Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 841: Đòi Lại Tất Cả

Từ Vạn Phật Môn rời đi, ba người đều vô cùng cẩn thận ẩn dấu thân hình cùng khí tức, tránh khỏi có tay chân của thánh thượng theo dõi.
Dù sao khi Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan đến đây, Khương Hồng Nhan còn chưa dùng Tiên Ẩn Thảo, thánh thượng nhất định biết nàng đến Vạn Phật Môn, nhưng bây giờ nàng có được Tiên Ẩn Thảo, cộng với thần hồn mạnh mẽ của Tằng Đại Phật Gia bao trùm, ba người liền rời đi không tiếng động.
Một đường chuyển mấy lần Truyền Tống Trận, mất mười mấy ngày, rốt cục ba người mới dừng lại ở ngoài một sơn thôn hẻo lánh ở Thông Thiên Quốc.
- Dựa theo kế hoạch hành động, bản tọa trước tiên sẽ đến đế cung, tìm lão gia hỏa kia dây dưa, dẫn dụ y ra ngoài cung điện, còn lại chỉ có thể dựa vào chính các ngươi. Nhưng lão gia hỏa kia tính cách đa nghi, vì thế thời gian sợ rằng sẽ có chút gấp, tốt nhất các ngươi trong vòng ba ngày phải chiếm được Thành Đạo Thụ.
Tằng Đại Phật Gia trịnh trọng dặn dò.
Dựa theo kế hoạch mà bọn họ an bài trên đường đến đây, Tằng Đại Phật Gia sẽ đi đầu xuất phát, sau khi thánh thượng bị dẫn dụ đi, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan mới lẻn vào đế cung đánh cắp Thành Đạo Thụ.
Mặc kệ nhìn như thế nào, đây chỉ là một kế điệu hổ ly sơn vô cùng đơn giản, nhưng không thể phủ nhận trong tình hình hiện nay thì đây là biện pháp thuận tiện nhất, mà tỷ lệ thành công lại cao nhất.
Sau khi Tằng Đại Phật Gia nói xong lời này liền vội vã rời đi, chạy về phương hướng đế cung.
Bởi vì hiện tại phải giành giật từng giây, càng nhanh chóng ra tay, đối với bọn họ càng có lợi.
Từ Khuyết nhìn theo bóng lưng Tằng Đại Phật Gia đến khi biến mất, khóe miệng hơi giương lên:
- Đi thôi, Hồng Nhan, chúng ta theo sau.
- Hả? Chúng ta không phải sau hai canh giờ mới xuất phát sao?
Khương Hồng Nhan hiếu kỳ nói.
- Đó chỉ là lời ta nói với y mà thôi, nếu thật sự chờ hai canh giờ, nhỡ may y bán đứng chúng ta, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Hắn vốn không phải một người thích chờ đợi.
Dựa theo tính cách của hắn, dù Tằng Đại Phật Gia để cho hắn ấn tượng không tồi, những cũng không thể thật sự hoàn toàn tín nhiệm đối phương, vì thế Từ Khuyết nhất định phải lập ra một kế hoạch chỉ thuộc về hắn cùng Khương Hồng Nhan.
Bằng không đến lúc thật sự bị Tằng Đại Phật Gia bán đi, bọn họ ở nơi này chờ đợi, không khác gì tự chui đầu vào lưới, thực sự quá bị động.
- Yên tâm đi tiểu tử, cách làm người của Phật gia là không xảo trá, huống hồ nếu y muốn gây bất lợi cho chúng ta, từ lâu đã tự mình động thủ, sẽ không cần dùng thủ đoạn như vậy.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng cười, ý nói Từ Khuyết không cần quá cảnh giác, muốn hắn thả lỏng tâm tình.
Từ Khuyết lại lắc đầu, nói ra:
- Ta cũng tin tưởng Phật gia không phải loại người như vậy, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đồng thời kế hoạch của ta mới hoàn mỹ nhất, so với kế hoạch lúc trước càng hiệu quả hơn, chúng ta lần này sẽ dùng một chiêu lão hán đẩy... phi không đúng, một chiêu xuất kỳ bất ý phối hợp với kế điệu hổ ly sơn, hai bút cùng vẽ.
- Được.
Khương Hồng Nhan nhìn biểu hiện của Từ Khuyết, mỉm cười gật đầu, dù như thế nào, nàng đều sẽ tin tưởng quyết định của Từ Khuyết.
Kết quả là Tằng Đại Phật Gia chân trước vừa rời đi, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan liền nhanh chóng khởi hành, chạy theo phương hướng đế cung.
Kế hoạch mới của Từ Khuyết kỳ thực chỉ là làm ra một chút thay đổi nho nhỏ trên kế hoạch ban đầu, hắn muốn đi tắt, đến đế cung trước Phật gia một bước.
...
Thời gian mười ngày, Từ Khuyết c Hồng Nhan dùng Truyền Tống Trận, giành giật từng giây, đã đến ngoài đế cung.
Từ Khuyết chấn kinh tại chỗ.
Dưới cái nhìn của hắn, đế cung hẳn là giống với hoàng cung ở Ngũ Hành Sơn, nếu không thì chính là một toà cung điện có quy mô lớn hơn một chút, huy hoàng hơn một chút.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy một toà Thiên cung trôi nổi giữa trời cao, do vô số hán bạch linh ngọc tạo thành.
Thiên cung này không khác gì cung điện khi còn bé hắn ở trên Địa Cầu xem phim truyền hình thần thoại, bốn phía đều là sương mù mờ ảo, chỉ có toà thiên cung kia như ẩn như hiện, mang dáng vẻ Tiên khí.
- Tiểu cô nương, trời ạ, kiếp trước ngươi ở nơi này sao? Chẳng trách, ta nói chứ ta đoán không sai mà, năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi chính là Tiên Nữ, hơn nữa còn là Thần Tiên tài năng... Khụ khụ, không đúng, dù sao chính là Tiên Nữ! Quá lợi hại!
Từ Khuyết ngơ ngác, vô cùng thán phục.
Hắn đến Tu Tiên Giới lâu như vậy, đã từng thấy vô số phép thuật, từng chứng kiến vô số kiến trúc khí thế, nhưng kiến trúc như thiên cung rộng lớn hoàn toàn nổi bồng bềnh giữa không trung, lại tràn ngập Tiên khí như thế thì đây là lần thứ nhất nhìn thấy.
Thời điểm như thế này, hắn mới bất tri bất giác cho rằng, tiên nhân mà mình cách xa không thể với tới, dường như đã gần hơn một bước.
Chí ít chuyện "Đắc đạo thành tiên", hắn sẽ không cảm thấy chỉ là một chuyện hư vô nữa.
- Trong ký ức của ta, đây là một địa phương lạnh lẽo vô tình, không có bất kỳ vẻ đẹp gì để đáng để nhớ lại.
Lúc này, thần sắc Khương Hồng Nhan phức tạp nhìn toà đế cung kia, nhẹ giọng nói ra.
Từ Khuyết biết nàng nhớ tới một số việc không tốt, kiếp trước từ nhỏ nàng đã bị thánh thượng khống chế thành con rối, dốc lòng bồi dưỡng, kết quả chính là vì muốn lấy ra hồn phách của nàng, trồng vào trong Thành Đạo Thụ.
Sau đó còn giết nàng, lợi dụng Tiên Khí để nàng luân hồi, hóa thân thành người đi đoạt thiên địa tạo hóa, tranh số mệnh vạn vật.
Nhưng tất cả những thứ này đều do thánh thượng mưu tính vì tương lai của y, một khi y luyện hóa được Thành Đạo Quả, luyện hóa sợi hồn phách của Khương Hồng Nhan, là có thể cướp đi số mệnh hiện tại của Khương Hồng Nhan để cho mình sử dụng.
Ai cũng khó có thể tưởng tượng, một người điên cồng đến thế nào mới làm loại chuyện này với con mình.
- Yên tâm, y bắt nạt ngươi, ta nhất định giúp ngươi đòi lại cả gốc lẫn lãi!
Từ Khuyết quay đầu, nhìn về phía Khương Hồng Nhan, đưa tay nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi của nàng.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, khí chất xuất trần, vẻ đẹp có thể khiến vạn vật đều lu mờ ảm đạm.
Ầm!
Lúc này, một tiếng xé gió vang lên, bỗng từ chân trời phía xa truyền đến.
Một vệt kim quang lướt qua tầng mây, chớp mắt mọt cái đã trực tiếp xuất hiện ở ngoài đế cung, biến thành một bóng người, chính là Tằng Đại Phật Gia.
Y quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, vừa đến nơi đã không chút khách khí mở rộng thần hồn, gầm lên một tiếng.
- Cơ lão đầu, ngươi đi ra đây cho ta, Vạn Phật Môn ta đã chọc tới ngươi lúc nào?
Dứt tiếng, Tằng Đại Phật Gia chấp tay lại, cả người tỏa ra từng sợi kim quang chói mắt, giống như đang tóa tất cả sức mạnh trên thế giới, rộng rãi soi sáng tứ phương.
Từ Khuyết ẩn núp ở đằng xa, nghe được tiếng gầm của Tằng Đại Phật Gia, không khỏi ngạc nhiên.
Cơ lão đầu?
Nói như vậy, Khương Hồng Nhan kiếp trước là họ Cơ, vậy sau này phải gọi nàng là Cơ Hồng Nhan hay Khương Hồng Nhan?
"Ầm!"
Lúc này, một tiếng nổ vang khủng bố vang lên, kim quang trên người Phật gia đánh về toà đế cung kia.
Ở ngoài Đế cung nhất thời nhấp nhoáng một màn ánh sáng hình bán cầu, mạnh mẽ chặn lại kim quang, nhưng cũng dần trở lên mờ ảo.
Lập tức một tiếng "Răng rắc" vang giòn, màn sáng to lớn trong nháy mắt rạn nứt, vỡ vụn.
Nhưng khi trận pháp sắp bị hủy diệt thì trong nháy mắt một luồng đạo uẩn siêu nhiên, mạnh mẽ từ bên trong đế cung bỗng nhiên lan ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, kim quang của Phật gia bị đánh tan tại chỗ.
Ngay sau đó, một đôi kim loan lôi kéo xe ngựa, chân đạp tường thụy hào quang, từ trong màn sương mờ ảo đạp không mà ra.
Bên trong xe ngựa có một nam tử mặc long bào màu vàng, tóc trắng xám, nhưng gương mặt lại giống như trẻ con, da dẻ trắng noãn.
Y vô cùng lãnh đạm, có khí thế không giận tự uy của Thiên Tử, cao cao tại thượng, khí thế hùng hổ doạ người, con ngươi quét về phía Tằng Đại Phật Gia, trầm giọng hỏi:
- Bàn Đại Phật, ngươi có ý gì? Muốn cùng trẫm khai chiến đúng không?
- Hừ, có ý gì? Ta còn muốn hỏi ngươi có ý gì đây? Con gái ngươi mang theo một tên thiếu niên xông vào Vạn Phật Môn của ta gây sự, đánh cắp Tiên Ẩn Thảo của bản tọa, ngươi nói một chút, đây là ý gì?
Tằng Đại Phật Gia không có ý muốn lui bước chút nào, trái lại khí thế tăng thêm một bước, trực tiếp ép tới thánh thượng.
- Ăn nói hàm hồ! Con gái trẫm đang bế quan bên trong đế cung, chưa bao giờ rời khỏi, sao lại xuất hiện ở Vạn Phật Môn của ngươi, không phải ngươi cầu Phật cầu đến mức đầu óc hỏng rồi chứ?
Thánh thượng lạnh giọng hừ nói.
Tằng Đại Phật Gia cũng tràn ngập lửa giận, lớn tiếng quát:
- Phật tổ từ bi! Bản tọa ngày hôm nay sẽ độ ngươi qua bể khổ!
Ầm!
Phạm âm vừa dứt, Tằng Đại Phật Gia đã chấp tay, bỗng nhiên đánh về phía trước.
Thời khắc này y thật sự đã nổi giận, thánh thượng xem thường Phật môn chi học của y, đây giống như là đang gây hấn với chuyện y theo đuổi thần linh tín ngưỡng.
- Làm càn! Ngươi thật sự muốn đấu một trận với trẫm?
Thánh thượng đã hơi nhướng mày, trầm giọng quát lên.
Bởi vì đòn này của Phật gia là thật sự quyết tâm, chứng tỏ là thật sự muốn ra tay đánh nhau.
Nhưng Phật gia cũng không để ý tới, sau khi đánh ra một chưởng, một Phật ấn ánh vàng lóng lánh đã lao về phía thánh thượng.
- Thật sự cho rằng trẫm sợ ngươi sao? Vật của mình còn không giữ được, còn dám tới tìm trẫm đòi công đạo! Muốn chết!
Thánh thượng nhất thời gầm lên, từ bên trong xe ngựa lao ra, mũi chân đạp nhẹ đỉnh xe, lòng bàn tay vung ra một mảnh huy mang màu tím, giống như Tử Khí Đông Lai, phóng tới Tằng Đại Phật Gia.
Ầm ầm!
Hai cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong giao thủ, pháp quyết đụng nhau vô cùng khủng bố.
Toàn bộ hư không đều bị chấn động đến mức vỡ vụn, nứt toác tạo ra từng vết nứt màu đen.
Cũng may Tằng Đại Phật Gia chỉ có ý định dẫn dụ, cùng thánh thượng càng đánh càng xa, chiến trường chậm rãi rời xa đế cung.
- Hóa ra đây mới là thực lực thật sự của Đại Thừa kỳ đỉnh phong. So sánh với nhau, Tần Vệ kia vẫn không tính là gì...
Từ Khuyết trong lòng ngơ ngác, cũng vui mừng mình không kích động tùy tiện tìm tới thánh thượng.
Nhưng hiện tại có Tằng Đại Phật Gia dẫn dụ, đã đến lúc hắn ra tay rồi.
- Tiểu tử, đi theo ta, Thành Đạo Thụ giấu ở đế cung.
Lúc này, Khương Hồng Nhan mở miệng, chuẩn bị mang theo Từ Khuyết tiến vào đế cung.
Từ Khuyết lại đột nhiên giữ tay nàng lại, cười hì hì ý:
- Tiểu cô nương, chờ một chút.
- Làm sao thế?
Khương Hồng Nhan ngẩn ra.
Khóe miệng Từ Khuyết nhất thời cong lên, cười hắc hắc nói:
- Ta không chỉ muốn hắn tổn thất một gốc cây Thành Đạo Thụ!
Khương Hồng Nhan nhất thời thấy mơ hồ, có chút không rõ ý mà Từ Khuyết nói.
Thành Đạo Thụ cũng chỉ có một gốc, nếu như có thể mang đi, sẽ khiến tâm huyết trăm ngàn năm của thánh thượng rơi xuống sông xuống bể, chuyện này đủ khiến y xuất huyết rồi.
- Còn nhớ bang quy của Tạc Thiên Bang không?
Hai mắt Từ Khuyết híp lại, ánh mắt đột nhiên nhìn đế cung mênh mông phía trước mắt, cười lạnh nói:
- Tạc Thiên xuất chinh, không còn một ngọn cỏ! Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn kim chỉ!
Năm đó y bắt nạt ngươi, ở kiếp này ta sẽ thay ngươi đòi lại cả gốc lẫn lãi, toà đế cung này, trước hết xem như chút lợi tức vậy!
Dứt tiếng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Khương Hồng Nhan, bóng người Từ Khuyết đột nhiên mơ hồ, hóa thành một vệt sáng, đột nhiên lao đến đế cung.
Ầm!
Hắn vung tay lên, trên người tuôn ra chân nguyên mạnh mẽ, đồng thời gọi ra hệ thống, quát to:
- Hệ thống, mở ra ô Tiên Khí thứ hai, thu cả tòa đế cung vào cho ta! Nhớ để lại y kim với chỉ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận