Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 748: Thất Tình Lục Dục

- Thất tình lục dục?
Từ Khuyết nghe vậy thì ngẩn ra.
Hắn đúng là biết thất tình lục dục, con người tồn tại trên thế gian này ai cũng có, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi.
Ví dụ như thất tình, nó có không ít cách nói, trong đó truyền lưu rộng nhất chính là "tham, sân, si, hận, ái, dục, ác" cùng với "hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh".
Bên trong Phật Tông ví những tứ tình cảm này là khởi ngồn của tất cả khổ ải trên thế gian, cho nên Phật Tông thể hiện thành bát khổ, bao gồm "sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội (Dịch: tiếp súc với những thứ mình không thích/chán ghét nên sinh ra khổ), ngũ uẩn".
Về phần lục dục thì rất rõ ràng, chỉ chính là nhu cầu hoặc nguyện vọng của "Tai mắt mũi lưỡi thân ý", bởi vậy liền thành "Sắc, thanh, âm, hương, vị, xúc giác".
Chỉ cần là con người, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nắm giữ thất tình lục dục, nếu như đoạn tuyệt tất cả, vậy đó không còn là con người nữa rồi.
Hiện nay Tử Hà tiên tử nói trận pháp này có liên quan đến thất tình lục dục, Từ Khuyết lập tức liền phản ứng lại.
Kết hợp với những sự việc đám người kia trải qua trong ảo cảnh, rất hiển nhiên, bọn họ đều đang trải qua thử thách thất tình lục dục.
- Không nghĩ tới, thế gian lại có thần trận như thế. Cái gọi là "Tham sân si hận ái dục ác, sắc thanh âm hương vị xúc giác". Thất tình lục dục này, tất cả đều vì hồng trần nhan sắc, thế nhân vì chấp nhất nên khó có thể thoát khỏi, sợ rằng không ai có thể vượt qua cửa ải này được.
Tử Hà tiên tử lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói.
- Cũng không nhất định, phàm là trận pháp, bên trong đều có Sinh Tử Môn tồn tại. Nếu như người đã chém thất tình lục dục tới, vô dục vô cầu, vậy cũng không thể tiến vào nơi này, vì thế ta cảm thấy trận này nhất định có thể phá, chỉ là trước hết cần phải tìm ra vị trí của Sinh Môn mà thôi.
Từ Khuyết vừa nói, ánh mắt vừa nhìn xuống mặt đất.
Nhưng mà dù hắn nhìn thế nào đi nữa cũng không tìm ra được đầu mối gì.
- Mau nhìn, hai sư huynh muội kia xuất hiện tình huống mới.
Lúc này, trên vách tường có tu sĩ kinh ngạc thốt lên.
Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử nghe thấy vậy đều quay đầu nhìn về phía hình ảnh trên trần nhà.
Đám sư huynh muội lúc trước cùng tiến vào, mỗi người đều trở thành hoàng tử và công chúa, nhưng lúc này chỉ còn lại một nam một nữ.
Chiến trường đã kết thúc, nam tử kia đạt được thắng lợi, giết chết sư huynh đệ của mình, rốt cục có thể kết thành uyên ương với người sư muội kia.
Nhưng khi y chiến thắng trở về, mang theo vô số hậu lễ đi tới đại quốc kia cầu hôn công chúa, lại được thông báo rằng hôn lễ đã bị hủy bỏ.
Hoàng đế đã gả công chúa cho một vị thái tử đại quốc khác.
Thái tử vô cùng đẹp trai, cao to uy vũ, vừa xuất hiện liền làm cho hoàng tử kia ảm đạm phai mờ.
Công chúa cũng tán thành sắp xếp của hoàng đế, bỏ qua tên hoàng tử kia, bỏ qua sư huynh của nàng, muốn kết hôn cùng với thái tử đại quốc kia.
- Không! Không! Công chúa điện hạ, không phải ngươi đã nói muốn ở cùng ta một đời một kiếp sao?
Hoàng tử sửng sốt, hồn bay phách lạc ngồi sụp xuống đất, khó có thể tin hỏi.
Công chúa lúc này nhíu mày, khiển trách:
- Làm càn, bổn cung nói như thế bao giờ!
- Ngươi...
Mặt của hoàng tử trong nháy mắt biến sắc.
Y tựa hồ đang nhớ lại lúc ở trên chiến trường, vài tên hoàng tử khác cũng nói công chúa đã thề non hẹn biển với họ, nhưng lúc này công chúa lại trở mặt không nhận.
- Tiện nhân nhà ngươi!
Rốt cục hoàng tử nổi giận, lớn tiếng rít gào lên.
Toàn bộ đại điện trong nháy mắt ồ lên, vô số người biến sắc, kể cả hoàng đế cũng tức giận.
Ông ta hạ lệnh đuổi tên hoàng tử kia đi, nhưng hoàng tử kia đã phát điên, xông lên phía trước, vặn gãy cái cổ của công chúa, sau đó bản thân y cũng bị thị vệ bao vây lại, chết dưới loạn đao.
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Trong mật thất, hai sư huynh muội kia ngã xuống, dần dần chìm vào trong đất.
Tất cả mọi người xem xong tình cảnh này đều im lặng.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy tình cảm mấy sư huynh muội này rất tốt, tràn đầy tự tin tiến lên, nhưng bọn họ không ngờ kết cục lại tàn khốc như thế.
- Rốt cục mấy năm trong ảo cảnh kia bọn họ đã trải qua những gì? Chỉ mới mấy năm sao bọn họ có thể quên đi những chuyện trước đó?
Từ Khuyết nghi hoặc, không nhịn được nói ra miệng.
Tử Hà tiên tử khẽ lắc đầu:
- Sợ rằng đây chính là chỗ siêu nhiên của tòa trận pháp này, có thể khiến người ta dần dần quên đi thân phận trong thực tại, từ từ đắm chìm ở trong đó, khiến bọn họ tin thế giới kia mới là chân thực.
Sắc mặt của Từ Khuyết không khỏi ngưng lại:
- Nếu như thế vậy làm sao phá trận đây? Căn bản không có cơ hội tìm được Sinh Môn.
Tử Hà tiên tử im lặng, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, có chút hối hận đã đồng ý để hắn đến đây.
Bởi vì tình hình bây giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, tiến thoái lưỡng nan.
Bản thân nàng không quan trọng, bởi vì nếu như nàng ngã xuống ở đây, cùng lắm chỉ là tổn thất một cỗ pháp thân, chân thân bị bài xích ra ngoài mà thôi.
Nhưng Từ Khuyết thì khác, nếu như hắn chết...
- Không được, ta không muốn chờ đợi thêm nữa, chúng ta đã đi vào mấy tháng, nếu tiếp tục chờ vậy chết là cái chắc!
Lúc này, trên vách tường đối diện cửa ra vào lại có người hô lên.
Người đi cùng y cũng gật đầu:
- Không sai, so với việc bị vây ở đây, chẳng bằng đi xuống liều một phen!
- Các ngươi có phát hiện ra hay không, bọn họ đi cùng nhau, xuất hiện cùng một chỗ, cho nên mới tương tàn lẫn nhau, chúng ta làm ngược lại là được.
- Ồ?
- Sau khi chúng ta xuống, đừng đi chung với nhau, từng người tách ra đi, tiến vào ảo cảnh lại nghĩ cách tiếp tục sống sót.
- Ồ, cách này không tệ, có thể thử xem.
- Sống chết có số, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Nói xong, mấy người đều lựa chọn lên đường, đi xuống phía dưới.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, mấy người đều tách nhau ra, từng người đều chầm chậm đi đến khu vực trung tâm.
Ngay sau đó, thân thể của người đi ở phía trước đột nhiên cứng đờ, dưới chân xuất hiện ánh sáng, người đi tới phía sau cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Cuối cùng, vài đạo ánh sáng lướt về phía trần mật thất, mỗi người tạo thành những hình ảnh khác nhau.
- Bọn họ thành công tiến vào những ảo cảnh khác nhau rồi.
Từ Khuyết nói.
Hắn nhìn lên hình ảnh, mấy người lần lượt xuất hiện ở bên trong ảo cảnh của mình.
Có người đã biến thành thư sinh, có người biến thành đại quan, có người biến thành hoàng đế, cũng có người trở thành ăn mày...
Vẫn giống như trước, hình ảnh trước sau lóe lên, thời gian phát sinh biến hóa.
Thư sinh học hành gian khổ rất nhiều năm, từ thiếu niên trở thành trung niên, nhưng thủy chung vẫn không thể nào thi đậu.
Đại quan từ tác phong thanh liêm, cuối cùng dần biến thành một người lòng tham không đáy, mơ ước quyền cao.
Hoàng đế từ minh quân biến thành hôn quân hoang dâm vô đạo.
Ăn mày càng trở nên chán nản, cả người bệnh tật, khổ không thể tả.
Cuối cùng, thư sinh tiêu hao hết bạc trong nhà, chán nản đến bên trong một gian miếu đổ nát, lựa chọn thắt cổ.
Đại quan bị người ám sát.
Dân chúng khởi nghĩa lật đổ hôn quân, hoàng đế chết ở trong cung.
Ăn mày bởi vì trộm đồ ăn, bị người ta dùng loạn côn đánh trọng thương, chết trong đêm tối lạnh lẽo.
...
Kết cục vẫn tàn khốc như trước, không ai có thể sống sót.
Vào lúc này mọi người đã hiểu ra, bọn họ đều chết ở trong tay chính mình.
Thư sinh chấp nhất với con đường thi cử, vì thế dốc hết sạch gia sản đi thi, nhưng lại không đỗ, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Nếu y không chấp nhất ở chỗ này, biến đọc sách thành một loại lạc thú, đi hưởng thụ nhân sinh, nhất định có thể sống sót.
Nếu như đại quan kiên trì thanh liêm như lúc bắt đầu, cũng không đến nỗi bị người ám sát.
Nếu như hoàng đế tiếp tục làm một minh quân, phản quân khởi nghĩa cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Nếu như ăn mày không trộm không cướp, kiên trì điểm này, dù cho trải qua gian khổ cũng sẽ không chết ở bên trong loạn côn.
Bọn họ đã sai ngay từ lúc mới bắt đầu, những người đi vào trước nhìn như tàn sát lẫn nhau, nhưng đều là do họ lựa chọn sai nên dẫn đến kết quả như thế, tất cả đều chết ở trong tay bản thân họ, đều chết ở bên trong thất tình lục dục.
- Chí Tôn Bảo, ngươi... chúng ta nên làm gì đây?
Lúc này, Tử Hà tiên tử quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía Từ Khuyết.
Kỳ thực thứ nàng muốn hỏi chính là hắn phải làm sao đây
- Không biết, nhìn nhiều như vậy cũng không phát hiện thứ gì hữu dụng. Hiện tại chỉ có thể vào trận rồi dần nghĩ cách mà thôi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Hắn thật sự không tìm ra được một chút manh mối nào, kể cả sau khi hỏi dò hệ thống, hệ thống cũng không cho hắn câu trả lời hữu ích.
Nhưng may mắn là hệ thống có thủ đoạn có thể giúp hắn không bị mất đi ký ức trong ảo cảnh.
Vì thế Từ Khuyết quyết định vào trận, mượn dùng năng lực của hệ thống đi từng bước, cuối cùng phá tan trận pháp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận