Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1213: Ngươi Biết Cái Gì

Sau hai canh giờ, ở dưới sự dẫn dắt của Lâm Ngữ Hi, ba người thuận lợi chạy tới bên trong một hang núi cổ lão cũ nát.
Tằng Phật Gia dùng một chút Tiên Nguyên cuối cùng, ở cửa động bày ra mấy lớp cấm chế, ẩn dật sơn động đi, nhưng loại cấm chế ẩn dật này không có tác dụng quá lớn, nếu như có tu sĩ Nhân Tiên cảnh hoặc yêu thú nhìn thấy, vẫn có thể nhìn thấu.
Y làm như thế, cũng chỉ là làm chút bảo đảm mà thôi.
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ.
Lúc này, Lâm Ngữ Hi mới nhớ tới việc cảm ơn Tằng Phật Gia, một đường chạy trốn, suýt nữa đã quên lễ nghi.
Tằng Phật Gia khoát tay áo một cái, khẽ lắc đầu cười khổ:
- Ngươi không cần cảm ơn ta, là ta nợ tiểu tử này. Nhưng mà. . . tên này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
- Ta. . . ta cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, ta tìm hắn rất nhiều năm, mãi đến tận đêm qua mới nhìn thấy hắn, lúc đó. . .
Lâm Ngữ Hi lắc đầu, kể ra chuyện đêm qua gặp phải Từ Khuyết.
Tằng Phật Gia nghe xong, không khỏi rơi vào im lặng. Một lần nữa đánh giá Từ Khuyết, càng xem càng cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ tên này hoàn toàn nằm ở một loại trạng thái không hề có nhận thức, hai mắt vô thần, giống như xác chết di động, giống như một bộ xác không, nhưng loáng thoáng, thỉnh thoảng trong cơ thể hắn có một tia tiên nguyên gợn sóng lóe lên một cái rồi biến mất, nếu như không quan sát kỹ, căn bản sẽ không thấy được, giống như có một ít tiên nguyên mới vừa nhô ra, liền lập tức biến mất, vô cùng quỷ dị.
- Thôi, ngươi chăm nom hắn trước đi, ta ở nơi này chữa thương đã.
Cuối cùng, Tằng Phật Gia cũng không nhìn ra kết quả gì, chỉ có thể coi như thôi, việc cấp bách vẫn là khôi phục thương thế quan trọng hơn.
Lâm Ngữ Hi tự nhiên cũng không có dị nghị gì, gật đầu, liền đỡ Từ Khuyết ngồi xuống một bên.
Trong sơn động, rất nhanh liền rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng hai người cũng không biết, lúc này trong cơ thể Từ Khuyết lại là một mảnh náo nhiệt.
Từ sau trận chiến đó của Từ Khuyết ở Trấn Nguyên Tiên Vực, đầu tiên là bị Liễu Khí Đế đánh trọng thương, tiếp theo lúc bấm ra Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù chạy trốn, trốn vào đường hầm hư không, tuy rằng không bị Liễu Khí Đế bắt ra ngoài, nhưng địa thế trận pháp nổ tung cũng ảnh hưởng đến hư không đường hầm.
Từ Khuyết ở bên trong bị chấn động đến mức cả người sắp tan vỡ, máu thịt be bét, đan điền phá thành mảnh nhỏ, Tiên Nguyên tiết ra ngoài, cả người cũng ngã ra khỏi đường hầm hư không do Tiên phẩm Độn Tẩu Phù tạo ra.
Ở bên trong đường hầm hư không là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, hư không là một mảnh vô tận, không ai biết đến cùng nó lớn bao nhiêu, Từ Khuyết từ trong đường hầm hư không ngã ra, rất có thể sẽ rơi tới một vài nơi xa xôi, thậm chí là vĩnh viễn bồng bềnh ở trong vô tận hư không.
Cũng may số mệnh của hắn không tệ, vừa vặn liền bay vào bên trong đường hầm hư không tới Huyền Hoàng Châu, đồng thời bay một lần chính là ròng rã hai năm.
Mà trong hai năm qua, hắn căn bản không có cơ hội tỉnh táo lại.
Sau khi đan điền bị thương, cây Thanh Liên nhỏ bé kia lại thức tỉnh, trực tiếp triển khai lần sinh trưởng thứ ba, rút hết tiên nguyên trong cơ thể hắn, đồng thời cũng cuốn thần thức của hắn vào trong đó, thả ra Thanh Liên khí, bảo hộ cho cơ thể hắn, bảo đảm hắn không bị đao phong trong hư không xoắn nát.
Mà đối mặt với lần sinh trưởng thứ ba của Thanh Liên, phiên bản 10.0 của hệ thống hoàn toàn không thể ra sức, công năng tự động khôi phục tuy rằng đã mở ra, nhưng căn bản xa xa không thỏa mãn được nhu cầu tiên nguyên to lớn mà Thanh Liên cần thiết.
Nhưng trong thời gian hai năm này, ở song trọng ảnh hưởng của hệ thống cùng Thanh Liên, thương thế của Từ Khuyết cũng từ từ được khôi phục, nhưng thần thức vẫn hoàn toàn bị vây ở bên trong Thanh Liên.
Lúc này, Từ Khuyết đang ở trong thế giới của Thanh Liên, kêu trời không thấu gọi đất không linh.
Hắn biết tất cả mọi việc phát sinh ở bên ngoài, có thể nhìn thấy tất cả, nhìn thấy Lâm Ngữ Hi, cũng nhìn thấy Tằng Phật Gia.
Nhưng bất luận hắn kêu như thế nào cũng không ai nghe thấy.
- CMN, chuyện khốn kiếp gì thế này? Lại bị vây ở bên trong Thanh Liên trong thân thể mình, nói ra sẽ cười chết người mất.
Từ Khuyết tỏ vẻ ảo não.
Thân thể của hắn bây giờ là thần thức biến thành, giống như thực thể vậy, có thể ở trong thế giới Thanh Liên nhảy nhảy nhót nhót, nhưng không cách nào rời đi.
Thời gian hai năm này, hắn ở bên trong chạy tán loạn khắp nơi, đi dạo hết toàn bộ thế giới Thanh Liên, phát hiện chỗ này giống như một hòn đảo, vô cùng to lớn, nhưng bên ngoài lại là một vùng tăm tối, một khi đến gần sẽ bị tự động bị đánh trở về.
Hắn tìm rất nhiều biện pháp, đều không thể loại bỏ hạn chế của biên giới này, thật giống như chơi một loại lưới bật nẩy, đi tới khu vực biên giới, liền không có cách nào tiến lên nữa.
- Hệ thống, đến cùng ngươi đã tính toán ra chưa, làm sao để đi ra ngoài?
Từ Khuyết kêu la, hỏi dò hệ thống.
Hắn cũng đã sớm vận dụng hệ thống, nhưng hệ thống cần thời gian kiểm tra, lại không nghĩ rằng một lần kiểm tra này, CMN lại kiểm tra tới hai năm, hơn nữa đến nay đều không có kết quả.
Ding, bởi số liệu của Hỗn Độn Thanh Liên quá mức to lớn, còn cần một quãng thời gian tiếp tục tìm tòi.
Hệ thống đưa ra đáp án.
- Lại là câu trả lời này, ngươi không thấy cơ thể ta sắp bị người khác giết chết rồi sao? Mau thả ta đi ra ngoài trang bức a!
Từ Khuyết bất đắc dĩ hô.
Tất cả thần hồn của hắn đều bị vây ở trong thế giới Thanh Liên này, thân thể vốn không có ý thức, nhưng năm đó lúc hắn là Hợp Thể kỳ, dung hợp Đạo Thân làm một Tiểu Kim Thân, ở mi tâm của hắn.
Bây giờ thân thể của hắn còn có thể lung tung không có ý thức mục đích hoạt động, cũng dựa cả vào Tiểu Kim Thân kia.
- Haiz, còn không bằng ngoan ngoãn tìm một chỗ trốn đi, đang yên lành lại chạy đi ăn đồ vật của người ta, chà chà, đây là tật xấu học từ ai thế!
Từ Khuyết lộ ra vẻ ghét bỏ nói.
Nhưng những thói xấu này, rõ ràng chính là của bản thân hắn.
Tiểu Kim Thân không có ý thức, thuần túy dựa theo tính cách cùng với hành vi quen thuộc của bản thân hắn mà hành động, ví dụ như nhàn rỗi không chuyện gì liền nghĩ tới ăn đồ ăn, còn có "Đầu có thể đứt, kiểu tóc không thể loạn" kia nữa.
Ding, kiểm tra thành công, Hỗn Độn Thanh Liên tiến vào trạng thái sinh trưởng lần thứ ba, diễn sinh ra Thanh Liên thế giới, thế giới này chính là thế giới của kí chủ, do bản thân kí chủ quản lý, nhưng bởi trạng thái sinh trưởng lần thứ ba của Hỗn Độn Thanh Liên không thể kết thúc, vì thế hiện nay kí chủ tạm thời không có cách nào khống chế vùng thế giới này.
Đột nhiên, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Từ Khuyết nghe xong lộ ra vẻ ngơ ngác, hắn đã sớm đoán được Hỗn Độn Thanh Liên diễn sinh ra Thanh Liên thế giới, cũng đoán được khu thế giới này sẽ bị hắn khống chế, cũng không biết rằng là bởi vì lần sinh trưởng thứ ba này còn chưa kết thúc, vì thế bây giờ hắn không có cách nào khống chế vùng thế giới này, thần thức cũng không có cách nào rời đi.
Vì thế tình huống bây giờ là như thế nào?
Chuyện này liền mang ý nghĩa trừ phi chờ lần sinh trưởng thứ ba của Hỗn Độn Thanh Liên kết thúc, bằng không hắn sẽ bị vây ở chỗ này mãi mãi.
- Đậu phộng, bây giờ không có thời gian chờ đợi nữa, ngươi mau thả ta đi ra ngoài, ta mới có thể nuốt đan dược để hoàn thành lần sinh trưởng thứ ba này.
Lúc này Từ Khuyết hô lớn.
Nếu như hắn không đi ra ngoài được, thân thể không thể chủ động trao đổi đan dược cùng hệ thống được, không trao đổi được đan dược, thân thể này cũng chỉ có thể dựa vào công năng tự động khôi phục của hệ thống đưa cho từng chút tiên nguyên một, chậm rãi cung cấp cho Thanh Liên hỗn láo này, như thế phải cần cung cấp đến năm nào tháng nào mới được?
Ding, căn cứ theo tình trạng trước mắt của kí chủ, bản hệ thống đã giúp kí chủ lập ra phương án thoát đi tốt nhất, cụ thể như sau. . .
m thanh thông báo của hệ thống lại vang lên, đồng thời trước mặt Từ Khuyết cũng xuất hiện một cái cửa sổ, cho thấy từng nhóm chữ viết.
Từ Khuyết xem xong, lập tức trừng to con mắt, hít vào một ngụm khí lạnh:
- Hítttt, còn có loại thao tác quái đản này? Được được, làm rất tốt!
. . .
Cùng lúc đó, ở Trấn Nguyên Tiên Vực trên Địa Châu cách xa nơi này.
Bên trong phòng nghị sự của Lập Thiên Thư Viện, giờ phút này tập hợp chưởng môn tông chủ của các thế lực lớn, đang triển khai một cuộc họp nghiêm túc.
Bên trong phòng nghị sự, Tần Hướng Thiên ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, mà vị trí số một lại bị một con chó chiếm cứ, chính là Husky, phía vị trí số một bên phải thì Đoạn Cửu Đức đang ngồi.
Hai con hàng này đã thành công đánh vào bên trong, dựa vào cái miệng đầy mê sảng, thêm vào tiết lộ một chút sự tích của Từ Khuyết, kết hợp với thân phận từ Thiên Châu đến của bọn họ, cuối cùng vẫn khiến cho bọn Tần Hướng Thiên tin tưởng bọn họ là phó bang chủ cùng trưởng lão Tạc Thiên Bang, được mọi người kính nể.
Đương nhiên, nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là Husky lấy ra bức ảnh chụp chung cùng với Từ Khuyết năm đó, bằng chứng như núi.
- Không được, lão đầu ta lại tính toán một lần, tiểu tử Từ Khuyết kia ngoại trừ số đào hoa, còn có một cái đại kiếp nạn, sợ là chúng ta cũng phải đi tới Huyền Hoàng Châu cứu vớt hắn một chuyến.
Đoạn Cửu Đức lắc đầu nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Ầm!"
Lúc này Husky vỗ bàn đứng dậy, việc nghĩa chẳng từ nói:
- Đi thì đi, lúc Khuyết ca còn sống là một người có thể diện. . . ặc không đúng, phải cứu Khuyết ca, bản thần tôn đã mấy năm không ăn đậu hủ thúi, lúc này chúng ta nhất định phải động viên toàn bộ, cứu vớt bang chủ.
- Chuyện này. . . phó bang chủ.
Lúc này, Tần Hướng Thiên cười khổ mở miệng nói:
- Theo ta được biết, thực lực tổng hợp của Huyền Hoàng Châu cũng không ra sao, thậm chí có thể nói không khoa trương rằng, dù cho chỉ có Lập Thiên Thư Viện chúng ta đánh tới, lấy xuống toàn bộ Huyền Hoàng Châu cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vì thế ta cho rằng không cần làm lớn chuyện quá mức, lần này liền do ta đi theo hai vị một chuyến, tự mình đón bang chủ về, như thế nào?
"Ầm!"
Husky mạnh mẽ vỗ xuống bàn một lần nữa, quát to:
- Ngươi biết cái gì, khi Khuyết ca còn sống. . . a a không đúng, Khuyết ca từ trước đến giờ rất yêu thích mặt mũi, thích phô trương, lần này hắn gặp rủi ro ở Huyền Hoàng Châu, chúng ta phải điều động toàn bộ nhân viên, làm một đợt lớn chuyện, nhớ kỹ, tất cả mọi người đều phải đi, ai g dám không đi, sau này đừng nói là người của Tạc Thiên Bang nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận