Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 880: Lại Mở Gói Quà

Trận chiến này có thể nói là kinh thế hãi tục.
Đợt này Từ Khuyết trang bức càng thêm nước chảy mây trôi không kéo dài, sơn băng địa liệt.
Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, còn có ai có thể làm đến một bước này?
Cảnh giới Hợp Thể kỳ, lại lấy một địch một trăm, giết chết mấy trăm tu sĩ Độ Kiếp kỳ Thiên Nhân tộc, còn tiêu diệt hai tên cường giả Đại Thừa kỳ tầng ba.
Càng then chốt hơn chính là, lông tóc hắn vẫn không bị tổn hại, liền mấy hiệp như vậy đã kết thúc chiến đấu.
- Ta... ta bây giờ cảm giác như đang sống ở trong mơ.
Một tên cường giả Đế Cung ngơ ngác nói nhỏ, cảm giác tất cả những thứ này rất không chân thực.
- Hắn có thực lực bực này, chẳng trách có thể sóng vai cùng Thánh Tôn. Chẳng trách có thể đoạt cả tòa Đế Cung tới tay.
- Chúng ta cuối cùng vẫn đánh giá thấp thực lực của hắn.
- Tên này đến cùng là từ đâu xuất hiện? Trước đây tựa hồ chưa từng nghe qua tên của hắn.
- Đúng rồi, càng then chốt hơn chính là Tạc Thiên Bang này, tựa hồ cũng chưa từng nghe thấy.
- Ồ, chờ chút, Tạc Thiên Bang? Ta hình như nhớ tới một năm trước, tựa hồ từ tứ đại châu truyền đến một phong chiến thư, chính là do Tạc Thiên Bang viết.
- Chiến thư?
- Không sai, nhưng phong chiến thư này đã bị thánh thượng lấy đi, ta cũng không thấy rõ nội dung bên trong, chỉ là vội vã thoáng nhìn thấy ba chữ Tạc Thiên Bang.
...
Lập tức, sắc mặt của mọi người lần nữa thay đổi, khó có thể tin nhìn về phía Từ Khuyết.
Tứ đại châu!
Đó chính là một khu vực bị gông xiềng cầm cố, bao nhiêu năm đều không có cường giả xuất hiện, tu luyện cả đời có thể bò đến Hợp Thể kỳ đã là chuyện rất không đơn giản, làm sao có khả năng dựng dục ra loại yêu nghiệt này?
Chuyện này không phù hợp với logic địa linh nhân kiệt a!
"Vèo!"
Lúc này, Từ Khuyết đã hạ xuống mặt đất.
Đối mặt với sự kinh hãi cùng nét mặt cổ quái của mọi người, hắn khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Bất cẩn rồi, bất cẩn rồi.
Bất cẩn?
Có ý gì?
Vài tên cường giả Đế Cung cùng rất nhiều nữ tử Linh Tú Các đều ngẩn ra.
Lúc này, Từ Khuyết vừa đi về phía trước vừa ảo não nói:
- Thất sách quá, vốn muốn cùng Thiên Nhân tộc này chơi thêm mấy ngày, không nghĩ tới không cẩn thận ra tay nặng quá, sớm biết thế chỉ dùng ba phần mười thực lực, không nên dùng bốn phần mười a! Haizz!"
Dứt tiếng, hắn chỉ chừa cho mọi người một bóng lưng, hướng vị trí hốc cây của Khương Hồng Nhan mà đi.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, suýt nữa phun máu
Ra tay quá nặng?
Vừa rồi mới chỉ dùng bốn phần mười thực lực?
Đậu phộng!
Tên này nói thật hay giả thế?
Mọi người không khỏi nhìn lẫn nhau, đều ngơ ngác, nhưng không ai dám mở miệng hỏi Từ Khuyết.
Thời điểm như thế này, cảm giác của tất cả mọi người lúc đối mặt với hắn, chỉ còn dư lại hai chữ sợ hãi.
Cho dù bọn họ không đứng ở phía đối lập với Từ Khuyết, nhưng cũng không dám dễ dàng dựa vào Từ Khuyết, bởi vì thủ đoạn cùng thực lực của tên này quả thực quá đáng sợ.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đi đến bên hốc cây mà Khương Hồng Nhan đang bế quan tu luyện.
Hơi dừng lại một chút, liền cất bước bước vào một cái hốc cây khác bên cạnh, lập tức mới xoay người nhìn về phía mọi người nói:
- Chư vị, nếu như còn phải ở đây chờ một tháng, vậy các ngươi thích đi đâu chơi thì đi, đương nhiên, ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn nên rời đi, bằng không một tháng sau, e rằng tại hạ cũng không chiếu cố được các ngươi đâu.
Nói xong, hắn vung tay lên, đánh ra mấy lớp cấm chế, đóng chặt miệng hốc cây lại.
- Được, Từ đạo hữu xin cứ tự nhiên, chúng ta xin cáo từ trước.
Vài tên cường giả Đế Cung vội chắp tay xin cáo lui, không còn dám nhiều lời.
Dù sao từ lúc mới bắt đầu, bọn họ đã từng đứng ở phía đối lập với Từ Khuyết, trước đây tuy rằng cảm thấy Từ Khuyết mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nhưng vừa nãy sau khi tận mắt nhìn thấy hắn giết chết cường giả Đại Thừa kỳ, trong lòng mấy người vào lúc này đã rối loạn cực kì, thêm vào chỗ này một tháng sau sẽ giải trừ phong ấn, rất có khả năng sẽ phải đối mặt với tổ tiên của Thiên Nhân tộc, tình huống vô cùng nguy hiểm, bọn họ căn bản không dám dừng lại thêm nữa.
Thế là vài tên cường giả Đế Cung đều rời đi, hướng về phương hướng đường cũ lui lại.
Nữ đệ tử của Linh Tú Các trong thời gian ngắn ngược lại là có chút không biết nên đi hay ở, đều nhìn về phía nữ tử cao gầy kia, trưng cầu ý kiến của nàng.
Nữ tử cao gầy im lặng trong chốc lát, cuối cùng cắn cắn môi dưới nói:
- Một tháng sau, Thiên Nhân tộc nhất định sẽ vây giết chúng ta, đến lúc đó tổ tiên của Thiên Nhân tộc ra tay, e rằng Từ đạo hữu cũng không thể chiếu cố chúng ta được, chúng ta lưu lại chỉ có thể tì chết vô nghĩa.
Nói đến đây, nàng thở dài:
- Thôi, có lẻ có chút tạo hóa là số mệnh an bài, không thể cưỡng cầu, chúng ta cũng rời đi thôi.
Cuối cùng, nàng hướng về Từ Khuyết cáo từ, cũng mang theo mười mấy nữ đệ tử Linh Tú Các rời đi.
Chỉ cần một tháng sau lúc phong ấn giải trừ, các nàng liền có thể theo phía lối vào lúc trước rời đi.
- Gào, bản thần tôn cũng đi đây.
Husky thấy tình hình không đúng, cũng muốn chạy trốn.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, lập tức cảm giác vòng cổ trên cổ căng thẳng, trực tiếp thít lại làm cho nó không thở nổi.
- Đậu phộng... Tiểu tử, ngươi làm gì thế, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đi, bản thần tôn lại không thể đi?
Husky lúc này nhìn về phía Từ Khuyết trong hốc cây cả giận nói.
Con ngươi của Từ Khuyết nhắm lại, cười nói:
- Ngươi muốn đi đâu? Lẽ nào ngươi không muốn ăn KFC MacDonald ở quê nhà của ta sao? Phố lớn ngõ nhỏ đều có một đống lớn, chỉ cần một khối Linh Thạch liền có thể mua lại vài cửa hàng, ngươi chắc chắn là không muốn đi sao?
- Đi đi đi, phải đi, khi nào thì đi?
Husky vừa nghe thấy thế, con mắt lập tức sáng lên, lúc này chạy về phía hốc cây luôn miệng hỏi.
- Khi nào cũng có thể đi, nhưng phải chờ một tháng sau rồi nói! Ta cần phải đi tới bên trong lãnh địa của Thiên Nhân tộc, nhìn xem là địa phương thế nào mới có thể sử dụng Phá Không Phù.
Từ Khuyết cười nói.
Bây giờ Phá Không Phù đã tới tay, hắn đã không còn lo lắng là có thể trở về Địa Cầu nữa hay không.
Nhưng hắn muốn mang theo bọn Khương Hồng Nhan cùng Liễu Tĩnh Ngưng, còn có Nhã phu nhân cùng Tô Linh Nhi, đều cũng một chỗ trở lại, cho rằng là một hồi lữ hành.
Chỉ có điều muốn làm được chuyện này rất khó, đầu tiên hắn phải thấu hiểu địa phương có thể sử dụng Phá Không Phù kia có hoàn cảnh ra sao, ở tứ đại châu có thể tìm tới hoàn cảnh tương tự hay không.
Tiếp đó hắn còn phải nghĩ biện pháp trở lại tứ đại châu, đi tìm bọn Liễu Tĩnh Ngưng.
Nhưng cuối cùng, tiền đề cần thiết nhất trước mắt chính là phải chờ phong ấn nơi này giải trừ, tới lãnh địa của Thiên Nhân tộc nhìn một chút.
- Husky, ta cần bế quan tu luyện mấy ngày, ngươi hộ pháp cho ta cùng Hồng Nhan, chờ ta đi ra sẽ cho ngươi một đống Hamburger.
Từ Khuyết nhìn về phía Husky, cười híp mắt nói.
Tinh thần của Husky lúc này liền tăng cao, gật đầu đồng ý liên tục.
Sau đó, Từ Khuyết ngồi khoanh chân ở trong hốc cây.
Trên thực tế trong trận chiến vừa nãy, hắn đã dùng hết tất cả đạo uẩn, cường giả Đại Thừa kỳ thật sự không phải dễ giết như vậy.
Vì thế vào lúc này, hắn cũng chỉ có thể tiến hành tu dưỡng trước, thuận tiện thử xem có thể để cho thực lực tăng tiến thêm một ít hay không.
Dù sao một tháng sau, kẻ địch lớn nhất mà hắn phải đối mặt, chính là tổ tiên của Thiên Nhân tộc.
Nếu mỗi một vị tổ tiên của bộ tộc này đều là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, vậy một trận chiến này sẽ rất gian nan, thậm chí còn có nguy hiểm lớn lao, không thể không làm tốt chuẩn bị.
Chuyện thứ nhất, Từ Khuyết liền gọi ra hệ thống.
Trận chiến đấu vừa nãy để cho hắn thu hoạch được không ít, không chỉ có được không ít kinh nghiệm cùng với điểm trang bức, quan trọng hơn chính là lần đầu giết chết cường giả Đại Thừa kỳ, để hắn lại lấy được một phần gói quà lớn thần bí.
Trước mắt sắp phải đối mặt với kẻ địch là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, Từ Khuyết đúng là rất chờ mong, xem thử gói quà lớn thần bí này có thể mang đến trợ giúp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận