Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 897: Về Nước

What The F**k?
Mấy người nước ngoài trong nháy mắt há hốc mồm, dùng sức dụi dụi hai mắt.
Thật sự là hàng không mẫu hạm!
Sao có thể?
Một người Hoa, có tàu ngầm riêng đã quá khoa trương rồi, hiện tại còn có cả hàng không mẫu hạm, đây là muốn nghịch thiên ư?
Hiện tại trên thế giới này, quốc gia nắm giữ hàng không mẫu hạm, căn bản có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn làm thế nào mà có?
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đều ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, không thể tự chủ, một câu cũng không nói ra được.
Hiện tại trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, người này nhất định là một người giả mạo người Hoa!
- Không, không thể, anh đúng là người Hoa?
Lúc này, Charles vô cùng chấn động lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, hời hợt nói ra:
- Thảo ni mã!
Híttt!
Trong khoảnh khắc, mấy người nước ngoài trong nháy mắt đều run lên.
Không sai!
Chân ngôn ba chữ quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, thịnh hành trên toàn bộ thế giới, rất được người nước ngoài dùng, tuyệt đối là người Hoa!
- Anh bạn, anh... anh có thể giúp chúng tôi không? Chúng tôi gặp tai nạn rơi xuống đây đã hơn một tháng, đội cứu hộ vẫn chưa tới.
Lúc này, Evelyn nhìn về phía Từ Khuyết, mang theo vẻ cầu khẩn nói.
Nếu không nhìn thấy Từ Khuyết, bọn họ hầu như đã tuyệt vọng, căn bản không có cách nào sinh trên hoang đảo này được.
- Giúp các người đương nhiên có thể, nhưng hiện tại tôi có chuyện quan trọng trong người, nhiều nhất cũng chỉ có thể mang hai người đi.
Từ Khuyết cười nói.
- Hai người?
Mấy người nước ngoài nhất thời ngẩn ra.
- Tại sao vậy?
- Anh có thuyền lớn như vậy, chúng ta đều có thể đi mà?
Evelyn cùng Lucy vẻ mặt mê mang hỏi.
Từ Khuyết lắc đầu nói:
- Thuyền quá chậm, tôi phải bay đi.
Bay đi?
Lẽ nào là... máy bay?
Mấy người nhất thời yên lặng, nếu là máy bay trực thăng thì thật sự không có cách nào mang theo nhiều người như vậy.
Charles nói với vẻ không kiên nhẫn:
- Hai người thì hai người, nhưng tôi nhất định phải đi trước, g tôi đi ra ngoài, nhất định thông báo để đội cứu hộ đến đây.
Mấy người khác nghe vậy cũng có chút chần chờ.
Hiện tại ai cũng muốn đi trước, bởi vì lưu lại đây thì không nhất định có thể bảo đảm sống tiếp, hơn một tháng qua, đồ ăn có thể ăn thì bọn họ hầu như đều ăn sạch, trừ phi Từ Khuyết có để lại đồ ăn, để bọn họ cầm cự đến lúc có đội cứu hộ đến, bằng không tiếp tục lưu lại đây, sợ là sẽ bị đói chết.
- A, hiện tại tôi lại thay đổi chủ ý, tôi có thể mang theo bốn người.
Lúc này, khóe miệng Từ Khuyết đột nhiên cong lên.
Không đợi mấy người phản ứng lại, một tiếng ầm vang lên, trong lòng bàn tay Từ Khuyết bỗng nhiên tuôn ra một luồng chân nguyên lực, cuốn lấy bốn người, rồi bay lên trời.
- A!
Mấy người thét chói tai, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi.
- Chuyện này... đây là cái gì?
- Chúng ta bay lên rồi?
- Oh my god! Tôi đang nằm mơ sao?
Mấy người Lucy và Evelyn đều vô cùng kinh sợ.
Thời điểm như thế này, bọn họ mới phản ứng được, Từ Khuyết vừa nãy nói bay, cũng không phải máy bay, mà là trực tiếp bay như vậy.
Lúc này, Từ Khuyết chân đạp hư không, quay đầu lại nói với Charles còn đứng sững sờ tại chỗ:
- Charles, anh tiếp tục ở lại nơi này chờ đội cứu viện đi, tôi sẽ mang bạn của anh ra ngoài trước, tạm biệt!
Nói xong, dưới chân Từ Khuyết đạp mạnh, mang theo bốn người nước ngoài, hóa thành lưu quang, mau chóng bay vút đi.
- Khônggg! ! !
Charles đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt kịch biến, đột nhiên rống to đuổi theo.
Nhưng mà, Từ Khuyết đã mang người đi xa, biến mất ở phía chân trời.
- Đúng rồi, du thuyền!
Lúc này, Charles nghĩ tới điều gì, ánh mắt quét về phía ngoài khơi.
Nhưng lúc này trên mặt biển đã không còn thứ gì, du thuyền tàu ngầm cái gì đó, thậm chí là hàng không mẫu hạm đều biất không còn tăm hơi.
- Chuyện này... sao có thể?
Charles trong nháy mắt run rẩy, cả người phát run, sợ hãi co quắp ngồi tại chỗ.
...
Lúc này, Từ Khuyết đã mang theo bốn người kia đi ngang qua Đại Tây Dương.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy lục địa, là một thành phố vởi vùng duyên hải Châu Phi.
Khi mấy người Lucy cùng Evelyn rơi xuống đất, đầu óc vẫn còn trống rỗng, tỏ vẻ dại ra.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng là đã xảy ra chuyện gì, giống như một giây trước họ vẫn còn ở trên một hoang đảo, một giây sau giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, trong nháy mắt trở về một địa phương có loài người sinh sống.
Chuyện này... đây là thủ đoạn gì? Chỉ có thần hoặc Thượng Đế mới có thể làm được thôi.
- Đừng khiếp sợ như thế, tôi chỉ đưa các người đến nơi này, tạm biệt.
Từ Khuyết cười nói rồi xoay người bay lướt đi.
Hắn đã xác định rõ phương hướng, trực tiếp bay về phía Châu Á.
Mấy người Lucy sững sờ tại chỗ, khi tỉnh táo lại thì Từ Khuyết đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều là chấn động cùng kinh hãi.
- Chuyện này... có phải là thật không?
- Tôi muốn tự đánh mình một cái để xác định là tôi không phải đang nằm mơ!
- Đùng!
- Ui da, đây là sự thật!
Người da đen bưng mặt của mình, quái dị nói.
- Trời ạ, chúng ta gặp phải Thượng Đế rồi!
- Không, không phải Thượng Đế! Hắn có lẽ chính là tiên nhân đi, cũng giống như thần của chúng ta!
Sắc mặt Lucy đột nhiên ngưng lại.
- Hả?
Mấy người ngẩn ra.
- Mấy ngươi đã quên sao? Trước đây khi Từ Phỉ Phỉ học ở trường của chúng ta, đã giới thiệu với chúng ta mấy quyển liên quan với Cổ Thần Thoại, bên trong có nhắc tới tiên nhân.
- Ngất, Lucy cậu điên rồi sao, Phỉ Phỉ đều đã nói, những thứ kia là giả! Chỉ là chuyện thần thoại cổ xưa!
- Vậy hiện mấy người cảm thấy những chuyện này còn có thể là giả không?
- Không được, chúng ta nhanh đi về tìm Phỉ Phỉ hỏi một chút!
...
Ầm!
Cùng lúc đó, trên đại dương rộng lớn, Từ Khuyết như một viên đạn pháo bắn ngang qua.
Hắn điều động lôi điện, tốc độ bay vô cùng nhanh, dù có dùng ra đa cũng không bắt được tung tích của hắn, trong nháy mắt đã nhìn thấy Châu Á.
Từ Khuyết vừa rơi xuống đất, liền xuất hiện ở một thành phố của Hoa Hạ!
Dù sao nước Hoa vô cùng rộng lớn lại dễ thấy, trên đại lục nhìn lướt qua là có thể tìm tới.
Thế nhưng muốn đến ngọn núi cụ thể nào đó, đối với Từ Khuyết mà nói lại có chút khó khăn, đời trước hắn chưa từng đi qua Thái Sơn, chỉ có thể dựa vào hệ thống hướng dẫn.
- Hệ thống, cho ta vị trí của Thái Sơn, ta đi đón Hồng Nhan.
Từ Khuyết lên tiếng gọi hệ thống.
Hệ thống trong nháy mắt đưa ra hình ảnh, tự động đưa ra đường đi, đi ngang qua mấy thành phố, trực tiếp đến Thái Sơn.
Nhưng lúc này, hệ thống lại đưa tới một tin tức cảnh cáo.
- Chú ý, kiểm tra thấy tại mục tiêu có rất nhiều người thường, khi mở ra cấm chế sẽ có lực lượng như tế tự, nếu người thường tới gần, đều sẽ bị ngầm thừa nhận vì là vật hiến tế, máu chảy thành sông, khiến bộ phận cấm chế tan vỡ, không có cách nào sử dụng nữa.
- Hả?
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày.
Khi mở ra cấm chế, xung quanh không thể có người?
CMN, chẳng lẽ phải phong sơn sao?
Chuyện này sợ rằng có chút khó đó.
Trước khi hắn xuyên qua, Thái Sơn đã sớm trở thành một điểm du lịch, người đông nghìn nghịt, trừ phi vận dụng thủ đoạn cứng rắn, bằng không sao có thể không có người?
Nhưng nếu như mình triển lộ ra thực lực mạnh mẽ cản người, sợ rằng kết quả sẽ càng thêm phiền phức, đến thời điểm đó nhất định sẽ kinh động nhiều người hơn đến vây xem, thậm chí còn sẽ kinh động quốc gia.
Vơi tính cách cùng tác phong của Từ Khuyết, không phải hắn sợ những phiền toái này.
Thế nhưng trước khi đón được Khương Hồng Nhan, hắn không muốn quá lộ liễu.
Dù sao trên địa cầu tồn tại cấm chế đã nằm ngoài dự liệu của hắn, cũng không biết có còn người nào khác hay không, vì thế vì để tránh việc đón Hồng Nhan xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn quyết định những chuyện trước đó cần ổn thỏa một chút.
Cho nên trước mắt vẫn phải tìm biện pháp hợp lý, trong tình huống không kinh động người nào để, tiến hành phong sơn.
- Ồ, đúng rồi!
Đột nhiên, hai mắt Từ Khuyết sáng ngời, dường như đã nghĩ ra chủ ý.
Lúc này ánh mắt của hắn quét về bốn phía, nhìn thấy một cửa hàng điện thoại, trực tiếp cất bước đi vào.
Sau một khắc, hắn xuất hiện lại trên đường phố, cầm điện thoại di động, dựa vào ký ức gõ số điện thoại di động của Lão Thái, gửi một tin nhắn
- Ta, Từ Khuyết, thu tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận