Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 534: Tiếp Tục Thúc Giục Ta Đi

Trong phủ Thượng Võ, Thượng Linh vẫn luôn giả bộ bế quan, cũng nghe tin Từ Khuyết muốn ri, nên nhanh chóng muốn "Xuất quan".
- Võ nhi, Gia Cát tiểu hữu muốn rời khỏi đây sao? Vì sao lại đi vội vã như thế?
Thượng Linh xuất hiện ở đại sảnh, mở miệng hỏi.
Thượng Võ vừa nhìn thấy Thượng Linh, vô cùng mừng rỡ:
- Cha, cuối cùng ngài cũng xuất quan, nhanh, mau gọi Gia Cát Lượng về, đừng để hắn đi.
- Làm càn, ngươi muốn làm gì? Gia Cát tiểu hữu khẳng định có chuyện quan trọng mới vội vàng rời đi, sao có thể gọi hắn trở về? Chẳng lẽ mấy ngày nay mà ngươi còn không tỉnh ngộ sao?
Thượng Linh trầm mặt xuống, nổi giận nói.
- Cái gì?
Nghe thấy thế, Thượng Võ ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Cha, ngài nói lời này là có ý gì? Ngài biết mấy ngày nay ta đều bị Gia Cát Lượng ức hiếp?
- Hừ, vi phụ đương nhiên biết, hơn nữa là phụ thân tự giao phó để Gia Cát tiểu hữu giáo huấn ngươi!
Thượng Linh hừ mạnh một tiếng nói.
Thượng Võ sững sờ tại chỗ.
Tình huống này là thế nào?
Cha ta gọi người đến đánh ta?
Mẹ nó, đây là cha đẻ của ta ư?
- Vi phụ luôn mềm lòng, không thể xuống tay với ngươi, nhưng Gia Cát tiểu hữu không như thế, hắn có kinh nghiệm bị đánh qua, đương nhiên có thể thay vi phụ giáo dục nghịch tử như ngươi. Ngươi nói một chút, mấy ngày trước ngươi mới bảo đảm với ta phải tu luyện cho tốt, kết quả ngày thứ hai trời vừa sáng thì ngươi đã chạy đi ăn chơi chè chén, ngươi nói sao đây? Có mất mặt hay không?
Thượng Linh càng nói càng tức, vốn tưởng rằng sau khi Từ Khuyết ra tay, con trai của mình sẽ thay đổi, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như y vẫn chẳng hề thay đổi.
Mà Thượng Võ cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, chẳng trách khi mình bị đánh, cha mình lại đột nhiên bế quan.
Chẳng trách Gia Cát Lượng kia mỗi ngày đều đến đánh mình, hóa ra là do chính cha mình gọi tới.
Mẹ nó, Gia Cát Lượng, xem như ngươi lợi hại, lại dám gạt cả cha ta!
Nhưng hôm nay ngươi đừng hòng có thể đi, ngươi biết diễn kịch, chẳng lẽ bản tướng quân lại không biết sao?
"Phù phù!"
Thượng Võ đột nhiên quỳ xuống đất trước mặt Thượng Linh, viền mắt trở nên ướt át.
- Cha, là hài nhi bất hiếu, uổng phí một phen khổ tâm của ngài!
Hắn vừa khóc vừa nói, vẻ mặt "ảo não", biểu lộ chân tình.
Kỳ thực nước mắt này là thật sự, mỗi lần gã nghĩ tới mấy ngày nay bị Từ Khuyết và Husky bắt nạt, thì trong nháy mắt liền lệ nóng doanh tròng.
Thượng Linh thấy thế thì vô cùng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Thượng Võ lại đột nhiên làm như vậy.
Nhìn nước mắt kia, nghe giọng nói kia, rất khác lúc trước.
Lẽ nào... lẽ nào nghịch tử này thật sự hối cải rồi?
Trong lòng Thượng Linh khẽ run lên, viền mắt cũng ướt át, hai tay nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì hạnh phúc này đến quá đột nhiên.
- Cha, hài nhi biết sai rồi. Thực ra mấy ngày nay Gia Cát Tướng quân dạy hài nhi không ít đạo lý lớn, nhưng hài nhi cho rằng hắn ức hiếp ta, nên không nghĩ nhiều, chỉ muốn báo thù. Nhưng hiện tại biết được chân tướng, hài nhi đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Thượng Võ tiếp tục than thở khóc lóc, ăn nói rõ ràng mạch lạc.
Dù sao gã đã từng quan sát Từ Khuyết vô sỉ, bây giờ đã sớm học được một chút da lông.
Thượng Linh hoàn toàn bị cảm động, bởi vì ông ta cảm thấy con trai của mình lần này không giống những lần trước, lời nói rất chân thực, dường như đã thật sự hối cải.
Cảm tạ Gia Cát Tướng quân, cảm tạ Tạc Thiên Bang.
- Được, được, được! Ngươi đứng lên đi đã, đừng quỳ nữa.
Nước mắt Thượng Linh chảy ngang, cho dù ông ta là Chưởng môn một đời, cường giả Anh Biến kỳ, nhưng lúc này cũng chỉ là một lão nhân kích động đến mức run rẩy, nâng con trai của mình lên.
Tình cảnh này, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ vô cùng cảm động, cảm khái vạn ngàn, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Nhưng Thượng Võ chỉ nhắm mắt làm ngơ, trong lòng liên tục cười lạnh, cho rằng mưu kế của mình đã thực hiện được.
Trên mặt gã còn vương nước mắt, chậm rãi đứng lên nói:
- Cha, con trai hy vọng có thể tiếp tục được Gia Cát Tướng quân thúc giục, cảnh tỉnh mình, để con không đi nhầm đường lạc lối. Có thể nói với hắn đừng rời đi hay không?
- Chuyện này...
Thượng Linh nhất thời chần chờ.
- Cha, hài nhi đã nghe nói, Gia Cát Tướng quân muốn đi Hoàng thành, ở Hoàng thành cũng không có chuyện gì khẩn cấp, nếu không thì cha hãy giữ Gia Cát Tướng quân ở thêm một ngày cũng được, chỉ cần một ngày, ta muốn học tập Gia Cát Tướng quân ngày cuối cùng.
Thượng Võ kiên định nói, gã giống như một học sinh chăm chỉ hiếu học.
Thượng Linh cảm khái gật đầu liên tục:
- Được, ngươi đi cùng vi phụ, giữ Gia Cát Tướng quân ở lại thêm mấy ngày.
- Vâng.
Thượng Võ lập tức gật đầu, trong lòng vẫn liên tục cười lạnh.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết và Husky đã đến đến Truyền Tống Trận bên ngoài trung tâm Tuyết Thành.
Tư Đồ Hải Đường vốn đã nói không tới, nhưng cuối cùng vẫn đến tiễn hắn rời đi.
Dù sao có khả năng đây là lần cuối cùng gặp mặt, hoặc là phải rất lâu sau mới có khả năng lại gặp lại.
Trong lòng nàng có chút không nỡ, tâm tình quái lạ này khiến cho nàng rất khó chịu.
- Từ Khuyết, nhớ kỹ lời ta dặn, ở hải ngoại không thể quá kiêu căng, phải sống sót trở về.
Tư Đồ Hải Đường mở miệng dặn dò.
- Ta biết rồi, đã ghi vào trong này rồi.
Từ Khuyết chỉ vào trái tim mình, mỉm cười nói.
Tư Đồ Hải Đường cũng nở nụ cười, anh khí mười phần, gật gật đầu:
- Bảo trọng!
- Ngươi cũng bảo trọng, nhớ lời ta, sau khi đào hôn nếu như ta không trở về, nhất định phải đến hải ngoại tìm ta.
Từ Khuyết cười nói.
Tư Đồ Hải Đường lần thứ hai khẽ gật đầu, không đáp lời hắn, dường như không muốn hứa hẹn với Từ Khuyết, nhưng thân thể lại không nhịn được làm ra phản ứng.
- Tạm biệt!
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, xoay người bước đến Truyền Tống Trận.
Vèo! Vèo!
Nhưng đúng lúc này, trên không trung có hai đạo lưu quang xẹt qua, nhanh chóng bay về phía bên này, hạ xuống đất cách đó không xa.
- Gia Cát tiểu hữu, xin chờ một chút.
Thượng Linh bước nhanh tới, kích động hô.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy, hai mắt trừng lên.
Mẹ nó, lẽ nào lão già này muốn tìm ta báo thù?
- Gia Cát tiểu hữu, lần này thực sự là vô cùng cảm kích, nhờ có phương pháp của ngươi, khuyển tử đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu rồi!
Thượng Linh trực tiếp bước lên phía trước, vô cùng cảm kích nói, suýt chút nữa lại rơi lệ.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế thì vô cùng buồn bực.
Cái quỷ gì?
Thượng Võ lãng tử quay đầu?
Đùa gì thế?
Tên kia đã sớm không thể cứu, nếu như còn có thể lãng tử quay đầu, heo mẹ cũng có thể leo cây, lừa quỷ à?
Nhưng trên mặt Từ Khuyết vẫn nở nụ cười khiêm tốn, khoát tay nói:
- Nào dám, ta cũng chỉ cố gắng hết sức thôi.
- Gia Cát tiểu hữu đừng khách khí, ân tình này, ta nhất định ghi vào trong lòng, tương lai nếu tiểu hữu có yêu cầu gì cần lão hủ hỗ trợ, cứ mở miệng là được. Đúng rồi, nghe nói tiểu hữu muốn vềg thành, không biết có cần lão hủ hỗ trợ gì không?
Thượng Linh mở miệng dò hỏi.
Từ Khuyết lắc đầu:
- Thượng chưởng môn khách khí, lần này đi Hoàng thành cũng chẳng có gì chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn trở về nhìn một chút mà thôi.
Hắn không muốn để lộ chuyện mình muốn đi hải ngoại, dù sao Thượng Linh cũng không quen thuộc đến trình độ đó.
Thượng Linh vừa nghe, nhất thời mừng rỡ:
- Thế thì quá tốt rồi, kỳ thực lão hủ có một yêu cầu quá đáng, khuyển tử ở trong nhà nói là muốn cùng Gia Cát tiểu hữu học thêm chút đồ vật, dù cho một ngày cũng được, không biết Gia Cát tiểu hữu có thể ở thêm một chút hay không?
Thượng Võ vội vàng đi lên phía trước, trên mặt tràn đầy chân thành, chắp tay nói:
- Đúng thế. Gia Cát Tướng quân, trước đây đều là tại hạ hiểu lầm ngươi, hi vọng ngươi khoan dung độ lượng, có thể tiếp tục lưu lại, dạy ta thêm ít thứ, tiếp tục thúc giục ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận