Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 964: Tại Hạ Tạc Thiên Bang Vương Đại Chùy

Bạch!
Trong nháy mắt tiếng ca vang lên kia, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.
Mỗi người đều trợn to hai mắt, há miệng líu lưỡi.
"Đổng tiểu thư,
Ta cũng là một động vật phức tạp,
Ngoài miệng một câu mang đa nghi nhưng bên trong vẫn lặp lại..."
Phía sau tấm màn mỏng, nghe giọng hát trầm thấp giống như kể ra này, Đổng gia tiểu thư cảm thấy choáng váng.
Nàng chưa từng nghe qua loại loại hình nhạc khúc này, khúc thanh âm yên tĩnh này, tiếng ca yên tĩnh, tất cả đều có vẻ vô cùng thanh nhã.
Nhưng nội tâm của nàng lại như nước biển tạo nên gợn sóng, nổi lên lăn tăn.
Giống như một tiểu nữ sinh nghe được lời tỏ tình, khiến cho trên mặt nàng không khỏi có chút nóng bỏng.
"Vì thế những thứ kia đều không phải là sự thật,
Đổng tiểu thư.
Ngươi không phải là một nữ đồng học không có chuyện xưa..."
Lúc này, tiếng nói trầm thấp tràn ngập từ tính của Từ Khuyết, đột nhiên tăng cao, điệu nhạc cũng hơi tăng nhanh.
"Yêu một con ngựa hoang,
Nhưng trong nhà ta không có thảo nguyên,
Điều này làm cho ta cảm thấy tuyệt vọng,
Đổng tiểu thư..."
Ầm!
Trong giây lát, Đổng gia tiểu thư phía sau màn mỏng, thân thể hơi chấn động một cái, dung nhan tuyệt mỹ, trở nên động dung.
Yêu một con ngựa hoang, nhưng trong nhà ta không có thảo nguyên?
Ca từ mỹ lệ như vậy, lại có thể hát ra như thế.
Nàng thậm chí có thể đoán được, xuất thân của thiếu niên trước mắt này cũng không phải là phú quý, thậm chí rất thấp kém.
Nhưng thế thì lại thế nào, ở trong đệ nhất lĩnh vực thành, có thể cùng nàng môn đăng hộ đối, lại có mấy người?
- Hả? Chờ chút, không đúng. Ta... ta cùng hắn mới chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao đã nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối rồi, a, ngượng quá đi thôi...
Đổng gia tiểu thư từ trong suy nghĩ kịp thời phản ứng lại, lập tức đỏ cả mặt, cực kỳ nóng bỏng.
Nhưng trên thực tế, ở đây nghe được tiếng ca của Từ Khuyết, lại còn có mấy người có thể duy trì tỉnh táo?
Từ Khuyết có kỹ năng tứ tinh Nhạc Sư, sở dĩ mạnh mẽ, không phải ở chỗ hắn có thể sáng tác nhạc khúc giống như người khác, mà là có thể đem âm luật hóa thành một loại năng lượng công kích thần hồn, mê hoặc mọi người, kéo bọn họ vào trong thế giới âm luật.
Tưởng tượng năm đó, lúc hắn vừa mới nắm giữ loại kỹ năng này, liền kéo hồn phách mười tám đời tổ tông của hoàng đế Hỏa Nguyên Quốc đi ra múa quảng trường.
Bây giờ có thân phận là tứ tinh Nhạc Sư, muốn cho đám người tuổi trẻ này trở nên kích thích, lại có gì khó?
Mấu chốt nhất là những người này vẫn chưa từng nghe tới loại ca khúc mang phong cách ca dao này.
Bình thường bọn họ nghe hoặc là nhạc có thiên hướng vui vẻ, hoặc là nhạc cổ điển của cấp bậc đại sư như Lục Châu Hà sáng tác.
Bây giờ lần thứ nhất tiếp xúc với loại ca khúc mang phong cách ca dao này, lập tức liền bị hấp dẫn.
Dù cho là có người không có hứng thú đối với loại ca khúc mang phong cách ca dao này, cũng bị năng lực thân phận Nhạc Sư của Từ Khuyết lôi kéo, chậm rãi dẫn dắt vào bên trong.
"Vì thế những điều kia đều không phải là sự, thật
Đổng tiểu thư.
Ai sẽ quan tâm đi an ủi thiếu niên vô tri này,
Ta nghĩ giống như ngươi,
Không để ý những thứ kia,
Đi theo ta đi ~ "
Lúc này, tiếng đàn ghita đột nhiên hơi ngưng lại, ánh mắt của Từ Khuyết thâm thúy nhìn màn mỏng, khóe miệng hơi giương lên, hát ra một tiếng cuối cùng:
- Đổng tiểu thư.
...
Toàn trường vắng lặng một cách chết chóc, tất cả mọi người đều ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, khúc ca đã kết thúc, nhưng bên tai bọn họ lại mơ hồ vẫn còn dư âm văng vẳng, còn chìm đắm ở trong những âm luật vừa nãy kia.
Đây là một thiếu niên xuất thân bần hàn, tỏ tình với một tiểu thư nhà giàu.
Thật có vài người lại nghe ra tình cảm, nghe được hồi ức, giống như cũng nhớ tới quá khứ mà mình đã trải qua năm đó.
Ở bên trong bọn họ, không ít người cũng là xuất thân bần hàn, năm đó cũng từng yêu thích qua nữ tử có điều kiện tốt hơn, nhưng một mực không có năng lực đi hứa hẹn đối với nàng.
Bây giờ bọn họ đều mạnh mẽ, người xưa cũng đã không ở bên cạnh nữa.
Vì thế bài hát này, sản sinh ra cộng hưởng với bọn họ rất lớn.
- Hay! Bài "Đổng Tiểu Thư" này quá hay!
Rốt cục, có một người đứng dậy, hai mắt ướt át, trực tiếp vỗ tay tán dương.
Hiển nhiên đây là một người trẻ tuổi trong lòng có chuyện xưa.
Y phá vỡ yên lặng, những người còn lại cũng đều phụ họa, trực tiếp vỗ tay.
Nhưng tiếng vỗ tay ở đây, cũng không nhiệt liệt bằng trước đây Lục Châu Hà cùng với những người khác biểu diễn.
Tuy rằng Từ Khuyết vận dụng năng lực Nhạc Sư, đưa tất cả mọi người vào bên trong thế giới âm nhạc, nhưng nơi này vẫn có không ít người không có cách nào sản sinh cộng hưởng với bài hát này.
Người không có chuyện cũ, rất khó cảm nhận được tình cảm bên trong loại ca khúc dân ca này.
Bây giờ ca khúc đã kết thúc, bọn họ đều đã đi ra, không tiếp tục chịu ảnh hưởng.
Lại một lần suy nghĩ lại loại ca khúc bình thản yên tĩnh kia, bọn họ cảm thấy đây căn bản không tính là cái gì, bởi vì ca từ quá mức đơn giản.
- Hừ, ca khúc này tựa hồ cũng không được tính là gì.
Có một người đã từng diễn tấu sáo, bị Từ Khuyết lắc đầu, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ cao ngạo cùng xem thường.
- Đúng thế, làn điệu đơn giản, giọng hát càng giống như đang đọc chữ, làm sao các ngươi lại khen ca khúc này?
Có người cũng đưa ra chỗ không rõ.
Lục Châu Hà cũng đang cười lạnh, y tự cho mình siêu phàm, cho rằng chỉ có loại hình âm luật như của y mới có khí thế bàng bạc, như loại của Từ Khuyết này, vốn là trò đùa trẻ con, không đáng để nhắc tới.
- Ha ha, các ngươi sai rồi. Các ngươi đối với âm luật, căn bản là không biết gì cả.
Đột nhiên, Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu.
Lời vừa nói ra, bọn Lục Châu Hà lập tức sầm mặt lại.
Ngươi đàn hát ra một ca khúc như thế, còn dám nói chúng ta không hiểu âm luật?
Hiển nhiên là âm nhạc, bản thân nó rất khó để phán xét tốt xấu.
Ở trên địa cầu, loại âm nhạc cổ điển trừu tượng như của Lục Châu Hà, xác thực cũng rất có tiếng vang.
Nhưng vấn đề là, nó tuy rằng rất có khí thế, rất cao quý, nhưng cũng không phải là mỗi người đều có thể thưởng thức được.
Nói cho cùng, nhạc cổ điển cùng dân ca đều giống nhau, thuộc về loại tiểu chúng.
Nhưng bởi vì người ở đây phần lớn đều có nghiên cứu đối với âm luật, vì thế đa số bọn họ đều lấy độ khó dễ đi phán xét tốt xấu của một ca khúc.
- Chư vị chớ vội, mỗi người đều có sự yêu thích khác biệt, trên thực tế, tiểu nữ tử cho rằng ca khúc mà vị công tử này vừa mới đàn hát, xác thực rất hay.
Lúc này, phía sau màn mỏng truyền đến âm thanh lanh lảnh của Đổng gia tiểu thư.
Phần lớn người ở đây, kể cả Lục Châu Hà ở bên trong, mặt lập tức đen đến cực điểm.
Đổng gia tiểu thư nói như vậy, chẳng phải là giống như đã công nhận tiểu tử kia rồi?
Mẹ nó chứ, dựa vào cái gì?
Liền loại người ngông cuồng này, ngươi đường đường là Đổng gia tiểu thư, cũng để mắt đến?
Đây không phải là đang nói là chúng ta không bằng hắn sao?
Nội tâm của rất nhiều người đều rất không phục, cực kỳ không cam lòng.
Đổng gia tiểu thư mở miệng lần nữa, nhẹ giọng nói:
- Có lẻ các ngươi đều cảm thấy, ca khúc mà vị công tử này đàn hát vừa nãy rất phổ thông cũng rất đơn giản. Nhưng tiểu nữ tử cảm thấy, chỉ có âm luật đi vào lòng người, mới là âm luật tốt.
Dứt tiếng, mọi người ở đây lại không khỏi ngẩn ra.
Âm luật đi vào lòng người, mới là âm luật tốt?
Đây là kiểu nói gì?
Chúng ta cũng không cảm giác được nó tiến vào nội tâm của chúng ta mà.
- Ồ, xem ra là Đổng tiểu thư hiểu ta.
Lúc này, Từ Khuyết giả vờ cao thâm khó dò nở nụ cười.
Kỳ thực cũng không phải Đổng tiểu thư hiểu hắn, mà là vừa nãy hắn nhìn ra tiếng lòng của vị đại tiểu thư này.
Vị Đổng gia tiểu thư này, từ nhỏ đến lớn ở trong gia tộc lớn như vậy, tiếp xúc với âm luật đao to búa lớn như của Lục Châu Hà quá nhiều, cho nên nàng khát vọng có một loại thay đổi.
Vừa vặn, bài dân ca này của Từ Khuyết tuy rằng không phải là bài ca trâu bò nhất, nhưng lại đánh trúng nội tâm khát cầu loại thay đổi này của nàng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nghe, thêm vào bên trong ca từ nhiều lần hát lên "Đổng tiểu thư", khiến cho nàng càng có cảm xúc sâu sắc hơn.
Giờ phút này, Đổng gia tiểu thư đã vô cùng tán thành tài hoa của Từ Khuyết, cho rằng trình độ âm luật của hắn xác thực thật là không đơn giản.
Bởi vì đồ vật khó nhất, chỉ cần nỗ lực, bình thường đều có thể làm được.
Nhưng muốn đem thứ đơn giản làm được đến xuất thần nhập hóa, liền không phải mỗi người đều có thể, thứ này liên quan đến thiên phú.
- Công tử, trên thiếp mời của ngươi có viết là họ Vương, nhưng ngươi hẳn không phải là người của đệ nhất lĩnh vực thành đi? Không biết tiểu nữ tử có thể có may mắn biết được họ tên chân thực của công tử hay không.
Đổng gia tiểu thư mở miệng, ánh mắt cũng xuyên thấu qua màn mỏng, rơi lên trên người Từ Khuyết.
Sắc mặt của mọi người ở đây đã hết sức khó coi.
Bọn họ cũng nhìn ra được, Từ Khuyết rất có khả năng là vượt vực mà đến, kể cả thiệp mời đều là trộm hoặc cướp được, thuộc về trọng tội.
Nhưng hiện tại vị Đổng gia tiểu thư này hiển nhiên là có không ít hảo cảm đối với hắn, lấy thân phận của nàng, tiểu tử này đừng nói là vượt vực, chỉ sợ là giết người cũng có thể bình yên vô sự ở trong đệ nhất lĩnh vực thành.
Lúc này, Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:
- Đổng tiểu thư hiểu lầm, tại hạ không phải là kẻ trộm gà bắt chó gì đó, hơn nữa cũng là quang minh chính đại đi vào đệ nhất lĩnh vực thành.
- Ồ?
Phía sau màn mỏng, Đổng gia tiểu thư mang theo nụ cười nghiễn ngẫm, hiển nhiên là không tin Từ Khuyết, vẫn mở miệng hỏi dò:
- Vậy công tử họ Vương sao?
- Không sai.
Từ Khuyết dù muốn hay không đều gật đầu đáp, đồng thời đưa tay vuốt tóc trán, khóe miệng giương lên, nói năng có khí phách nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Vương Đại Chùy, Vương Tư Thông, Đại là lớn, Chùy nện ngực ngươi! Am hiểu bói toán xem tướng, sờ tiểu bạch thố đoán mệnh, không đúng không lấy tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận