Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1157: Quy Tắc Kỳ Quái

"Ầm!"
m thanh Từ Khuyết phát ra đinh tai nhức óc, tiếng nói như chuông lớn, vang vọng toàn bộ quảng trường phố xá sầm uất.
Hơn mười thủ vệ Bách Hội Thành trong nháy mắt bị kinh sợ tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn lại không ai dám nhúc nhích mảy may.
Thậm chí là tên thủ vệ đầu mục kiêu ngạo hung hăng kia, giờ phút này cũng có chút kiêng kỵ, khí thế lập tức bị Từ Khuyết vượt lên trên đầu, một câu nói đều không nói ra được, có chút lúng túng đứng tại chỗ, tiến cũng không được, thối cũng không xong.
Chuyện này hiển nhiên là vượt qua dự liệu của y, thực lực vừa nãy Từ Khuyết biểu diễn ra, đủ để làm cho tất cả mọi người phải kinh hoảng, nếu không phải là ỷ vào uy danh của thành chủ, y sao dám dẫn người tới đây lùng bắt Từ Khuyết.
Ai lại biết Từ Khuyết căn bản không cho Thành chủ một chút xíu mặt mũi nào, không hề e dè, trực tiếp ở trước mặt nhiều người như vậy, tuyên bố tàn sát hết Bách Hội Thành, trực tiếp làm kinh sợ tất cả mọi người ở đây.
- Tên này. . . thật quá đáng sợ.
- Tàn sát hết Bách Hội Thành, lời nói như thế mà hắn cũng dám nói ra.
- Không biết vì sao, loáng thoáng luôn cảm thấy hắn sẽ nói được làm được.
- Hắn đến cùng có lai lịch gì?
Lập tức, rất nhiều người vây xem đều thấp giọng bắt đầu nghị luận.
- Được rồi.
Lúc này, trong đám người mới đột nhiên vang lên một thanh âm vang dội, tiếp đó, một tên nam tử tóc đỏ cất bước đi ra.
Nam tử rất trẻ tuổi tuấn lãng, khuôn mặt giống như như đao gọt, đường viền rõ ràng, có mái tóc màu đỏ, nhìn qua không có một chút nào không hài hòa cùng không chính khí, ngược lại nhiều hơn một loại mị lực mạnh mẽ và tà khí.
- Lăng thiếu.
Đám thủ vệ nhìn thấy y lập tức cung kính hô.
Mọi người ở đây cũng đều cả kinh:
- Con trai Lăng thành chủ Lăng phong thiếu thành chủ? Làm sao y cũng đến rồi?
- Ta hình như đã biết chuyện gì xảy ra, e rằng Đạo Môn dám ở trên đường tranh đấu, có quan hệ cùng với tên Lăng Phong này.
- Chẳng trách, ngày gần đây Bách Hội Thành sắp tổ chức luyện khí đại hội, Lăng thành chủ chắc là không có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, e rằng những thủ vệ kia đều do Lăng Phong thiếu thành chủ gọi tới.
Ở đây có không ít tu sĩ đã ở Bách Hội Thành nhiều năm, từ lâu đã hiểu rõ tác phong thường ngày của Lăng Phong, lập tức liền đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, Đạo Môn là thông qua quan hệ với Lăng Phong mới dám không e dè không nhìn quy định trong thành như thế, ở bên đường vây giết Từ Khuyết.
Nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hơn mười Nhân Tiên cảnh của Đạo Môn đều bị Từ Khuyết giết chết, hơn nữa là cục diện hoàn toàn thuấn sát, vì thế Lăng Phong mới muốn mượn dùng thành quy, trước tiên bắt lấy Từ Khuyết, lại không nghĩ rằng Từ Khuyết lại tùy tiện đến mức độ này, thả ra lời hung ác, để đám thủ vệ đều sợ hãi.
Bên dưới bất đắc dĩ, lúc này Lăng Phong mới tự mình hiện thân đi ra.
- Lăng Phong?
Từ Khuyết nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, không khỏi ngẩn ra, nhìn về người trẻ tuổi tóc đỏ trước mắt này, lập tức liền vui vẻ.
Hắn có thể nhớ rất rõ ràng, trong nhẫn trữ vật của Đạo Môn đầu mục kia có "Lăng phủ Phong thiếu" đặt hàng cái yếm, thậm chí là lợi kiếm bán phẩm Tiên Khí hắn đang cầm trong tay cũng là Lăng Phong đặt hàng.
Bây giờ nhìn lại, Lăng Phong thiếu thành chủ này, đúng là có mục đích ra tay với mình.
Chỉ có điều là không nghĩ tới, mình muốn vơ vét một người trong đó, lại là con trai của thành chủ Bách Hội Thành, chuyện này thú vị rồi đây.
- Thì ra ngươi chính là Lăng Phong thiếu thành chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Lúc này Từ Khuyết cười híp mắt nói, có nhiều thâm ý nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong tự nhiên cũng biết ý tứ giọng điệu cùng ánh mắt này của Từ Khuyết, y trầm giọng đáp:
- Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng nói lung tung, việc này ta có thể sẽ bỏ qua, nhưng thanh kiếm trên tay ngươi này còn có một cái hộp, nhất định ngươi phải giao ra đây!
- Ồ, Lăng Phong thiếu thành chủ,hình như ngươi còn không biết rõ tình cảnh của mình? Hay là để ta cảnh cáo ngươi đi, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi một chút.
Từ Khuyết cười dài mà nói, không hề sợ hãi.
Sắc mặt của Lăng Phong lập tức tối sầm lại, cắn chặt răng, kết quả là một câu phản bác đều không nói ra được.
Mọi người ở đây lại tỏ ra mơ hồ, có chút xem không hiểu.
Dựa theo tác phong ngày xưa của vị thiếu thành chủ này, hung hăng càn quấy, làm sao cho phép những người khác ở trước mặt y nói như vậy?
Trọng điểm là vị thiếu thành chủ này cũng không phải người ngu ngốc, người ta chính là thiên kiêu xếp hạng thứ sáu mươi sáu trên Thiên Đỉnh Bảng Nhân Bảng, thực lực không thể khinh thường, có tư cách hung hăng càn quấy, làm sao vào lúc này đột nhiên nhịn xuống tính khí?
- Ngươi muốn thế nào?
Sau khi Lăng Phong im lặng một lát mới trầm giọng hỏi.
- Ta không muốn như thế nào cả, đừng cản đường ta, cũng chớ quấy rầy ta, bằng không lời vừa nãy ta nói, tuyệt đối là nói được làm được.
Từ Khuyết lắc đầu cười gằn.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, tuyệt đối nắm giữ tư cách chiến một trận với Địa Tiên cảnh, dù cho đánh không lại Địa Tiên cảnh, cũng chắc chắn có thể dùng lục sắc Hỏa Liên oanh tạc toàn bộ Bách Hội Thành, sau đó bình yên chạy trốn.
- Ngươi đừng có quá đáng, không giao ra đồ vật, ta không thể thả ngươi đi.
Lăng Phong trực tiếp lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.
Dù cho thực lực của Từ Khuyết mạnh đến đâu đi nữa, y đều rất rõ ràng rằng mình tuyệt đối không thể thả Từ Khuyết đi như thế được, cái hộp kia quan hệ đến danh dự của y, một khi bị Từ Khuyết để lộ ra ngoài ánh sáng, y sẽ thân bại danh liệt, thậm chí ảnh hưởng đến cha y.
- Ha ha, muốn đồ vật cũng được thôi, lấy chút Tiên Khí ra đổi.
Từ Khuyết lúc này ngoắc ngoắc đầu ngón tay, cười híp mắt nói.
Hắn cầm những cái yếm kia căn bản không có tác dụng gì, đương nhiên là muốn dùng vật có giá trị để đổi.
- Ta không có Tiên Khí, bằng không. . . cũng không muốn thanh kiếm trên tay ngươi.
Lăng Phong trầm giọng nói:
- Nhưng mà, ta có thể cho ngươi một cơ hội chiến một trận công bằng.
- Cái gì? Ngươi cho ta một cơ hội chiến một trận công bằng?
Trong nháy mắt Từ Khuyết vui phát điên, lắc đầu nói:
- "
Thứ nhất, bây giờ ngươi không có tư cách cho ta cơ hội. Thứ hai, coi như có, ta dựa vào cái gì phải cùng ngươi công bằng đánh một trận?
- Ngươi không dám?
Lăng Phong trực tiếp ý giản ngôn hãi trả lời.
Từ Khuyết lập tức liền không vui, CMN, dám dùng phép khích tướng với ta?
- Ta đã nói với ngươi, ta sẽ không bị kích động. Được, nếu ngươi đã nói muốn chiến một trận công bằng, vậy ta liền cho ngươi cơ hội này, nói đi, muốn đánh như thế nào?
Lúc này Từ Khuyết quát lên.
- Trên Sinh Tử Đài.
Lăng Phong giơ tay chỉ về phương hướng trung tâm thành nói:
- Sinh Tử Đài có tam đại quy tắc: Một là sinh tử do mệnh, bất luận ai cũng không thể nhúng tay, hai là cấm sử dụng Tiên Khí, ba là chỉ có thể triển khai pháp quyết chọn ở Sinh Tử Các.
- Đây chính là thứ mà ngươi gọi là công bằng?
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, cười lạnh, Lăng Phong này rõ ràng là muốn không cho hắn sử dụng Tiên Khí.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ để người phong cấm tu vi, chỉ dùng cảnh giới Bán Tiên cảnh trung kỳ đánh với ngươi một trận.
Lăng Phong lạnh nhạt nói.
Từ Khuyết không khỏi nghi ngờ, tên tóc đỏ này trịnh trọng như thế, thực sự là muốn công bằng đánh một trận?
Nhưng quy tắc của Sinh Tử Đài này, nghe tới cũng có chút quỷ dị nha, đặc biệt là điều kiện thứ ba, lại chỉ có thể sử dụng pháp quyết chọn ở Sinh Tử Các gì đó?
- Đệ đệ, tỷ tỷ nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất đừng đáp ứng yêu cầu của y, bằng không ngươi sẽ chết chắc.
Lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Từ Khuyết ngẩn ra, bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, đúng lúc thấy Tần Tố Tố đang đứng ở trong đám người cười híp mắt nhìn hắn.
- Tại sao không đáp ứng? Ngươi cảm thấy ta đánh không lại y sao?
Từ Khuyết truyền âm hỏi.
- Phí lời, đừng tưởng rằng ta không thấy được, vừa rồi ngươi có thể giết chết Nhân Tiên cảnh, phần lớn đều dựa cả vào hai cái Tiên Khí kia, nếu như không còn Tiên Khí, còn bị hạn chế pháp quyết, dù cho tư chất của ngươi có mạnh mẽ, cũng rất khó đánh với y. Bởi vì ưu thế của Lăng Phong nằm ở chỗ y đã từng rèn luyện thân thể, mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Tần Tố Tố truyền âm giải thích.
Tuy rằng nàng cũng không thể phủ định là Từ Khuyết cũng rất mạnh mẽ, không như thế thì không thể điều động hai cái Tiên Khí, chỉ có điều quy tắc của Sinh Tử Đài quá mức đặc thù, người có thân thể mạnh mẽ rất dễ dàng chiếm lấy lợi thế, cho nên nàng cảm thấy phần thắng của Từ Khuyết rất thấp, lúc này mới nói lời nhắc nhở.
- Rèn luyện thân thể?
Nhưng mà Từ Khuyết nghe Tần Tố Tố nói xong, con ngươi lại sáng ngời.
Luận cường độ thân thể, hắn lại không hề kém người khác một chút nào, đặc biệt trước khi phi thăng tới Lâm Tiên Giới, Minh Vương Trấn Ngục Thể của hắn đã thăng lên một cấp bậc nữa, hơn nữa lại trải qua nhiều lần hư không phong nhận tàn phá, sau khi thân thể khôi phục lại một lần mạnh mẽ hơn một lần, dù cho đứng im, cũng có thể chống lại mấy lần toàn lực của Nhân Tiên cảnh mấy.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cũng không quan tâm tới Tần Tố Tố nữa, lúc này nhìn về phía Lăng Phong, cười hỏi:
- Tiền đặt cược là cái gì?
- Nếu ta thắng, Tiên Khí cùng hộp trả ta. Nếu ta thua, tự mình bồi tội xin lỗi ngươi.
Lăng Phong đáp.
- Hừ!
Từ Khuyết lập tức khinh thường nói:
- Một lời xin lỗi muốn đổi lấy Tiên Khí của ta, ngươi cả nghĩ quá rồi đi?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Lăng Phong hỏi.
- Rất đơn giản, nếu như ngươi thua, ngoại trừ xin lỗi bồi tội, còn phải cho ta tự do ra vào phủ thành chủ, yên tâm, ta chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ đi dạo một vòng mà thôi, tuyệt đối không lấy một cây kim một sợi chỉ.
Từ Khuyết vỗ ngực bảo đảm nói.
Lăng Phong nghi ngờ nhìn Từ Khuyết một chút, nhưng tựa hồ cảm thấy Từ Khuyết không thể thủ thắng, liền không nghĩ quá nhiều, trực tiếp gật đầu nói:
- Được!
- Được, vậy thì quyết định như thế đi.
Trên mặt Từ Khuyết lập tức lộ ra ý cười.
Tiếp đó, hai người cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đạp không mà lên, hướng Sinh Tử Đài ở trung tâm tòa thành lao đi.
Mọi người ở đây vừa nhìn thấy thế, lập tức chen chúc đi theo.
Sinh Tử Đài đã thiết lập nhiều năm, nhưng bình thường không ai dám đi lên, dù sao những quy tắc kia cũng quá quỷ dị, đối với rất nhiều người đều rất bất lợi.
Quan trọng hơn chính là rất nhiều người đều biết Lăng Phong đã từng rèn luyện thân thể, dù cho tu vi tự hạ đến Bán Tiên cảnh trung kỳ, cường độ thân thể cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.
Nhưng xét thấy thực lực biểu hiện lúc trước của Từ Khuyết, mọi người vẫn hết sức hiếu kỳ kết quả của trận đấu này sẽ như thế nào, đều muốn đi xem trò vui.
Tần Tố Tố cùng lão giả mặc áo bào trắng thì lại đứng tại chỗ, nhìn Từ Khuyết cùng Lăng Phong đi xa, không khỏi lắc đầu.
- Người trẻ tuổi, cuối cùng vẫn quá mức kích động.
- Hừ, tiểu tử ngốc này, có lòng tốt nhắc nhở hắn cũng không nghe, kí kết khế ước của Sinh Tử Đài này, chỉ cần trải qua một lần, dù cho có thể sống sót, sau này chỉ cần hắn ở lại Bách Hội Thành, chỉ cần trong một ý nghĩ của Lăng Phong, hắn sẽ lại bị truyền tống tới.
- Thôi, Tố Tố, chúng ta cũng qua xem một chút đi, tư chất của người này cũng không tệ, lại có tướng mạo đường đường, là một nhân tài, nếu là chết như vậy thì thực sự quá đáng tiếc, không bằng cứu hắn một lần, để hắn nợ một cái nhân tình cũng được, sau này có thể sẽ có lúc hữu dụng.
- Tam gia gia, ta thế nào cảm giác cái cớ này của ngươi có chút giả dối? Ta phải cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm bà mối giới thiệu hắn cho cha mẹ ta, ta tuyệt đối sẽ lột sạch râu mép của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận