Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1347: Không Biết Có Nên Nói Hay Không

Suy nghĩ của Husky không thể nào đoán trước được.
Có lúc nó đột nhiên làm một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng lúc này nó lại như vậy, khiến Từ Khuyết không nhịn được muốn hành hung nó một trận!.
Bản bức thánh sắp chết rồi, ngươi còn có tâm tư nháo nữa?
Còn có chút đạo đức nào hay không?
Còn có chút văn minh lễ nghi hay không?
Còn cái gì mà động từ với không động từ, có thể thuần khiết hơn một chút không?
- Khụ, không được, bản thần tôn cũng có linh cảm bất an, chẳng lẽ bản thần tôn cũng trúng chiêu?
Đột nhiên, Husky cũng hoảng hồn.
- Đó là sát khí của ta.
Từ Khuyết bất thình lình trả lời một câu.
- Đậu!
Husky nghe thế mới phản ứng được, lập tức cụp đuôi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này Từ Khuyết cũng lười theo tính toán với nó, ánh mắt lại rơi vào vùng bình nguyên phía sau, cau mày trầm mặc một lát, cuối cùng lắc lắc đầu:
- Quên đi, trước tiên đi làm chính sự, ta không tin y nói một câu, là có thể lấy đi mạng của ta.
- Được, nói rất hay, cha Khuyết ca trâu bò!
Husky lập tức nắm lấy cơ hội, điên cuồng nịnh nọt.
"Lạch cạch!"
Lúc này, Đoạn Cửu Đức gõ mai rùa một cái, vài đạo phù văn từ bên trong rơi ra, khiến vẻ mặt y đại biến:
- Móa, lão đầu ta tính ra, đúng là điềm đại hung, cực kỳ nguy hiểm!
Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn về Từ Khuyết, cười khan nói:
- Thời gian không nhiều không ít, vừa vặn chính là bốn mươi chín ngày sau.
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây nhất thời rơi vào trầm mặc.
Bạch Thải Linh tỏ vẻ kinh ngạc, Mạc Quân Thần cũng ngơ ngác chấn kinh, đôi mi thanh tú của Liễu Tĩnh Ngưng nhíu chặt, trong tròng mắt tràn đầy âu lo.
Từ Khuyết cũng nhíu chặt lông mày, thở sâu một hơi, rồi lập tức cười lạnh thành tiếng:
- Sau bốn mươi chín ngày? Được, vậy ta phải xem, bốn mươi chín ngày sau, ai có năng lực lấy đi mạng của ta!
Nói xong, ánh mắt Từ Khuyết quét về phía Bạch Thải Linh, lạnh nhạt nói:
- Bạch Thánh Nữ, tiếp tục dẫn đường đi.
Bạch Thải Linh há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại im lặng không lên tiếng gật đầu, tiếp tục dẫn đường cho mấy người.
Husky và Đoạn Cửu Đức dọc theo đường đi thành thật rất nhiều, giống như đang giúp Từ Khuyết nghĩ chủ ý, Liễu Tĩnh Ngưng thì lại truyền âm cho Từ Khuyết, hỏi dò chuyện tình.
Từ Khuyết cũng không muốn đàm luận chuyện này nhiều hơn nữa, chỉ có thể thuận miệng đáp lại vài câu không đến nơi đến chốn, dù sao vừa nãy hắn đã kể lại sự kiện hoàn chỉnh một lần, căn bản không còn gì để bổ sung.
Huống chi, hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, lý trí suy nghĩ, hắn thật không tin đứa trẻ kia nói một câu là có thể lấy tính mạng của hắn, đây là chuyện mà Thần Linh đều khó mà làm được.
Mặc kệ là xuất phát từ tự tin, hay xuất phát từ giận hờn, lúc này Từ Khuyết ngược lại lại thấy có chút chờ mong, 49 ngày sau sẽ đối mặt với chuyện gì.
Nói chung đến cái gì, hắn sẽ giết cái đó. Dùng một tâm thái thản nhiên để đối mặt với tất cả vấn đề, kiểu gì cũng dễ chịu hơn là cứ lo lắng được mất hay sợ hãi bó tay bó chân vượt qua bốn mươi chín ngày.
Coi nhẹ sinh tử, không phục liền chiến! Câu nói này, không phải áp dụng cho hiện tại sao.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, một luồng hào khí ngất trời, bất an trong lòng biến mất hơn nửa.
Rất nhanh, một đoạn đường kế tiếp, bọn họ đi hết sức thuận lợi.
Bạch Thải Linh lộ rất nhiều phương thức kỳ lạ đi qua trận pháp, làm cho Từ Khuyết không thể không gật đầu biểu thị thoả mãn cũng cảm tạ, càng đi sâu vào bí cảnh, một số trận pháp càng phức tạp cùng nguy hiểm, nếu như không có Bạch Thải Linh dẫn đường, bằng mấy người bọn họ, e là không có mười ngày nửa tháng là không cách nào xuyên qua bất luận trận pháp cấm chế nào, hơn nữa còn phải bỏ ra rất nhiều sức lực.
Cũng may lần này tiến triển rất thuận lợi, chỉ trong vòng một ngày, Bạch Thải Linh đã dẫn bọn họ vào khu vực trung tâm bí cảnh, cũng là khu vực duy nhất mà tất cả tu sĩ có thể sinh hoạt và rèn luyện.
Khu vực này tuy rằng chỉ là vùng đất trung tâm bí cảnh, nhưng vô cùng rộng lớn, phân chia tỉ mỉ ra, có thể chia thành hơn trăm khu vực nhỏ, cho dù Từ Khuyết điều động Phong Hỏa Luân toàn lực tiến lên, dự tính cũng phải tốn mất nửa năm hoặc một năm, mới có thể đi hết một vòng.
Muốn ở nơi như thế này, tìm được khu vực Thần Nông Thị tộc trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, quả thực còn gian nan hơn cả việc mò kim đáy biển.
Nhưng Bạch Thải Linh đúng là rất thông minh, đã sớm bài trừ phần lớn khu vực, những khu vực kia đều là địa phương vô số đời tu sĩ đã từng đi qua, bây giờ vẫn có rất nhiều người sinh hoạt ở đó, vì thế khẳng định những nơi đó không phải nơi trồng bí mật của Thần Nông Thị tộc.
Địa đồ trong thẻ ngọc nàng cho Từ Khuyết, đánh dấu một khu vực, nhìn qua tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng nếu muốn tìm tới, cũng cần tốn một chút thời gian, nhưng so với mấy người bọn hắn không quen nơi này, mò loạn khắp nơi thì nhanh hơn nhiều.
- Từ lão, theo ta suy đoán, khu vực này có khả năng là nơi trồng của Thần Nông Thị tộc nhất, một mặt là vì khu vực này mật độ Yêu thú quá đông, đi vào sẽ rất nguy hiểm, vì thế không có tu sĩ nào dám chọn chỗ này để rèn luyện, mặt khác là khu vực này tồn tại rất nhiều cấm chế ảo giác, uy lực tuy không lớn, nhưng muốn xử lý hết cũng khá phiền phức, ngay cả chúng ta cũng bó tay toàn tập, vì thế sau khi ngài tiến vào có lẽ cần tốn chút công phu, mới có thể tìm được nơi trồng.
Bạch Thải Linh quay sang giải thích với Từ Khuyết.
- Đa tạ.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, chắp tay đáp lại.
Dáng vẻ khách khí này ngược lại khiến Bạch Thải Linh có chút ngây người, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, lại chắp tay cười nói:
- Từ lão khách khí, việc nhỏ như vậy không đáng nhắc đến, so với chuyện ngài làm cho Dao Trì, chút việc nhỏ này có đáng là gì.
Nói xong, nàng lại khẽ khom người thi lễ:
- Đáng tiếc hiện tại Dao Trì sự vụ bận rộn, thực lực tiểu nữ cũng có hạn, không có cách nào giúp đỡ được Từ lão để báo đại ân của ngài, bằng không nhất định sẽ theo Từ lão cùng đi tới tìm kiếm nơi này.
- Không sao cả, ngươi cứ về Dao Trì trước đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta là được.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, hờ hững cười nói.
Bạch Thải Linh vẫn rất biết điều, chỉ lo Từ Khuyết hiểu lầm nàng muốn chia một chén canh, vì thế lấy lý do Dao Trì bận rộn, chủ động cáo từ. Một là để Từ Khuyết có mặt mũi, lại có thể để mình có bậc thang, có thể vẹn toàn đôi bên rời đi.
Từ Khuyết tự nhiên cũng sẽ không giữ nàng, dù sao những chuyện nàng có thể giúp nàng đều đã giúp, đã đưa mấy người bọn hắn đưa đến nơi này, chẳng khác gì là mang mấy người bọn hắn đến ngoài cửa lớn, còn lại cũng chỉ còn một cửa ải cần vượt qua mà thôi.
Tiếp theo đây Bạch Thải Linh xác thực cũng không cần phải lưu lại, hơn nữa nếu nàng lưu lại cũng sẽ ảnh hưởng đến trao đổi giữa mấy người bọn hắn, đơn giản cứ thuận thế để nàng đi.
Cuối cùng, nhìn theo Bạch Thải Linh rời đi, mấy người Từ Khuyết lại một lần nữa đưa mắt rơi vào khu vực trong bản đồ chỉ dẫn trên thẻ ngọc.
- Ha ha, nha đầu kia cuối cũng cũng đi rồi, có thể yên tâm nói chuyện rồi.
Lúc này, Husky đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, kỳ thực có một câu, bản thần tôn không biết có nên nói hay không.
- Đừng nói, cảm ơn.
Từ Khuyết trực tiếp từ chối.
- Đậu, dựa vào cái gì? Bản thần tôn không có quyền tự do ngôn luận sao?
Husky lập tức cả giận nói.
- Husky lão sư, họa là từ miệng mà ra, vẫn nên đừng nói chuyện thì hơn.
Đoạn Cửu Đức cười khổ nhắc nhở.
Husky nhớ tới vẻ mặt Từ Khuyết căm tức khi nãy, lúc này mới gật gật đầu:
- Cũng được, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, trước mắt chúng ta vẫn nên trước tiên đi tìm chỗ đó, tìm kiếm một chút.
- Không phải chuyện quan trọng gì? Ồ, chờ một chút, lão đầu ta ngược lại muốn nghe một chút.
Đoạn Cửu Đức vội vàng nói.
Từ Khuyết cũng nhìn về phía Husky, gật đầu, ra hiệu nó có thể nói ra.
Hai người đều rõ ràng, con chó ngu ngốc này căn bản không phân biệt được rõ chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ, bình thường con chó ngu ngốc này hô có chuyện quan trọng, trên căn bản chính là không có việc gì, nhưng con chó ngu ngốc này nói không phải cái gì chuyện quan trọng, thì e rằng sẽ là một việc lớn.
- Thật sự không có chuyện gì quan trọng.
Husky giơ giơ móng vuốt, nhìn về phía cảnh vật chung quanh nói:
- Bản thần tôn chỉ đột nhiên nhớ tới, hình như cực kỳ lâu trước đây, không biết là đời thứ mấy, đã từng tới nơi này, nhưng biến hóa ở đây rất lớn, tất cả cổ thành đều không còn, một ít núi cao thì sụp đổ rồi, một ít sông lại khô cạn, biển cát lại biến thành biển rộng chân chính.
Tiếng nói vừa dứt, Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức nhìn lẫn nhau một chút, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy bốn chữ lớn "Quả thế".
Sau đó hai người đồng thời hô lên:
- Ta kháo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận