Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 774: Husky Lén Lút

Tuyết Thành phồn hoa ở Thủy Nguyên Quốc.
Trong thành người đông nghìn nghịt, huyên náo lạ thường, từ lúc Từ Khuyết dẫn dắt Tuyết Thành quân thu phục Thủy Nguyên Quốc, toà Tuyết Thành này càng ngày càng có tiếng, phố chợ càng lúc càng lớn.
Ngày hôm nay vốn cũng là một ngày bình thường, là một ngày bình thường nhất của mọi người.
Nhưng mà, lúc tiếng la của Từ Khuyết vang vọng cả tòa Tuyết Thành, cả Tuyết Thành vốn đang huyên náo trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, thời gian giống như dừng lại.
Tất cả mọi người bên trong Tuyết Thành đều sửng sốt.
Từ Khuyết bảo bảo?
Từ Khuyết?
CMN đây không phải là tên thật của Gia Cát tướng quân sao?
- CMN!
- CMN CMN!
- Ta không nghe lầm chứ? Gia Cát tướng quân trở về rồi?
- Tuyệt đối là hắn, dám gọi thẳng tên của Hải Đường thành chủ như vậy, ngoại trừ hắn còn có thể là ai?
- Đúng đúng đúng, hơn nữa còn tự xưng là bảo bảo, không biết xấu hổ như thế... ạch không đúng, người có cá tính như vậy, chỉ có Gia Cát tướng quân thôi.
Lập tức, mọi người đều náo động nghị luận, hết sức kích động.
Mặc kệ là người của Tuyết Thành hay là người mộ danh mà đến, tất cả đều là bởi vì chiến tích năm đó của Từ Khuyết mới tụ tập đến chỗ này.
Bây giờ chính chủ xuất hiện, bọn họ đương nhiên kích động vô cùng.
Mà trong phủ thành chủ, Tư Đồ Hải Đường mặc một thân chiến bào anh khí mười phần, đang ngồi trong phòng xem duyệt binh thư.
Tiếng la của Từ Khuyết rất có lực xuyên thấu, trong nháy mắt truyền đến phủ thành chủ.
- Hả? Hắn trở về?
Tư Đồ Hải Đường nghe được âm thanh của Từ Khuyết, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó, khóe miệng lại hơi co rụt lại.
Bởi vì danh xưng "Từ Khuyết bảo bảo" này, thực sự làm cho nàng có chút tê cả da đầu, trên tay cũng không nhịn được cũng nổi da gà.
- Hồi bẩm thành chủ, có người tự xưng là Từ Khuyết, lúc này đã vào thành.
Lúc này, một tên thuộc hạ quỳ một gối xuống ở ngoài cửa phòng, thấp giọng báo cáo.
- Ừm, ta biết rồi.
Tư Đồ Hải Đường đáp một tiếng, sau đó khẽ mỉm cười, thả binh thư trong tay xuống, đứng dậy rời đi.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết dĩ nhiên ở dưới sự nghênh tiếp nhiệt tình của bách tính cùng vô số tu sĩ trong Tuyết Thành, bước vào Tuyết Thành.
Có người tặng hoa cho hắn, có người đưa đồ ăn cho hắn, vô cùng được hoan nghênh.
Nhưng mà, đường cái đi vào thành còn chưa đi xong, Từ Khuyết đột nhiên nhìn thấy nơi cuối con đường có một vệt bóng đen đang lén lén lút lút chạy qua.
- CMN, Husky, ngươi đứng lại cho ta, đừng chạy!
Từ Khuyết lúc này hét lớn một tiếng, trong nháy mắt xông lên.
Chẳng trách ở bên trong Hoàng thành không tìm được Husky, hoá ra con chó ngu ngốc nhìn thấy Vạn Đạt quảng trường của Tạc Thiên Bang không còn, trực tiếp chạy tới Tuyết Thành tìm đến Tuyết Thành quân muốn ăn.
Husky nghe được âm thanh của Từ Khuyết, lập tức chạy còn nhanh hơn nhưng vẫn còn không quên quay đầu nói dọa:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Bản thần tôn không rảnh nói chuyện với ngươi, mau lui xuống!
- Ồ ồ! Ba ngày không đánh liền lên nóc nhà ngồi, quên đi, ta không đuổi ngươi, ngươi lại đây, có việc nói với ngươi.
Từ Khuyết nói, cũng trực tiếp ngừng lại.
- Có chuyện gì ngươi nói thẳng, bản thần tôn ở đây nghe được rồi.
Husky thấy thế mới dám dừng lại, tỏ vẻ cảnh giác nói.
Từ Khuyết vẫy vẫy tay:
- Ngươi tới đây.
- Ta không tới!
Thái độ của Husky vô cùng kiên định lắc đầu.
- Ngươi mau tới đây, có đồ cho ngươi ăn.
- Ta không đến!
- CMN, lại đây!
- Tiên sư nó, không có cửa đâu!
Husky vừa nhìn thấy không đúng, quay đầu liền chạy.
Dưới chân Từ Khuyết cấp tốc bước ra lôi điện, nhanh chóng đuổi theo.
Lần này nhìn thấy Husky, khẳng định không thể dễ dàng buông tha.
Thứ nhất là muốn hỏi thăm nó chuyện Ngũ Hành Sơn truyền thừa một chút.
Thứ hai thuần túy là muốn đánh nó một trận, báo thù lúc trước vừa mới trở về bị nó tìm Tử Huyên mật báo. Hơn nữa con hàng này bây giờ càng ngày càng hung hăng, thật sự không đánh không được.
Một người một chó liền ở bên trong Tuyết Thành truy đuổi nhau như thế, bách tính cùng rất nhiều tu sĩ ở Tuyết Thành đều có chút ngây người.
Còn chưa hoan nghênh xong, Gia Cát tướng quân làm sao chạy đi đuổi chó làm vui rồi?
- Quả nhiên, Gia Cát tướng quân vẫn hòa ái thân dân trước sau như một. Vừa về liền chạy đi tìm sủng vật của mình, có lòng thương mến như vậy, những người bên ngoài kia sao luôn vu hại hắn là đại ma vương đây?
- Hết cách rồi, Gia Cát tướng quân quá mức ưu tú, tránh không được bị người ganh ghét, có chút lời gièm pha cũng là chuyện bình thường.
- Nhưng mấy năm không gặp, không nghĩ tới Gia Cát tướng quâ càng ngày càng đẹp trai ra.
- Đúng đấy! Tư thế đuổi chó cũng đẹp trai tiêu sái như vậy.
- Chắc là hắn và con chó kia chia cacch1 quá lâu, quá mức mong nhớ. Chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa, tản đi tản đi.
Sau khi mọi người cảm khái một phen mới tán đi.
Từ Khuyết đuổi theo Husky, một đường chạy tới bên ngoài phủ thành chủ, rốt cục mới bấm ra pháp quyết, hô lớn:
- Husky, ngươi chạy một bước nữa thử xem, ta liền để vòng cổ ghìm chết ngươi!
- Gào! Đậu phộng, đừng đừng đừng! Bản thần tôn ngừng!
Husky vừa nghe thấy vậy, lập tức liền bị dọa sợ, vội ngừng lại, tỏ vẻ kinh hoảng hô lên.
Ầm!
Từ Khuyết vọt thẳng tới, đè đầu chó của Husky xuống đất, trợn mắt nói:
- Sau này còn chạy nữa hay không?
- Bản thần tôn vừa rồi là đang rèn luyện thân thể... Gào, không chạy không chạy, chạy nữa là chó!
Husky nghiêng miệng, nói lời son sắt bảo đảm nói.
Từ Khuyết lúc này mới buông nó ra, trầm giọng nói:
- Trước tiên nói chính sự một chút, ta mới từ Ngũ Hành Sơn về tới, phong ấn đã mở ra, gông xiềng ở tứ đại châu hẳn có thể vững chắc thêm mấy chục năm.
- Chuyện này liên quan cái rắm gì tới bản thần tôn...
Husky tỏ vẻ xem thường, nhưng sau khi nhìn thấy Từ Khuyết trừng mắt, nó lập tức sửa lại lời nói:
- Gào! Tiểu tử, làm rất hay, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
- Đừng nịnh hót nữa. Ngoại trừ mở ra phong ấn, ta còn lấy được truyền thừa.
Từ Khuyết vỗ vỗ đầu chó của nó nói ra.
Husky lập tức cả kinh:
- Truyền thừa? CMN, tiểu tử, ngươi không thành thật! Có truyền thừa lại một mình lén lút đi, tại sao không dẫn theo bản thần tôn?
- Dẫn ngươi theo? Đùa gì thế, địa phương nguy hiểm như vậy, có thể dắt chó theo được sao? Được rồi được rồi, ngươi trừng mắt cái gì, ta hỏi ngươi, ngươi nghe nói qua Phật Đà Ấn chưa?
- Phật Đà Ấn? Thứ đồ gì, đồ ăn hay là đồ chơi?
Husky lộ vẻ hiếu kỳ hỏi.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, hỏi lần nữa:
- Càn Khôn Ấn thì sao? Tru Thiên Diệt Tiên Phật Ấn? Đậu phộng, đều chưa từng nghe nói sao?
Husky đều tỏ vẻ hoang mang lắc lắc đầu.
Nếu nó có thể nắm giữ tất cả ký ức của mấy đời trước, có thể sẽ biết chút gì đó, nhưng bây giờ trí nhớ của nó không trọn vẹn, rất nhiều thứ đã lãng quên từ lâu, căn bản không biết Từ Khuyết nói tới các loại ấn kia là gì.
Từ Khuyết bất đắc dĩ, nguyên bản muốn nghe ngóng Càn Khôn Ấn này đến cùng là xuất phát từ tay của người phương nào, nhưng bây giờ xem ra hết cách rồi.
- Tiểu tử, nói xong chưa? Nếu không có chuyện gì, bản thần tôn đi bế quan tu luyện đây.
Lúc này, Husky làm dáng chuẩn bị rời đi.
Từ Khuyết thấy biểu hiện quái lạ này của nó, lập tức ngờ vực:
- Ngươi bế quan tu luyện? Ngươi lừa gạt ai đó, mau mau thành thật khai ra, ngươi đã làm chuyện xấu gì?
- Đậu phộng! Tiểu tử ngươi có ý gì? Bản thần tôn bản tính thiện lương, khi nào làm qua chuyện xấu?
Husky lập tức tỏ vẻ không phục.
Từ Khuyết lập tức cười gằn:
- Liền như ngươi mà gọi là bản tính thiện lương? Lương tâm của ngươi sớm đã bị chó ăn, mau mau, đừng nói sang chuyện khác, khoảng thời gian này đến cùng đã làm chuyện xấu gì?
- Bản thần tôn luôn luôn thật thà đoan chính, xưa nay không làm chuyện xấu!
Husky kiên định không đổi ngẩng đầu chó lên.
Nhưng nó càng làm như vậy, Từ Khuyết liền biết nó càng có vấn đề.
"Kẹt kẹt!"
Đột nhiên, cửa lớn của phủ thành chủ bị người đẩy ra.
Từ Khuyết vừa mới quay đầu nhìn lại, Husky liền tay mắt lanh lẹ, lập tức như một làn khói thoáng qua, theo khe cửa, cực kỳ linh hoạt lắc mình chui qua.
CMN!
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, dưới chân bước ra lôi điện, nhanh chóng xông lên phía trước đuổi theo.
Nhưng mà, sau khi cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người anh khí mười phần xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết, chính là Tư Đồ Hải Đường vừa mới chuẩn bị ra ngoài nghênh tiếp hắn.
Từ Khuyết lập tức sững sờ, mấy năm không gặp, Tư Đồ Hải Đường lại đẹp lên không ít, loại khí chất mày liễu không kém đấng mày râu trên người kia, anh tư hiên ngang.
Tư Đồ Hải Đường vào lúc này cũng sợ hết hồn, nguyên bản nàng muốn đi ra ngoài đón Từ Khuyết, cũng không nghĩ tới vừa mới muốn bước ra ngoài, cái tên này đã chạy đến, hơn nữa thế tới còn rất hung hăng, suýt chút nữa va vào người mình.
Lúc này, đôi mắt đẹp của nàng trừng lớn, nũng nịu nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Từ Khuyết giật mình, sau đó mừng như điên, liền vội vàng gật đầu đáp:
- Làm! Đương nhiên làm!
Trời ơi! Hạnh phúc lại đến bất chợt như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận