi hoặc hơn nữa, sau khi đi vào tự nhiên sẽ biết.
Rất nhanh, người ở lối vào động phủ càng ngày càng ít, Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử cũng đến lượt, cùng bước vào trong đó.
"Vù!"
Đột nhiên, trong đầu Từ Khuyết truyền đến một tiếng ong ong.
Hắn nhất thời ngẩn ra, gọi ra hệ thống, tìm được âm thanh khởi nguồn, dĩ nhiên là một thanh Thiêu Hỏa Côn đen thui.
Thiêu Hỏa Côn này là hắn lấy từ chỗ Đoạn Cửu Đức, nghe nói nó là mấu chốt để phá tan tầng phong ấn cuối cùng của Ngũ Hành Sơn.
Hơn nữa lúc ấy hắn lại có cảm giác quen thuộc với cây côn này, không phải là linh hồn quen thuộc, mà giống như là thân thể hắn cùng cây gậy có chút cộng hưởng, rất thân cận với cây Thiêu Hỏa Côn này.
- Xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày.
Trước đây cây gậy này một chút phản ứng cũng không có, nhưng sau khi vào động phủ sau, lại đột nhiên kêu ong ong, giống như có cảm giác vui sướng khi được trở về.
- Làm sao thế?
Tử Hà tiên tử cảm thấy Từ Khuyết có chút không đúng, không khỏi dừng lại hỏi.
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy chỗ này có chút không đúng.
Từ Khuyết khẽ lắc đầu, không lấy Thiêu Hỏa Côn ra.
Hắn đột nhiên suy đoán, nếu cây Thiêu Hỏa Côn này là mấu chốt để phá giải tầng phong ấn cuối cùng Ngũ Hành Sơn, trước đây vẫn không có phản ứng, đến nơi này lại đột nhiên ong ong, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, căn cứ cào quy luật của Tạc Thiên Bang, chỉ cần là gậy gặp phải động, đều sẽ kích động!
Loại khả năng thứ hai, có thể chỗ này chính là vị trí tầng phong ấn cuối cùng, vì thế Thiêu Hỏa Côn đến đây mới có phản ứng.
Hiển nhiên khả năng thứ hai có tính khả thi lớn hơn.
Từ Khuyết không khỏi nhìn về phía Tử Hà tiên tử, trong lòng có chút hiểu ra.
Nữ nhân này ngàn dặm xa xôi chạy đến Ngũ Hành Sơn, không phải vì đến phá giải phong ấn Ngũ Hành Sơn đấy chứ?
- Phía trước chính là Truyền Tống Trận, đi hướng này đi.
Lúc này, Tử Hà tiên tử ngừng lại trước một cấm chế, đưa tay chỉ về vị trí bên trái.
Từ Khuyết nhìn quét qua, lúc này mới phát hiện trên mặt đất khắc đầy phù văn, hầu như mỗi một nhóm phù văn đều sẽ tự tạo thành một trận pháp, vô cùng cao thâm khó dò.
- Cùng đi, nếu không sẽ bị thất lạc.
Tử Hà tiên tử mở miệng lần nữa, đồng thời cất bước về phía trước.
- Được.
Từ Khuyết cũng vội vàng đuổi tới, đồng thời trái tim bắt đầu đập nhanh.
Hắn cảm giác mình lần này đến là đúng rồi, nếu Tử Hà tiên tử muốn phá tan phong ấn Ngũ Hành Sơn, vậy hắn phải ngăn cản mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận