Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1275: Nhất Định Có Biện Pháp

Giờ phút này, trên người Từ Khuyết lưu chuyển từng sợi từng sợi khí tức, tỏa ra một loại sức mạnh an lành công chính, bao phủ toàn thân, hóa giải lệ khí đang không ngừng tràn vào trong cơ thể.
Đây là khí tức của Phật Môn, bình tĩnh mà dương cương công chính.
Từ Khuyết từ bên trong hệ thống thương thành mua ra những Phật châu cùng Phật bài này, đều có chứa khí tức an lành của Phật môn, nói thông tục một chút, chính là đã được cao tăng khai quang, có thể khắc chế lệ khí.
Mới đầu trên người hắn cũng không có những thứ đồ này, nhưng trước khi đi vào hắn đã biết chỗ này sẽ có lệ khí, vì thế trước tiên mua ra mấy chục vòng Phật châu cùng Phật bài đeo lên trên cổ, nhưng không nghĩ tới trang bức đều chưa làm xong, lại đã bị Bạch Thải Linh phát hiện.
Rõ ràng, Bạch Thải Linh đã nhìn ra chỗ phi phàm của những Phật châu cùng Phật bài này, đôi đôi mắt đẹp nhìn Từ Khuyết, mang theo thâm ý.
Thời điểm như thế này, nàng càng cảm thấy vị Từ lão này không hề hòa ái giống như bình thường mới nhìn qua, nhưng trong lòng đúng là không có cảm thấy kỳ quái chút nào, dù sao vị này chính là cha của Từ Khuyết, há có thể là hạng người tầm thường?
- Ha ha, nhãn lực của ngươi rất tốt.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn Bạch Thải Linh, nở nụ cười, vừa lấy Phật châu xuống, vừa lạnh nhạt nói:
- Vừa nãy ta còn chưa nói hết, khắc chế lệ khí, ngoại trừ chuyện theo đuổi nội tâm phải ôn hòa, còn có một loại phương pháp, chính là mượn dùng sức mạnh của Phật môn.
Lúc nói đến đây, Từ Khuyết đã đưa ra mười vòng Phật châu cho Bạch Thải Linh, tiếp tục nói:
- Chính là chư ác chớ làm, chúng thiện thừa hành, lọc ý nghĩa, là chư Phật giáo. Có lúc, lệ khí chỉ là thứ mà chúng ta tự lừa gạt chính mình mà thôi, ác niệm chân chính, cuối cùng chính là ở sợi dây ở trong tâm chúng ta kia, lệ khí chỉ cần nhẹ nhàng gảy nó một cái, chúng ta lại mượn nó biểu diễn ra một khúc giết người.
- Từ lão nói đúng, nhân tính bản ác, người tu đạo chúng ta trước sau vẫn là người.
Bạch Thải Linh gật đầu, đồng thời phân chia Phật châu cho đệ tử Dao Trì còn lại.
Từ Khuyết lập tức lấy ra nhiều Phật châu như vậy, kỳ thực cũng đã có dự định phân chia cho các nàng, chỉ có điều chỗ tốt trước khi đưa ra, trang bức vẫn phải làm, bằng không điểm trang bức liền uổng phí hết.
Phải biết, mỗi một vòng Phật châu cùng Phật bài này, tất cả đều là pháp khí cao cấp, tuy rằng còn kém Tiên Khí rất rất xa, nhưng ở bên trong hệ thống thương thành, cũng có giá trị không nhỏ.
Sau khi mọi người đeo Phật châu lên, một tia lệ khí trong cơ thể kia cũng chầm chậm bị hóa giải, thêm vào mọi người ở đây đều cố ý bài xích loại lệ khí kia, thân thể rất nhanh đã không bị lệ khí ảnh hưởng nữa, tất cả đều khôi phục bình thường.
Lúc này, ánh mắt của mọi người Dao Trì nhìn về phía Từ Khuyết, lại trở nên không giống nhau.
Nguyên bản còn tưởng rằng vị Từ lão này sau khi đi vào, tự thân còn khó bảo đảm, lại không nghĩ rằng một hơi có thể lấy ra nhiều Phật môn pháp khí như vậy, ngược lại là lại cứu các nàng một lần.
- Đa tạ Từ lão.
Bạch Thải Linh cũng hóa giải xong lệ khí trong cơ thể, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, cảm kích nói một tiếng cám ơn.
Nàng biết, nếu như không có những pháp khí Phật môn này của Từ Khuyết, đệ tử Dao Trì chẳng mấy chốc sẽ bị lệ khí triệt để khống chế, mất đi lý trí, đến lúc đó rất có khả năng nội bộ sẽ đánh nhau trước, không thể không tự tương tàn.
- Không sao cả, đều là người nhà, không cần khách khí.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, từ tốn nói, ánh mắt cũng đã nhìn về phía đám thiên tài đang rơi vào chiến đấu ở chính giữa tế đàn kia.
Bạch Thải Linh hơi dừng lại một chút, có chút bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
Câu "người nhà" này của Từ Khuyết, làm cho nàng cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng lại không tiện mở miệng phản bác.
Nàng cảm giác được, vị Từ lão này không biết là vô tình hay cố ý đã coi nàng thành con dâu.
- Thánh Nữ, làm sao bây giờ? Toà tế đài này chỉ có thể lùi về phía sau, không thể tiến lên, nếu như không đánh vỡ những cấm chế kia, chúng ta liền không có cách nào đi đến bờ bên kia.
Lúc này, một tên hộ đạo giả thấp giọng hỏi.
Bạch Thải Linh lắc lắc đầu:
- Những cấm chế này không phải chúng ta có thể dễ dàng đánh vỡ, chí ít lấy sức mạnh của mọi người chúng ta cũng không thể làm được, trừ phi... để sợi tàn hồn của Thần Linh kia đoàn tụ, tiếp tục trấn áp nơi đây.
Mọi người vừa nghe thấy thế, không khỏi im lặng.
Từ Khuyết cũng không nói gì, bởi vì lời Bạch Thải Linh vừa nói là đúng, nếu như muốn đánh vỡ cấm chế trên tế đàn này, phải để tàn hồn của Thần Linh kia ngưng tụ một lần nữa, sau đó trấn áp tế đài, suy yếu sức mạnh cấm chế ở nơi này, bọn họ mới có thể vọt tới bờ bên kia.
Lúc trước khẳng định là Husky và Đoạn Cửu Đức đã tới nơi này, lấy tính cách của hai người bọn họ, có thể lưu Thần Linh truyền thừa ở đây sao?
Nằm mơ!
Trừ phi là hết cách rồi, bằng không sợi tàn hồn của Thần Linh này đã sớm bị hai người bọn họ lấy đi, cho nên muốn xuyên qua tế đài này đi tới bờ bên kia, nhất định phải để sợi tàn hồn của Thần Linh này trở về vị trí cũ, khôi phục tất cả mọi thứ trên tế đàn về hình dáng cũ.
- Từ lão, có biện pháp để cho bọn họ hóa giải lệ khí không?
Lúc này, Bạch Thải Linh đột nhiên nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Nàng muốn để Từ Khuyết ra tay, hóa giải lệ khí của đám người ở chính giữa tế đàn kia, ngăn cản bọn họ tiếp tục sđánh.
Bởi vì muốn để tàn hồn của Thần Linh đoàn tụ, nhất định phải lấy mảnh vỡ tàn hồn trong tay đám thiên tài kia ra, nhưng bây giờ đám người kia đều giết tới phát điên rồi, làm sao có thể tỉnh táo tới đây trò chuyện, e rằng một khi nhích tới gần, sẽ bị liên luỵ tiến vào bên trong chiến đấu, không chết không thôi.
- Ồ? Hóa giải lệ khí của bọn họ?
Từ Khuyết nghe xong lập tức kinh ngạc, suýt chút nữa cười ra tiếng, sau đó hỏi một câu ngươi đang đùa với ta sao?
Chuyện thánh mẫu tâm như thế, ngươi cũng nghĩ ra được?
Dưới tình huống như thế này, thừa dịp lệ khí của đám người kia bạo phát, tàn sát lẫn nhau, mượn cơ hội này diệt trừ bọn họ không phải là tốt hơn sao?
- Từ lão, ta biết làm như thế là hơi khó xử ngài, nhưng... thân phận địa vị của những người này đều rất phi phàm, nếu như bọn họ đều chết ở đây, e rằng chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, những thế lực khác đều sẽ công kích Dao Trì chúng ta.
Bạch Thải Linh tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Từ Khuyết, cười khổ giải thích.
Đây quả thật là rất bất đắc dĩ, nếu như nàng chỉ có một thân một mình, không mang danh nghĩa Dao Trì, gặp phải tình huống như thế này, khẳng định là sẽ nhân cơ hội giết chết những thiên tài, sau đó cướp đi nhẫn trữ vật của bọn họ, lại ngưng tụ tàn hồn của Thần Linh lại, an an ổn ổn rời đi.
Đáng tiếc nàng là Dao Trì Thánh Nữ, rất nhiều người đã nhìn thấy nàng mang theo một đám đệ tử Dao Trì đi vào, nếu như có nhiều thiên tài đều chết ở chỗ này như vậy, cuối cùng người của Dao Trì lại lông tóc không tổn hại đi ra ngoài, bên ngoài nhất định sẽ có nghi kỵ.
Suy đoán trực quan nhất, chính là Dao Trì cấu kết với Husky và Đoạn Cửu Đức, vây giết thiên tài của mấy thế lực lớn đều ở đây, khi đó chẳng khác nào là Dao Trì cho mấy thế lực lớn khác cơ hội liên thủ nhằm vào, thực sự là cái được không đủ bù cái mất.
- Haizz, Bạch Thánh Nữ, ta biết ý của ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết thở dài, lắc lắc đầu:
- Thế nhưng đáng tiếc, lão phu chỉ là một Bán Tiên cảnh, muốn hóa giải nhiều lệ khí như vậy, thực sự là hữu tâm vô lực.
Hiển nhiên, Từ Khuyết sẽ không quản nhiều như vậy, dù sao hắn nhất định phải giết đám người Thần Nông Thị kia, thiên tài của các thế lực còn lại, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay đi cứu, dù sao cũng là do những người này tự nổi lòng tham, thậm chí còn tham dự vào chuyện bắt Liễu Tĩnh Ngưng để cưỡng bức Husky và Đoạn Cửu Đức hiện thân, bây giờ bọn họ rơi vào trong bẫy mà Husky và Đoạn Cửu Đức bày ra, Từ Khuyết làm sao có thể phá tan ván cờ này?
- Từ lão, ngài nhất định có biện pháp.
Bạch Thải Linh thật lòng nhìn Từ Khuyết, con ngươi cực kỳ trong suốt, lộ ra một loại cơ trí, giống như đã hiểu rõ tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận