Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 819: Ta Nhớ Các Ngươi Muốn Chết

Lúc này trên chiến trường ở tiền tuyến, ngọn lửa chiến tranh đã thiêu cả bầu trời.
Thiên Thú Nhân tộc có khí thế hung hăng, lấy mấy chục Thiên Thú cự nhân tạo thành đội tập kích, thành công xé ra đạo phòng tuyến thứ nhất của Nhân tộc.
Sau đó đại quân ép vào tiến công quy mô lớn, chiếm lấy lợi thế.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời của chiến trường vô số pháp quyết óng ánh đang nổ vang.
Trên không trung không ngừng có bóng người ngã xuống, ở trong có tu sĩ Nhân tộc, cũng có Thiên Thú cự nhân, chỉ có điều Nhân tộc chiếm đa số.
Nói cho cùng Nhân tộc sở dĩ bị đánh thảm như vậy, liên tục bại lui, nguyên nhân có một nửa là do Từ Khuyết gây nên.
Nguyên bản lúc vừa bắt đầu, Nhân tộc vẫn duy trì cảnh giác, cùng Thiên Thú Nhân tộc đánh đến nước sôi lửa bỏng, không thể tách rời ra.
Nhưng mấy ngày trước Từ Khuyết lại đột nhiên xuất hiện, ngăn ngắn thời gian ba ngày liền liên tiếp tàn sát Thiên Thú cự nhân giống như giun dế, hấp dẫn hết thảy cừu hận.
Toàn bộ quá trình thì tu sĩ Nhân tộc chỉ có phần xem cuộc vui, cuối cùng xem tới choáng váng, không tự chủ được buông lỏng cảnh giác, trong lúc vô hình đã hình thành hiểu ngầm, cho rằng Từ Khuyết mới là đại họa trong lòng của Thiên Thú Nhân tộc, đồng thời có Từ Khuyết ở đây, Thiên Thú Nhân tộc không thể dễ dàng tiến công.
Nhưng mà Thiên Thú Nhân tộc có thể phát triển thành thế lực khổng lồ cho tới bây giờ, hiển nhiên không phải là chủng tộc chỉ biết ngồi không.
Sau ba ngày bị Từ Khuyết quấy rối, bọn họ dứt khoát đi ngược lại con đường cũ, ra tay quả đoán, trực tiếp phái ra mấy chục tiểu đội Thiên Thú cự nhân đến đây đột kích.
Nếu như lần này thất bại, Thiên Thú Nhân tộc sẽ bị suy giảm sĩ khí nghiêm trọng.
Nhưng nếu như thành công, bọn họ sẽ có thể chiếm đóng khu vực này.
Mà bây giờ nhìn lại, Thiên Thú Nhân tộc tựa hồ đã thắng cược, bọn họ cách thắng lợi không còn xa.
- Giết! Chỉ cần là Nhân tộc, tất cả đều giết! Thiên Thú Nhân tộc ta không để lại tù binh!
Bên trong chiến trường, tướng lĩnh Thiên Thú Nhân tộc gào thét hò hét, vung tay hô to, cổ vũ sĩ khí.
Vô số Thiên Thú cự nhân giết đỏ cả mắt, tất cả đều điên cuồng nhào tới.
Trái lại Nhân tộc bên này, cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh duy nhất, tướng soái Tần Vệ đã không còn ở nơi đóng quân.
Mười mấy người còn lại của Thần Tử Doanh đều kiêu căng tự mãn, việc không liên quan tới mình sẽ không quan tâm, không có mệnh lệnh của Tần Vệ, bọn họ cũng không muốn tham chiến, trực tiếp thờ ơ lạnh nhạt.
Kết quả là lòng người lập tức tan rã, ở dưới sự trùng kích hung mãnh của Thiên Thú cự nhân, sĩ khí càng ngày càng giảm.
Tình hình chiến trận trên toàn bộ chiến trường quả thực có thể dùng hai từ nghiền ép để hình dung, tu sĩ Nhân tộc bị đánh cho tơi bời hoa lá, trận hình hỗn loạn, rất nhiều người đang chạy loạn, biến thành tình huống tặng đầu người.
- Không xong rồi, trận chiến này chú định sẽ thất bại, chúng ta vẫn nên chạy mau thôi!
Có người rốt cục không chống đỡ được nữa, tỏ vẻ hoang mang nói.
- Đúng rồi, dù sao chúng ta cũng không phải là binh lính chân chính, chỉ là vì công lao mới đến đây, đối mặt loại chiến trận không thể thắng này, không cần tự tìm cái chết.
Có người lập tức phụ họa.
Nhưng những người này lập tức làm vô số tu sĩ căm tức.
- Các ngươi đang nói cái gì thế, đây chính là lãnh địa của Nhân tộc chúng ta, chẳng lẽ lại chắp tay tặng cho Thiên Thú Nhân tộc như vậy sao?
Có nghĩa sĩ tỏ vẻ tức giận nói.
- Đúng thế! Nhân tộc chúng ta sao lại lưu lạc tới mức độ này? Các ngươi có thể có một chút cốt khí hay không?
- Giết, cùng lắm thì chết thôi! Vì bảo vệ vinh dự của Nhân tộc, ta nguyện ý liều chết chiến một trận.
- Giết!
Rất nhiều người vẫn không muốn rút đi như trước, khí thế mạnh mẽ gào thét, xông lên chiến trường.
Nhưng mà chỉ dựa vào chút sức mạnh này của bọn họ, cuối cùng vẫn không thể so với Thiên Thú Nhân tộc vốn chiếm ưu thế cả về số lượng lẫn thể tích, bên phía tu sĩ Nhân tộc vẫn đang bại lui.
- Ha ha ha, ta đã sớm nói rồi, Nhân tộc ở trước mặt chúng ta chỉ là một bầy kiến hôi!
- Xem bộ dáng yếu đuối mong manh của bọn họ, quả thực làm trò cười cho thiên hạ!
- Còn có những nam nhân kia, kể cả tên Lý Bạch lúc trước, dáng vẻ trắng trẻo non nớt, thân thể gầy yếu, còn không bằng nữ tử trong tộc ta!
- Lần này chiếm được mảnh lãnh địa này, nhất định phải tàn sát tất cả thành trì xung quanh để chứng tỏ uy nghiêm của tộc ta!
- Được, nói rất hay, ha ha ha, nhất định phải giết sảng khoái!
Đám Thiên Thú cự nhân đều đang đắc ý cười to, cho rằng thắng lợi đã ở ngay trước mắt, giống như dễ như trở bàn tay, dễ như ăn cháo.
Ầm ầm!
Đúng lúc này trên vòm trời đột nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm.
Mới đầu còn không có ai chú ý, dù sao trên chiến trường đã đủ náo nhiệt, các loại pháp quyết oanh tạc, âm thanh kinh thiên động địa, vẻn vẹn một ít tiếng sấm cũng không thể gây nên sự chú ý của quá nhiều người.
Nhưng rất nhanh, theo sắc trời từ từ trở nên tối, tiếng sấm càng vang vọng, rất nhiều người đã bắt đầu cảm thấy tình hình không đúng.
- Xảy ra chuyện gì thế này?
- Sắc trời làm sao càng ngày càng tối?
- Còn có tiếng sấm này, dường như có gì đó không đúng lắm.
- Cảm giác bầu không khí cũng rất không đúng, có loại cảm giác ngột ngạt nghẹt thở, càng ngày càng mãnh liệt.
Bất luận là tu sĩ Nhân Tộc hay là Thiên Thú Nhân tộc, bọn họ đều từ từ dừng chiến, bắt đầu phân tâm kiểm tra vòm trời.
Rất nhanh, một bóng người kéo theo tảng lớn lôi vân xuất hiện bên trong tầm mắt của bọn họ, người kia chính là Từ Khuyết.
Hắn xa xa chạy tới, tốc độ vô cùng nhanh, lôi vân trên đỉnh đầu đã dựng dục ra đạo tia chớp màu vàng óng thứ hai, lần này còn lớn hơn cả lần trước.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc lần nữa nổ vang.
Từ Khuyết vừa vặn đã đi đến phụ cận chiến trường, đạo tia chớp màu vàng óng thứ hai rốt cục buông xuống, lấy tốc độ khủng khiếp, trong nháy mắt lao về phía Từ Khuyết, điên cuồng truy đuổi hắn.
- CMN!
Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt đều biến sắc, kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
- Trời ơi, tên này không phải là Tạc Thiên Bang Lý Bạch sao?
- Hắn đang độ kiếp ư?
- Không đúng, mấy ngày trước không phải hắn chỉ có tu vi Luyện Hư kỳ tầng năm, sáu thôi sao? Tại sao nhanh như vậy đã độ kiếp?
- Đậu phộng, chạy mau, Thiên Kiếp này rất không bình thường!
- CMN, tia chớp màu vàng óng? Thượng cổ hạo kiếp?
- CM tên Lý Bạch nhà ngươi, đừng chạy lại chỗ chúng ta!
- Mẹ nó, Lý Bạch, ngươi đừng tới đây!
Rất nhiều người nhìn thấy đạo tia chớp màu vàng óng to lớn ở phía sau Từ Khuyết, lúc này cũng sắp bị doạ điên, tất cả đều lên tiếng rống to.
Đặc biệt là Thiên Thú Nhân tộc, bọn họ suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.
Mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ nghiền ép Nhân tộc, bắt lấy tràng thắng lợi này, kết quả con hàng kia lại xông ra, hơn nữa còn vừa độ kiếp vừa lao đến chỗ bọn họ, đây rõ ràng là nhằm vào bọn họ, muốn kéo bọn họ xuống nước.
Nhưng cũng có phần đông tu sĩ Nhân tộc lộ ra vẻ vui mừng.
Từ Khuyết đến để sĩ khí của bọn họ đột nhiên tăng mạnh, hoàn toàn tự tin.
Đặc biệt hắn còn mang theo tảng lớn lôi vân lại đây, dĩ nhiên làm rất nhiều người đoán được hắn muốn làm gì.
Lập tức, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc nhìn thấy hi vọng, trong lòng liên tục hò hét: Nhân tộc được cứu rồi!
- Cẩn thận!
Lúc này, Từ Khuyết trên không trung đột nhiên quay về hướng mọi người la lớn.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra.
Còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy Từ Khuyết tiếp tục hô:
- Sét đánh, trời mưa thu quần áo a!
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, trên không trung vừa vặn lại vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Khóe miệng của tất cả mọi người ở đây không khỏi mạnh mẽ co giật.
Mưa em gái ngươi!
Thu quần áo em gái ngươi!
CMN ngươi đang độ kiếp còn trang bức cái quái gì?
- Ồ! Thiên Thú Nhân tộc, các ngươi lại tới nữa rồi?
Lúc này, con mắt gian giảo của Từ Khuyết rơi vào mảng lớn Thiên Thú cự nhân, sau đó lập tức vui vẻ nói:
- Ngày hôm nay người còn nhiều như thế, thực sự là quá tuyệt, ta nhớ các ngươi muốn chết, mau tới nắm tay ôm một cái, xúc tiến hữu nghị nhân dân hai tộc!
Nói xong, con hàng này liền giẫm lên lôi điện, lấy tốc độ "Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nhưng không nhanh bằng Từ Khuyết" lao thẳng đến đám Thiên Thú cự nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận