Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 740: Để Ta Tới

Đoàn người tiếp tục tiến lên, đi sâu vào con đường.
Nhưng lần này, vài tên tu sĩ đi chậm ở phía sau, không muốn trò chuyện nhiều với Tử Hà tiên tử.
Hơn nữa bởi vì Từ Khuyết hóa thân thành "Chí Tôn Bảo", rất thân cận cùng Tử Hà tiên tử, vài tên tu sĩ dù biết hắn là thành viên Tạc Thiên Bang nhưng cũng không muốn để ý tới hắn.
Lúc này, Từ Khuyết cũng có chút lúng túng.
Cùng Tử Hà tiên tử một đường tiến lên đã vài canh giờ, nàng đã khôi phục lại biểu hiện bình thản lạnh lùng, một câu cũng không nói.
Dù Từ Khuyết chủ động mở miệng, nhưng nàng cơ bản không đáp lại, giống như còn hờn dỗi vì vừa nãy hắn không giúp nàng nói chuyện.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp phải không ít cấm chế, nhưng Từ Khuyết cũng không còn cơ hội trang bức, đều bị Tử Hà tiên tử một người phá đi.
Cô nương này giống như hóa phẫn nộ thành lực lượng, vô cùng hung hăng, dọc theo đường đi vừa nhanh vừa độc dọn dẹp tất cả cấm chế, dường như đang xả giận.
Điều này khiến đám tu sĩ đi phía sau có chút hoảng sợ.
Thậm chí ngay cả Từ Khuyết cũng không khỏi âm thầm thẹn thùng.
- A Tử cô nương, hóa ra thực lực của ngươi cường đại như thế, tại hạ bội phục đến cực điểm.
Khi Tử Hà tiên tử lại phá tan một cấm chế, trên mặt Từ Khuyết lập tức lộ ra nụ cười ngây thơ nói.
Hắn quyết định thay đổi chiến lược, nắm lấy tất cả cơ hội vuốt mông ngựa.
Tạc Thiên Bang bí kíp ghẹ gái có truyền dạy, không có nữ nhân nào không thích được ca ngợi.
Nhưng chiêu này đối với Tử Hà tiên tử thật sự không có tác dụng gì, mặc kệ Từ Khuyết khen nàng như thế nào, nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không hề gợn sóng, tiếp tục tiến lên.
Từ Khuyết nhất thời không vui, lại không để ý tới ta, vậy ta không cho ngươi phá giải cấm chế phát tiết.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một cấm chế mang theo lôi điện, bao trùm khắp đường đi.
- A Tử cô nương, kỳ thực trên phương diện cấm chế, ta cũng hiểu sơ một ít, để cho ta tới.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp lao đến phía trước.
Ầm!
Hắn lén lút sử dụng Bức Vương Quyền 1000 điểm trang bức một quyền, trong nháy mắt khiến cấm chế bị hủy tan thành mây khói.
Tử Hà tiên tử nhất thời ngẩn ra, tuy nói cấm chế này nàng cũng có thể phá giải, nhưng tuyệt đối không làm nhanh được như Từ Khuyết, dùng một chiêu phá đi.
Phía sau vài tên tu sĩ thấy thế, cũng sửng sốt một chút, chợt nói:
- Thế này rất bình thường, thiên tài Tạc Thiên Bang đều lợi hại như vậy. Chí Tôn Bảo đạo hữu khẳng định đã nhìn thấu bố cục cấm chế, tìm được nhược điểm mới phá giải đi.
Tiếp tục tiến lên.
Phía trước xuất hiện một hồ nước, bên trong hồ mọc ra rừng cây màu vàng đang bị liệt hỏa thiêu đốt.
- Đây là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành Địa?
Phía sau vài tên tu sĩ không khỏi cả kinh.
- Nguy rồi, không ngờ lại đụng tới loại trận pháp này.
- A Tử cô nương, kỳ thực trận pháp chi đạo ta cũng hiểu sơ một ít. Để cho ta tới.
Đột nhiên, Từ Khuyết bước đi như bay, xông lên trước.
Ầm!
Lại là một quyền, toàn bộ Ngũ Hành Trận Pháp ầm ầm đổ nát, hồ nước, rừng cây màu vàng và liệt hỏa trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Tử Hà tiên tử tiếp tục ngẩn ra.
Vài tên tu sĩ phía sau cũng ngây người.
Một lát sau, đường đi đột nhiên trở nên hẹp dần, trên dưới phải trái dán đầy phù lục màu vàng, tuôn ra lực lượng phong ấn mạnh mẽ.
- A Tử cô nương, kỳ thực phù lục chi đạo ta cũng hiểu sơ một ít, để cho ta tới.
Từ Khuyết nói xong liền xông lên đấm một quyền.
Thâm nhập tiếp lên phía trước, trên đường đi không ngừng vang lên tiếng nói của Từ Khuyết.
- Cái này ta hiểu sơ, để cho ta tới!
- À há, cái này ta cũng hiểu sơ, để cho ta tới!
- Để cho ta tới!
- Để cho ta tới!
Ròng rã một đường tiến lên, mặc kệ gặp phải cửa ải quỷ dị khó khăn gì, tất cả đều bị Từ Khuyết dốc sức ôm đồm, một quyền đánh nát.
Tử Hà tiên tử nhìn mà kinh hãi không thôi, suýt chút nữa đã hoài nghi Từ Khuyết có phải giống như nàng, đều đang che giấu tu vi.
Nhưng cũng may Từ Khuyết có Thiên phẩm ngụy trang khôi lỗi, bất luận Tử Hà tiên tử điều tra thế nào cũng không tìm được chút đầu mối nào.
Mà vài tên tu sĩ vẫn ở phía sau đã sớm trợn mắt ngoác mồm, không còn gì để nói.
Mẹ, cái tên này sao cái gì cũng hiểu sơ thế?
Mặc kệ gặp phải cái gì đều đi tới dùng một quyền toàn bộ phá giải, thế này mà gọi là hiểu sơ sao?
Hiểu sơ là dùng như vậy sao?
Thế này bảo chúng ta làm sao chịu nổi?
Rốt cục, sau khi đi tiếp mấy canh giờ, đoàn người đã đến cuối đường đi.
Tử Hà tiên tử dừng lại, Từ Khuyết cũng không tiếp tục xông lên nữa.
Trước mắt xuất hiện một vùng biển rộng lớn mênh mông.
Sóng nước lấp loáng, không có gió nhưng sóng vẫn nổi, toả ra từng sợi hàn ý âm u.
Trên mặt biển có vô số viên đá tròn đang lơ lửng, các chia làm hai màu trắng đen, hòa vào lẫn nhau, không có quy luật gì, nhìn qua giống như một cái bàn cờ to lớn.
Quan trọng hơn chính là, những viên đá đen trắng kia theo nước biển lưu động tùy ý tung bay, nhìn qua giống như có người đang di chuyển quân cờ, chơi cờ luận bàn.
- Trời ạ! Đây là cái gì?
- Lấy biển làm bàn cờ, người nào có thể bày xuống bố cục lớn như vậy?
- Quá quỷ dị, vừa bước tới gần, liền không tự chủ được có ý muốn nhảy vào.
- Không đúng, các ngươi có cảm giác được không, sinh khí trong cơ thể chúng ta đang dần trôi đi?
- Nguy rồi, đây là một toà Hung trận, sẽ hấp thụ sinh khí của chúng ta!
- Không đúng, không phải hấp thụ sinh khí, mà là truyền tử khí vào trong cơ thể chúng ta, làm sinh khí bị xói mòn!
- Mau lui ra!
Đám tu sĩ cực kỳ kinh hãi, vô cùng kiêng kỵ nhanh chóng lui nhanh về phía sau.
Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lùi về sau, không dám mạo hiểm tới gần biển này.
- A Tử cô nương, ngươi biết đây là gì không?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Tử Hà tiên tử khẽ lắc đầu, lông mày cau lại nói:
- Chưa từng gặp bao giờ.
Từ Khuyết nghe vậy, do dự một chút, mở miệng nói ra:
- A Tử cô nương, kỳ thực tại hạ có một nghi vấn, ngươi có thể nói cho tại hạ hay không? Có phải ngươi đã từng tới nơi này?
- Ừm!
Tử Hà tiên tử không che giấu, trực tiếp gật đầu nói:
- Ba mươi ngày trước ta từng tới nơi đây, lúc đó cũng đi con đường này, không ngờ lần này đi và lại xuất hiện biến hóa.
- Ồ? Ngươi lần trước gặp phải cái gì?
Từ Khuyết hiếu kỳ nói.
- Lần trước ta đi được rất xa, nhưng chưa bao giờ gặp phải địa thế kỳ quái như vậy, ngược lại là ở khi tới gần tầng chót lại bị một đạo phong ấn cường đại ngăn cản.
Tử Hà tiên tử đáp.
- Phong ấn? Phong ấn như thế nào?
Từ Khuyết hiếu kỳ hỏi, nhưng trong lòng thất kinh, nàng không phải thực sự đến phá giải tầng phong ấn cuối cùng của Ngũ Hành Sơn chứ?
Lúc này, Tử Hà tiên tử bình tĩnh lắc lắc đầu:
- Ta không thể mô tả được, đó là phong ấn rất phức tạp, khi ta nỗ lực phá giải, mặt đất lại đột nhiên nứt toác, có bóng đen lướt ra muốn ngăn cản ta, kéo ta vào lòng đất.
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Từ Khuyết:
- Lần này ta tìm người kết bạn đồng hành, chính là để khi ta phá mở phong ấn, có người hộ pháp cho ta. Những bóng đen kia kỳ thực cũng không mạnh, chỉ có điều khi ta phá mở phong ấn không có cách nào phân tâm, vì thế chỉ cần có người có thể chống lại những bóng đen kia, ta chắc chắn có thể phá tan phong ấn.
Từ Khuyết lúc này mới ngẩn ra, chợt nói:
- Thì ra là như vậy.
Chẳng trách, lấy thực lực của nàng, làm sao lại cần tìm người kết bạn, hóa ra là cần giúp đỡ.
Chỉ có điều, nếu như nàng thực sự muốn phá giải tầng phong ấn cuối cùng của Ngũ Hành Sơn thì mình không thể giúp một tay, nhất định phải kiên quyết phá hoại mới được.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết lúc này vỗ ngực, nói lời son sắt:
- A Tử cô nương, yên tâm đi, đến lúc đó ta hộ pháp cho ngươi, tất cả giao cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận