Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1128: Gạo Sinh Cơ Hoàng Kim

Biến cố bất thình lình lập tức khiến người của ba phe thế lực đều há hốc mồm.
Trước đây mới vừa xây dựng được tinh thần, lúc này đều bị đánh tan rã.
Đại quân mấy trăm ngàn kiến sinh cơ, đối chọi với hơn một trăm người bọn họ, chỉ tính trên số lượng cũng đã triệt để hình thành nghiền ép, căn bản không thể so sánh được.
Nếu không phải là còn có hai vị Địa Tiên cảnh sơ kỳ là Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh, thêm vào một vị cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ Lệ Thiên Tuân ở đây, e rằng hơn trăm tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh này đã sớm bị sợ mất mật, không chiến mà bại.
Nhưng chỉ cần có cường giả Địa Tiên cảnh ở đây, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng duy trì một ít trấn định.
Dù sao mấy trăm ngàn kiến sinh cơ này, tất cả đều có tu vi có thể so với Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh, chỉ có những con kiến chúa kia mới có thể sánh được với Địa Tiên cảnh sơ kỳ.
Nhưng ở trước mặt Địa Tiên cảnh trung kỳ, chút số lượng kiến hậu ấy vẫn không được tính là uy hiếp, chỉ cần kiến vương không ra, bọn họ vẫn còn có sức đánh một trận, tuy rằng trận chiến này sẽ cực kỳ khó khăn, những cũng tốt hơn là tuyệt vọng.
- Đáng ghét! chúng ta trúng kế rồi!
Lâm Hoan tỏ vẻ ảo não nói, thực sự không nghĩ ra tại sao bọn Từ Khuyết đi vào thì không sao, bọn họ vừa đến liền đưa tới tiến công khủng bố như vậy.
- Đừng nói nhảm, theo ta giết vào!
Lệ Thiên Tuân tỏ vẻ âm trầm nói, ngang trời lướt đi, sát khí bao phủ toàn trường.
Thời điểm như thế này cũng chỉ có y có thể đứng ra trước tiên, bằng không không thể xông qua, hơn nữa thừa dịp bây giờ kiến vương vẫn chưa hiện thân, y có thể càng tới gần sào huyệt của kiến vương, cách mục tiêu càng gần thêm một bước.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh cũng nhìn lẫn nhau một chút, từng người mang ý xấu riêng, lúc này cũng theo Lệ Thiên Tuân nhằm phía trong mà đi vào.
Đổi lại ở dĩ vãng, bọn họ khẳng định sẽ lựa chọn lùi về sau, dù sao thực lực địch ta chênh lệch quá to lớn, hướng về phía trước xông lên cái được không đủ bù cái mất, thậm chí còn là một con đường chết.
Nhưng bây giờ không chỉ có Lệ Thiên Tuân ở mặt trước mở đường, đồng thời sau khi tìm tới Từ Khuyết, còn có cơ hội rất lớn có thể trở lại Huyền Hoàng Châu, bọn họ không muốn bỏ qua.
Thế là một hồi chiến đấu giống như lấy ưu thế nghiền ép của kiến sinh cơ tộc chính thức bắt đầu.
Lệ Thiên Tuân căn bản không hề đặt quá nhiều tinh lực ở trên việc cứu người của mình, y chỉ muốn hướng về phía trước phá vòng vây, mau chóng chạy tới sào huyệt của kiến vương, mà Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh chỉ muốn đi theo phía sau Lệ Thiên Tuân kiếm lợi, hầu như không cần xuất lực, liền một đường xông tới.
Cuối cùng ở dưới tình huống ba tên cường giả Địa Tiên cảnh đều lười biếng, tình cảnh của thành viên ba phe cực kỳ bi thảm, người này nối tiếp người kia ngã xuống, sau đó trong nháy mắt bị kiến tộc xé thành mảnh vụn.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong sào huyệt của kiến vương.
Đoàn người Từ Khuyết ở dưới sự dẫn dắt của kiến vương Thiên Quốc Vạn, đi vòng qua từng con đường quanh co phức tạp, không ngừng đi sâu vào trong lòng đất, đi tới khu vực động thiên thấp nhất.
Dựa theo Thiên Quốc Vạn giới thiệu, toà động thiên kia vốn là động phủ bế quan tạm thời mà năm đó vị ngoan nhân kia bố trí xuống, kiến tộc chỉ là phụ trách thủ vệ ở phía trên, cái gọi là sào huyệt của kiến vương, đặt ở bên trong phủ trạch của Nhân tộc, tương đương với phòng nhỏ mà hộ vệ hoặc hạ nhân ở lại, căn bản không có cách nào đánh đồng với toà động thiên kia.
Nhưng bởi vì đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mảnh động thiên này cũng đã bị phá nát, không gian so với năm đó đã nhỏ đi vô số lần, chỉ còn sót lại kích cỡ tương đương với một hang núi, nhưng vị trí quan trọng vẫn được bảo tồn không tệ, dù sao tổ huấn của các đời kiến tộc truyền thừa xuống, ngoại trừ tộc trưởng kiến tộc, những người còn lại đều không thể tiến vào bên trong.
Hiện nay Từ Khuyết lấy thân phận "chủ thượng" tới đây, muốn đi vào bên trong nhìn, Thiên Quốc Vạn đương nhiên không dám có nửa câu phản đối, cực kỳ nhiệt tình cung kính dẫn đoàn người Từ Khuyết đi qua.
Rất nhanh, Từ Khuyết liền nhìn thấy toà động thiên mà Phù Sơn Xuyên nói tới.
Mới nhìn tới, đây quả thật không khác gì sơn động phổ thông, nhưng trên thực tế trong này phủ kín cấm chế, đồng thời linh khí cùng với sinh tử quy tắc đều cực kỳ nồng đậm, nếu như ở chỗ này tu luyện, nhất định sẽ làm ít mà hưởng nhiều.
- Có chút thú vị, chỗ này lại là một mảnh bảo địa, chẳng trách lại mở động phủ ở đây.
Từ Khuyết sau khi đánh giá một chút, cười híp mắt nói.
Hắn suy đoán ở chỗ này rất lâu trước đây, khẳng định là nắm giữ một cái linh mạch to lớn, nhưng sau khi mở động phủ, phần lớn linh khí của linh mạch đều đã bị hút sạch, nhưng căn nguyên vẫn còn, vẫn có thể chậm rãi khôi phục, bởi vậy linh khí cùng sinh tử quy tắc ở mảnh động thiên này mới nồng đậm hơn xa so với ở bên ngoài.
Nhưng mà chân chính làm Từ Khuyết chú ý chính là những mảnh vỡ quy tắc mà Phù Sơn Xuyên nói tới kia.
Đây là thứ mà Từ Khuyết chưa từng thấy, dưới cái nhìn của hắn, thiên địa quy tắc hẳn là nhìn không thấy sờ không được, là một loại nhận biết trên thần hồn, không thể cụ thể hóa.
Nhưng ở bên trong mảnh động thiên này, Từ Khuyết nhìn thấy từng khối từng khối mảnh vỡ nhỏ, hình dạng của mỗi mảnh vụn to nhỏ không giống nhau, như là khối pha lê bị đánh nát, những những mảnh vỡ này lại mỏng như cánh ve, óng ánh lấp lánh, bên ngoài còn vờn quanh từng sợi vầng sáng hai màu trắng đen vẩn đục.
- Sinh tử khí tức. Không ngờ lại có khí tức sinh tử tinh khiết như thế!
Từ Khuyết lập tức cả kinh.
Hắn tu luyện Luân Hồi Chưởng, đối với Sinh Khí cùng Tử Khí mẫn cảm dị thường, dù cho ở nơi này có thể chưởng khống không ít sinh tử quy tắc, nhưng cũng chưa từng gặp qua sinh tử quy tắc tinh khiết nồng nặc như vậy.
Vẻn vẹn một mảnh vụn mang theo sinh tử quy tắc bên trên, cũng đủ để so với sinh tử quy tắc lưu thông ở bên trong linh khí của toàn bộ khu vực phía đông ngoại thành.
Chẳng trách! Chẳng trách Phù Sơn Xuyên nói một khối mảnh vỡ quy tắc liền có thể bù đắp sinh tử quy tắc thiếu hụt trong một đời tu luyện của một tên tu sĩ Huyền Hoàng Châu, đây quả nhiên là thứ tốt.
- Chủ thượng, những mảnh vỡ quy tắc này chúng ta vẫn không dám sử dụng, nhưng bởi vì những mảnh vỡ này, bên trong động thiên mọc ra một cây sinh cơ, mỗi một ngàn năm liền kết ra một hạt gạo sinh cơ hoàng kim, mỗi một hạt có chứa mấy vạn năm sức sống tuổi thọ, hơn nữa sau khi chúng ta lấy xuống những gạo sinh cơ hoàng kim này cũng không có dùng, vẫn còn đang cất giữ.
Lúc này, Thiên Quốc Vạn mở miệng nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lập tức lông mày nhíu lại, đưa tay ra nói:
- Giữ ở chỗ nào? Nhanh lấy ra cho ta nhìn một chút, chứng minh là không phải ngươi đang khoác lác bức.
- Hả?
Thiên Quốc Vạn không khỏi sững sờ, khoác lác bức là có ý gì?
Nhưng y cũng không dám hỏi nhiều, nếu là đồ vật của chủ thượng, chủ thượng muốn xem, vậy khẳng định là phải lấy ra, bằng không bọn họ cất giấu nhiều năm như vậy cũng không dám sử dụng là vì cái gì.
- Chủ thượng, tất cả gạo sinh cơ cao cấp đều ở đây.
Lúc này, Thiên Quốc Vạn lấy ra một cái hộp ngọc óng ánh trong sáng, đưa cho Từ Khuyết.
Trong hộp ngọc có chứa sáu hạt gạo sinh cơ, mỗi một hạt đều hiện lên màu vàng óng, hạt gạo hoàng kim kích cỡ tương đương với ngón tay cái, vô cùng đẹp đẽ.
- Chỉ có sáu hạt?
Từ Khuyết hồ nghi nói.
Thiên Quốc Vạn vội vàng đáp:
- Chủ thượng, cây sinh mệnh này là sáu ngàn năm trước mới vừa thành thục để có thể kết trái, vì thế đến nay cũng chỉ có sáu hạt gạo sinh cơ hoàng kim mà thôi.
- Hừm, cũng được, sáu hạt vừa vặn có thể lấy về cho sáu đứa bé nhà ta chơi.
Từ Khuyết giả vờ thâm trầm gật đầu, hết sức quen thuộc cất hộp ngọc đi.
Thiên Quốc Vạn lộ ra vẻ kinh sợ, âm thầm tặc lưỡi, cốt linh của vị chủ thượng này nhìn qua đều chưa tới trăm tuổi, nhưng đã có sáu đứa bé?
Thực sự là quá lợi hại!
Xem ra chủ thượng tinh lực dồi dào, bình thường nhu cầu rất lớn.
Chẳng trách ngay cả kiến tộc chúng ta đều. . . ạch, không được không được, thân là thuộc hạ, kiến tộc chúng ta sẽ không thể có loại ý nghĩ này, tuyệt đối không thể để cho Di Nhi trèo cao tới chủ thượng, bằng không chọc giận vị chính chủ kia liền không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận