Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1298: Ngươi Còn Vui?

- Chuyện này. . . đây ít nhất là Thiên Kiếp của Kim Tiên, nhưng ở nơi này của chúng ta cũng không có Thiên Tiên viên mãn muốn đột phá Kim Tiên cảnh, làm sao lại như vậy?
Cơ Vô Vân ngạc nhiên nói, ngẩng đầu nhìn thiên, trong lòng có chút gấp đến hoảng.
Dù y đường đường là Thiên Tiên cảnh trung kỳ, khoảng cách tới Kim Tiên cảnh chỉ còn một bước nhỏ, đối mặt với thiên uy như vậy, cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Mọi người không nhịn được mà lùi lại mấy bước, muốn tận lực rời xa đại phương bị Lôi Kiếp khóa chặt này, nhưng mặc kệ lùi về sau bao xa, cảm giác bị áp bức đến suýt nữa nghẹn thở vẫn không biến mất.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng lôi minh đinh tai nhức óc nổ vang, trong lòng mọi người bỗng nhiên nhảy một cái, hai mặt nhìn nhau, vô cùng bất an.
Thậm chí một số người hộ vệ Kim Tiên cảnh cũng tỏ vẻ nghiêm nghị cùng kiêng kỵ.
Ầm ầm ——!
Lại một tiếng sấm nổ vang, khí thế càng ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng toàn bộ trong quá trình, chỉ có tiếng sấm, nhưng chưa thấy bất kỳ lôi đình nào.
Điều này khiến mọi người ở đây không khỏi cảm thấy quái lạ.
- Chẳng lẽ bên ngoài có người Độ Kiếp? Vừa vặn ở phía trên chúng ta?
Có người suy đoán nói.
- Có lẽ là như vậy, nếu không chúng ta đã không bình yên vô sự như thế rồi.
Cơ Vô Vân gật đầu, nhưng nội tâm cũng rất nghi hoặc.
Trình độ Kim Tiên kiếp như thế này, căn bản không phải tu sĩ Thiên Tiên cảnh bình thường có thể gọi, người Độ Kiếp hẳn là thiên tài, nhưng phóng mắt khắp Thiên Châu, dường như chưa từng nghe nói hiện tại có vị thiên tài nào chuẩn bị muốn đột phá Kim Tiên cảnh.
Cùng lúc đó, trong không gian thần cách.
Từ Khuyết vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất như trước, cả người ánh vàng lấp loé.
Từng tia Thiểm Điện thô to màu vàng, điên cuồng đánh lên trên người hắn.
Địa Tiên Kiếp đã đến rồi!
Nhưng Từ Khuyết vẫn không nhúc nhích, ngay cả phòng ngự cũng lười phóng ra, tùy ý Lôi Kiếp đánh lên trên người, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ, khóe miệng khẽ nở nụ cười, khiến người khác cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Trong không gian thần cách nhất thời có cảm giác tâm tình chập chờn, hiển nhiên là thần cách kia đã bị sợ rồi, dù là thần cách do Thần Linh lưu lại, nắm giữ linh trí cùng một chút ký ức, nhưng đối với phương thức Độ Kiếp của Từ Khuyết cũng cảm thấy hoảng sợ.
Đây là người sao?
Hắn CMN là thần mà?
Đối mặt với thượng cổ hạo kiếp, tên này vẫn có thể tiếp tục ngồi dưới đất tu luyện, liều mạng? Thân thể hắn đã cường hãn tới trình độ nào?
Ồ, chờ một chút, không đúng rồi!
Đột nhiên, trong không gian thần cách, thần cách nắm giữ linh trí tuôn ra một luồng kích động muốn thổ huyết.
Nó nhớ tới vừa nãy Từ Khuyết phát ra lời thề, nếu như vi phạm, tên này sẽ cam nguyện gặp Tử Tiêu Lôi Kiếp cùng thượng cổ hạo kiếp, bị thiên lôi đánh.
Nhưng vấn đề là, xem dáng vẻ tên này đang Độ Kiếp, lời thề này còn có tác dụng sao?
- Hể, xảy ra chuyện gì? Tại sao tiên nguyên lại ngừng, ngươi đừng ngừng mà. Độ Kiếp thì Độ Kiếp, không ảnh hưởng ta tu luyện, nhanh lên một chút, tiếp tục.
Từ Khuyết đột nhiên mở hai mắt ra, hô lớn.
Mới vừa rồi hắn còn tu luyện rất vui vẻ đây, thế mà thần cách này lại đột nhiên ngừng truyền tiên nguyên, khiến Từ Khuyết không thể không ngừng trạng thái tu luyện lại.
Sau đó, thần cách lại truyền đạt lại đại ý của nó, cần Từ Khuyết đổi một lời thề, không thể có quan hệ cùng Thiên Kiếp.
Từ Khuyết lập tức không vui:
- Ta kháo, ngươi có ý gì? Là không tin Từ Khuyết ta sao? Cái gì, ngươi còn có kiểu ép người thế à?
Ầm!
Lại một đạo Lôi Kiếp giáng xuóng, mạnh mẽ đập lên trên người Từ Khuyết, Từ Khuyết hoàn toàn bị nhấn chìm trong một mảnh kim quang Thiểm Điện, nhưng lông tóc vẫn không tổn hại.
Đây không chỉ là do hắn đã quen thuộc với thượng cổ hạo kiếp, mà là dựa vào thân thể cường hãn, Thánh Thể tiểu thành cũng danh bất hư truyền, dù lúc bắt đầu Bá Thể tiểu thành cũng đủ để ứng phó với loại Thiên Kiếp này, huống hồ bây giờ lại là Thánh Thể cao hơn một cấp đây.
Mà tình cảnh này, cũng khiến thần cách càng xác định mình đã lựa chọn chính xác.
Nếu như Từ Khuyết không lập lại lời thề, vậy nó kiên quyết không thỏa hiệp, dù sao hao tổn tiên nguyên, ảnh hưởng rất lớn đến nó, nếu cuối cùng Từ Khuyết chơi đen ăn đen, vậy nó liền sẽ thật sự bó tay toàn tập, đành chấp nhận bị tiêu diệt thôi.
- Haiz, quên đi, chính là không đánh nhau thì không quen biết, nể tình ngươi thành tâm, ta lập lại lời thề đi.
Cuối cùng, Từ Khuyết cũng lựa chọn nhượng bộ.
Sắc mặt hắn ngưng lại, lần thứ hai giơ tay lên trời, quát to:
- Từ Khuyết ở đây lập lời thề, nếu như ngươi có thế giúp cho ta đột phá Thiên Tiên cảnh, cũng tặng ta một truyền thừa, ta vĩnh viễn không xâm lấn, nếu như làm trái, sẽ khiến ta không thể tu luyện đến Bá Thể đại thành.
Nói xong, Từ Khuyết mới nhìn về một góc phía trước, tỏ vẻ âm trầm nói:
- Như vậy là được rồi chứ? Ngươi hẳn là có thể thấy, thân thể ta rất phi phàm, hơn nữa còn tu luyện Cửu U Minh Vương trảm, kỳ thực ta là được Minh Vương truyền thừa, nắm giữ Bá Thể, huống hồ ta cũng cùng ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, không cần chém tận giết tuyệt ngươi, vì thế lời thề mới này, ngươi có thể yên tâm rồi chứ?
Thần cách chần chờ chốc lát, cuối cùng không đáp lại, thế nhưng bốn phương tám hướng lại tuôn ra tiên nguyên bàng bạc, đủ để chứng minh nó tán thành lời thề Từ Khuyết.
Một tu sĩ lấy cảnh giới tuyên thề, chính là lời thề có uy lực nhất, bất kể là nhục thân cảnh giới hay tu vi cảnh giới, đối với tu sĩ mà nói, đều rất trọng yếu.
Giống như Y Trọng Thần Nông Thị tộc lúc trước, lấy tu vi cảnh giới lập lời thề phải giết Từ Khuyết, khiến người ta cảm thấy chấn động, nếu như giết không được, như vậy hậu quả y gặp phải sẽ cực sự nghiêm trọng, sẽ bị kẹt trên bình cảnh, đời này mãi mãi không tiến triển.
Đây cũng là lý do tại sao sau khi Từ Khuyết giết y, những người hộ vệ kia lại chọn lui bước, dù sao một thiên tài không thể lại đột phá khỏi Thiên Tiên cảnh, đối với Thần Nông Thị mà nói, y đã không khác gì phế nhân.
Vì thế, hiện tại Từ Khuyết lấy nhục thân cảnh giới lập lời thề, thần cách cũng không hề hoài nghi.
Nhưng nó có linh trí như thế nào đi nữa, cũng không thể nghĩ tới, Từ Khuyết căn bản không phải Bá Thể, từ lâu đã thăng cấp thành Thánh Thể rồi!
Đời này đúng là không có cách nào tu luyện tới Bá Thể đại thành?
Ha ha, tu luyện cái rắm!
"Ầm!"
Cảm nhận được tiên nguyên mênh mông lần thứ hai tràn vào trong cơ thể, khóe miệng Từ Khuyết một lần nữa xuất hiện ý cười.
Khi hắn rút lấy tiên nguyên thì thân thể cũng không ngừng hấp thu lôi đình chi lực từ thượng cổ hạo kiếp.
Đây là năng lực đã nắm giữ thật lâu trước đây, đồng thời còn bởi vậy mà sinh ra Thiên Lôi Linh Căn, chỉ có điều lần trước đan điền bị thương, cộng với Hỗn Độn Thanh Liên sinh trưởng, hút sạch lôi đình chi lực của hắn, bây giờ chính là thời điểm bổ khuyết tồn kho, Từ Khuyết sao có thể lãng phí.
Thời gian dần trôi qua.
Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Mười ngày trôi qua, người ở bên ngoài cơ bản đã rời đi hơn nửa, ngoại trừ Husky, Đoạn Cửu Đức và Liễu Tĩnh Ngưng, ở đây cũng là chỉ còn Cơ Vô Vân dẫn dầu Ám Ảnh Phật, cùng với Bạch Thải Linh cùng chúng nữ Dao Trì chờ ở bên ngoài.
Ròng rã thời gian mười ngày, bọn họ càng chờ càng sốt ruột, nếu không phải nhìn thấy bóng người Từ Khuyết còn đang ngồi ở bên trong, phỏng chừng tất cả bọn họ đều cho rằng Từ Khuyết đã chết rồi.
Nhưng trong không gian thần cách, hiển nhiên càng gấp hơn so với người ở bên ngoài.
Thần cách nắm giữ linh trí, đã sắp bị ép điên rồi.
Nó liều mạng phóng thích tiên nguyên mà mình tích lũy nhiều năm qua, dù là thiên tài các thế lực lớn, tình huống như thế cũng chỉ cần thời gian mười ngày cũng đã đủ để từ Nhân Tiên cảnh đỉnh phong bước tới Thiên Tiên cảnh.
Nhưng Từ Khuy ở đây, ngoại trừ lúc bắt đầu sau ba canh giờ đột phá đến Địa Tiên cảnh, ròng rã mười ngày này, lại vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, cảnh giới vẫn dừng lại ở Địa Tiên cảnh sơ kỳ, chậm chạp không có ý muốn đột phá.
Thần cách hầu như đã khóc không ra nước mắt, tiên nguyên nó tích lũy nhiều năm đã bị tiêu tốn hơn nửa, xem này xu thế, e là có tiêu hao hết tất cả tiên nguyên, Từ Khuyết có thể đột phá đến Địa Tiên cảnh trung kỳ hay không đều rất khó nói.
Dù sao cho tới bây giờ, thân thể Từ Khuyết đều giống như một cái động không đáy lấp mãi không đầy, điên cuồng hấp thu tiên nguyên, khiến người ta cảm thấy khoảng cách bão hòa còn rất xa xôi.
- y da!
Cuối cùng, Từ Khuyết im lặng mười ngày, đột nhiên duỗi lưng một cái, thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Trong không gian thần cách rõ ràng có một luồng tâm tình kinh ngạc, sau đó nó mừng như điên, suy đoán Từ Khuyết rốt cục muốn đột phá, đây là muốn chuẩn bị trước khi đột phá.
Từ Khuyết cảm giác được loại tâm tình này, nhất thời mặt tối sầm, một tay chống nạnh, một tay chỉ về một góc đằng trước:
- Vui vui vui, ngươi vui cái gì? Còn có mặt mũi mà vui vẻ à? CMN đã mười ngày rồi, ta còn kém hai phần ba tiên nguyên mới có thể đột phá, ngươi đến cùng có thể ra sức hay không, xuất thêm chút tiên nguyên ra đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận