Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1154: Ta Có Lòng Tốt

- Hừ, tên nhóc nhà ngươi, bổn cô nương có lòng tốt giúp ngươi, ngươi ngược lại còn lừa dối ta, trộm nhẫn trữ vật của chúng ta?
Tần Tố Tố rơi xuống tại chỗ, lộ ra vẻ căm tức nhìn tới Từ Khuyết quát lên.
Từ Khuyết thấy nàng không truy sát tới đây, lúc này mới ngăn kích động gọi ra Phong Hỏa Luân lại, cười híp mắt nói:
- Muội muội, ngươi hiểu lầm rồi, ca ca cũng là có lòng tốt mà thôi.
- Có lòng tốt? Ha ha, trộm đồ vật còn dùng da mặt dày như vậy, được, vậy ngươi nói một chút xem, ngươi có lòng tốt như thế nào, nếu như nói được, tỷ tỷ có thể cân nhắc buông tha ngươi.
Tần Tố Tố cười lạnh nói.
- Haizz!
Lúc này Từ Khuyết lắc đầu thở dài, hai tay chắp sau lưng, ngữ trọng tâm trường nói:
- Đừng luôn nói là trộm, ta gọi đó là lấy, là một nam thần, làm sao có thể nói là trộm đây. Vừa rồi nếu như ta không thuận tiện lấy đi nhẫn trữ vật của các ngươi, người của Đạo Môn nhất định sẽ ra tay với các ngươi, đến lúc đó các ngươi thật sự sẽ mất hết vốn liếng, bây giờ không phải là tốt sao, ta giúp các ngươi trộm nhẫn trữ vật, bây giờ sẽ trả lại cho các ngươi, quá an toàn lại bảo đảm nữa.
Nói xong, Từ Khuyết vung tay lên, trong nháy mắt mấy cái nhẫn trữ vật hóa thành ánh sáng, lướt về phía Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố tiếp nhận nhẫn trữ vật, giống như cười mà không phải cười nói:
- Theo lời ngươi nói như vậy, chẳng phải là chúng ta còn phải cảm ơn ngươi?
- Không cần, người như ta nghĩa bạc vân thiên, chút việc nhỏ ấy không cần nói cám ơn, ta còn có chuyện quan trọng trên người, xin cáo từ trước.
Từ Khuyết chắp tay, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
Hắn cảm giác Tần Tố Tố này mạnh mẽ đến quỷ dị, rõ ràng chỉ có tu vi Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng cho hắn một loại cảm giác giống như đối mặt với Địa Tiên cảnh, thậm chí nếu như thật sự cùng với nàng đánh tới, thành bại đều rất khó nói.
- Hả? Còn muốn đi? Đệ đệ, ngươi cho rằng tùy tiện ngụy biện một chút liền có thể đuổi tỷ tỷ ta đi sao?
Khóe miệng của Tần Tố Tố giương lên, tay nhỏ vung lên, năm ngón tay lướt ra một tia ánh sáng đỏ, toả ra lực lượng phong cấm mạnh mẽ, hung hăng lướt về phía Từ Khuyết.
- CMN, muội muội, nhẫn trữ vật đều đã đưa cho ngươi, ngươi còn muốn đánh với ta hay sao?
Lông mày của Từ Khuyết lúc này nhíu lại, dưới chân đạp xuống thiểm điện, nhanh chóng né tránh đạo hồng quang kia.
- Ồ?
Tần Tố Tố lập tức cả kinh, hơi kinh ngạc:
- Không thấy được, thực lực của ngươi còn rất khá, tu vi chỉ là Bán Tiên cảnh sơ kỳ, lại có thể né tránh Hồng Trần Gia Tỏa của ta?
Theo lý mà nói, cho dù là Bán Tiên cảnh sơ kỳ có thể né tránh Hồng Trần Gia Tỏa của nàng, nàng cũng không đến mức kinh ngạc như vậy, nhưng trọng điểm là Từ Khuyết né tránh dễ như ăn cháo, dễ như ăn bánh.
Tình huống như thế, chỉ có người trên Thiên Đỉnh Bảng mới có thể làm được.
- Ngươi là một trong những người bí ẩn không công bố tướng mạo họ tên trên Thiên Đỉnh Bảng kia?
Lúc này sắc mặt của Tần Tố Tố ngưng lại, mở miệng hỏi.
Trước đây Từ Khuyết có thể ở ngay trước mặt nàng, trộm nhẫn trữ vật của nàng cùng với những người còn lại, nàng cũng đã hoài nghi, bây giờ nàng càng thêm vững tin rằng thực lực của Từ Khuyết thật sự không đơn giản, tuyệt đối có tư cách leo lên Thiên Đỉnh Bảng.
Chỉ là những thiên kiêu nổi danh trên Thiên Đỉnh Bảng kia, nàng cơ bản đều biết hoặc đã từng thấy, chỉ có có phần nhỏ không muốn tiết lộ thân phận họ tên, được gọi là cường giả bí ẩn của Thiên Đỉnh Bảng, ai cũng chưa từng thấy qua bọn họ, vì thế bây giờ nàng hoài nghi Từ Khuyết chính là một người trong đó.
- Thiên Đỉnh Bảng? Chưa từng nghe nói, ta chỉ biết là trong Tạc Thiên Bang, ta xếp hạng thứ nhất.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Cắt, ngươi thật là một tên quỷ hẹp hòi, liền chuyện này cũng không chịu nói, thực sự là không hiểu các ngươi có cái gì cần phải ẩn giấu.
Tần Tố Tố lắc đầu nói, trực tiếp xác định Từ Khuyết là thiên kiêu thần bí trên Thiên Đỉnh Bảng.
- Muội muội, ngươi thật sự là đã cả nghĩ quá rồi. Ta không cùng ngươi lãng phí thời gian nữa, thật sự là có chút việc, trước tiên cáo từ, bái bai.
Từ Khuyết thấy thế cũng lười giải thích, trực tiếp phất phất tay, đạp lên thiểm điện, xoay người ngang trời lướt đi, biến mất ở phía chân trời.
Nguyên bản Tần Tố Tố còn muốn đuổi theo tìm hắn tính sổ, nhưng sau khi chần chờ một lát, lại ngừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên một vệt ý cười:
- Ha, thiên kiêu thần bí trên Thiên Đỉnh Bảng, xem ra tên đệ đệ này nhận cũng không tính là thiệt thòi, quên đi, trước hết tha cho ngươi một mạng, tỷ tỷ ta còn phải đi bận rộn chuyện luyện khí đại hội đây, lúc này nhất định phải để cho đám người Khí Tông kia phân phối cho Lập Thiên Thư Viện thêm mấy vị Luyện Khí Đại Sư mới được.
Nói xong, Tần Tố Tố xoay người rời đi.
. . .
Sau nửa canh giờ, Từ Khuyết xuyên qua mọi nơi ở bên trong Bách Hội Thành, qua lại lòng vòng, cuối cùng trốn trong một gian phòng trọ nhỏ ở Nam Thành.
Hắn cẩn thận kiểm tra toàn thân một lần, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề phát hiện ra ấn ký nào.
Hiển nhiên là Tần Tố Tố có thể tìm tới hắn, là bởi vì trên nhẫn trữ vật trộm lúc trước có thần thức của Tần Tố Tố, bây giờ đã trả nhẫn trữ vật rồi, hẳn là nàng không thể tìm đến nơi này được nữa.
- Không nghĩ tới, Địa Châu thật không hổ là Địa Châu, cường giả như rươi, một Nhân Tiên cảnh sơ kỳ Tần Tố Tố đã lợi hại như vậy, nếu như ta không mau mau tăng cao thực lực, sợ là không phóng túng được mấy ngày.
Từ Khuyết lắc đầu tự nói một câu, liền từ trong không gian trữ vậy của hệ thống lấy ra mấy cái trận bàn loại nhỏ.
Vèo!
Phất tay, vài đạo trận bàn đã phủ kín toàn bộ phòng nhỏ, ngăn cách khí tức, cũng xây dựng lên một phòng ngự trận kiên cố.
Tuy rằng loại phòng ngự trận này khó có thể chống đối công kích của cường giả, tuy nhiên cũng không đến nỗi không đỡ nổi một đòn, chỉ cần có người công kích trận pháp, hắn có thể lập tức phát giác, như vậy đã đủ rồi.
- Bán Tiên cảnh trung kỳ, hắc, đột phá trước rồi nói tiếp.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, lấy ra hơn trăm khối thượng phẩm Linh Tinh, bày ra một Tụ Linh Trận cỡ nhỏ trên đất, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn phủ ở ngoài đan điền.
Hắn hít sâu một hơi, hai con mắt đóng lại, cấp tốc tiến vào trạng thái tu luyện.
Tuy rằng lần này hắn đột phá là nước chảy thành sông, chỉ là trong một ý nghĩ liền có thể, nhưng lúc đột phá cảnh giới vẫn cần linh khí to lớn như thường, vì để tránh cho mình gây ra động tĩnh quá lớn, hắn chỉ có thể giảm thiểu việc cướp đoạt thiên địa linh khí, đổi thành dùng linh khí trong Linh Tinh.
Đây rõ ràng chính là một loại hành vi cực kỳ xa xỉ, người bình thường sẽ không lãng phí như thế, nhưng Từ Khuyết căn bản không thèm để ý tới loại tiêu xài này, đừng nói là hắn trộm được hơn vạn thượng phẩm Linh Tinh, coi như là chỉ trộm mấy trăm khối, hắn vẫn có thể đem ra lãng phí như thường.
Dù sao ở trong mắt hắn, loại đồ vật tượng trưng cho của cải như Linh Tinh, trộm một lần là có, căn bản là không đáng giá.
Tu sĩ khác sợ hãi các loại thế lực, nhưng hắn lại không giống, hắn hoặc là không đắc tội với người, hoặc là liền đắc tội tới chết, xưa nay đều không sợ hãi.
"Ầm!"
Lúc Từ Khuyết vận chuyển Thái Cổ Ngũ Hành Quyết, trong nháy mắt tiên nguyên trong cơ thể nhanh chóng lưu động, lỗ chân lông cả người căng phồng lên, điên cuồng rút lấy linh khí ở bên ngoài.
Trước mặt Từ Khuyết bày ra thượng phẩm Linh Tinh, trong nháy mắt dựa theo trận văn bơi lội, tuôn ra linh khí bàng bạc, bỗng nhiên dâng tới Từ Khuyết, như sóng lớn nước lũ rót vào lỗ chân lông cả người hắn, lại tụ hợp vào các đại kinh mạch.
Loại tốc độ rút lấy đáng sợ này rất khủng bố, có quan hệ với thể chất Ngũ Hành Thiên Linh Căn cùng với Thái Cổ Ngũ Hành Quyết của hắn.
Con đường hắn đi, kể cả đạo uẩn của hắn, từ vừa mới bắt đầu đã chú định sẽ khác với tất cả mọi người.
"Rầm rầm rầm!"
Giờ phút này, trong cơ thể Từ Khuyết phát sinh ra từng trận tiếng vang trầm, giống như thần lôi đang nổ vang, khí thế khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đang không ngừng tăng lên.
Tình huống như thế vẫn đang kéo dài.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
. . .
Mãi đến tận khi sáu ngày trôi qua, Từ Khuyết mới bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong con mắt đen nhánh như mực, ở trong đêm đen càng có vẻ thâm thúy và sáng sủa, cực kỳ mênh mông.
- Bán Tiên cảnh trung kỳ, xong rồi.
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi giương lên, từ trên mặt đất đứng lên.
Lúc này, hắn mới phát hiện mấy trăm thượng phẩm Linh Tinh trước mặt mình đã bị phá huỷ hơn một nửa, gần một nửa khác thì lại sắp trở nên trong suốt, thậm chí xuất hiện vết rạn nứt, linh khí đã không còn lại mấy.
- Đậu phộng, may là chuẩn bị đầy đủ, nếu không đúng là linh khí không đủ dùng.
Từ Khuyết lập tức thầm nói, phất tay xóa đi tất cả Linh Tinh đã hóa thành tro tàn.
Sau đó, hắn mới hơi suy nghĩ, từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra thanh đoạn kiếm đã ngắn đến không thể ngắn hơn, cùng với thanh lợi kiếm từ chỗ Đạo Môn trộm đến kia.
- Kiếm Linh, mau ra đây, đổi cho ngươi thanh kiếm khác này.
Từ Khuyết hướng về phía thanh đoạn kiếm gần như chỉ còn lại chuôi hô lên.
"Vèo!"
Trong nháy mắt đoạn kiếm chấn động một cái, Kiếm Linh giống như bóng người bằng khói đen lập tức từ bên trong hiện ra.
Nó đánh giá thanh lợi kiếm hoàn chỉnh trong tay Từ Khuyết một chút, trong tròng mắt màu đỏ xẹt qua một ít ghét bỏ cùng xem thường, lắc đầu nói:
- Lại là bán phẩm Tiên Khí, kiếm này giống như là rác rưởi!
- Vậy ngươi có muốn hay không? Thời buổi bây giờ Tiên Khí tốt cũng không dễ dàng tìm được, chỉ là thanh kiếm này, ta cũng đã phải đánh cược cả tính mạng mới kiếm về được, ngươi không cảm kích thì thôi.
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Kiếm Linh vừa nghe thấy vậy, lúc này mới gật đầu:
- Thôi, cảnh giới của ngươi vẫn là rất thấp, bản tọa cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng mà nơi đây có vô số cường giả, ngươi tốt nhất mau chóng kiếm một thanh hạ phẩm thậm chí trung phẩm Tiên Khí dạng kiếm cho ta, bằng không ngươi rất khó có thể đối phó với cường giả Địa Tiên cảnh.
Nói xong, thân hình Kiếm Linh loáng một cái, hóa thành một đoàn khói đen, lướt vào bên trong thanh lợi kiếm này.
Lúc này Từ Khuyết mới thu hồi thanh lợi kiếm, thuận tiện đem thanh đoạn kiếm kia cho hệ thống thu về, đổi lấy mười vạn điểm luyện khí tinh hoa.
Chủ yếu vẫn là do thanh đoạn kiếm này hư hao quá nghiêm trọng, bằng không bằng vào chất lượng của đoạn kiếm, sẽ hơn xa mười vạn điểm luyện khí tinh hoa.
- Xem ra xác thực là phải kiếm lấy một thanh kiếm hạ phẩm Tiên Khí, bằng không gặp phải tên đầu mục Đạo Môn kia sẽ có chút vướng tay vướng chân.
Từ Khuyết nhớ lại lời Kiếm Linh, sau khi trầm ngâm một lát, liền trực tiếp bỏ đi trận pháp trong phòng, đẩy cửa mà ra.
Hắn quyết định lại đi dạo một vòng nữa, thuận tiện vơ vét. . . Ặc không đúng, là tìm mấy người mượn ít Tiên Khí trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận