Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1725: Không Giảng Võ Đức

Trong cấm chế, lúc này đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, rung động nhìn mười đạo thân ảnh màu vàng trên bầu trời, đầu óc một mảnh trống rỗng.
Uy áp cường đại thập đế phát ra, cơ hồ khiến đầu óc bọn họ trong nháy mắt đứng máy.
"Đáng chết! Nhanh vận chuyển công pháp! Đây không phải uy áp chúng ta có thể tiếp nhận!" Tiên Tôn tu vi cao nhất nổi giận gầm lên một tiếng, tiên nguyên trong cơ thể phun trào, cực nhanh thi triển pháp quyết.
Những người còn lại cũng lấy lại tinh thần, đồng loạt thôi động công pháp, thông qua tiên nguyên thi triển pháp quyết, chống cự uy áp từ trên trời giáng xuống.
Cho dù phản ứng của mọi người đã rất nhanh, nhưng vẫn có một nhóm Tiên Vương chưa kịp vận chuyển công pháp, liền trực tiếp ngất đi.
Tiên Đế chi uy, cho dù chỉ là thiểm điện hình người sao chép ra, thế nhưng thập đế tề xuất, cũng đã đủ đè sập đám người.
Huống chi bên trong không chỉ có bốn vị Tiên Đế đương thời, mà còn có sáu vị Tiên Đế thiểm điện hình người xa xưa, cường đại hơn.
Uy thế tập hợp cùng một chỗ, đã đủ để phá hủy một tòa thành thị.
"Quá kinh khủng. . . quá kinh khủng, đây chính là uy áp Tiên Đế sao?" Một tên Tiên Tôn sợ hãi không thôi, kiệt lực vận chuyển công pháp chống đỡ lấy." Tiên Đế thời kỳ Tiên Tôn đã có uy áp như thế, vậy Tiên Đế đương thời, lại cường đại đến cỡ nào?"
Những người còn lại đồng dạng kinh sợ, điên cuồng vận chuyển công pháp, sợ không cẩn thận liền chết ở chỗ này.
Tuy nhiên Từ Khuyết lại không phản ứng chút nào.
Chỉ thấy hắn đứng phía dưới chùm sáng, ngửa đầu nhìn về phía không trung, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia hưng phấn: "Như thế mới đúng, ta đường đường Bang chủ Tạc Thiên Bang, đánh mười tên mới là thao tác bình thường!"
Thảo!
Hiện tại đám người đã không còn kính nể Từ Khuyết, ngược lại cảm thấy hắn là thằng điên.
Cho dù là người tự đại, đối mặt Tiên Đế, cũng sẽ không nói ra muốn đánh mười tên.
Tên điên!
Từ Khuyết rõ ràng là tên điên không cần mạng!
"Bịch!"
Đám Tiên Vương bên ngoài mới vừa đến gần cấm chế, bỗng nhiên trông thấy một màn này, trực tiếp bị dọa đến mức đặt mông ngồi xuống đất, tay chân như nhũn ra, mồ hôi rơi như mưa.
Thần mẹ nó. . . đã xảy ra chuyện gì?
Mười vị Tiên Đế thiểm điện hình người?
Chẳng những có bốn vị Tiên Đế đương thời, còn có sáu vị cổ lão Tiên Đế từng xuất hiện trong lịch sử.
Tên tiểu tử kia đến cùng đã làm gì?
Thế mà có thể khiến thiên kiếp tạo ra đối thủ cường đại như vậy?
Thần mẹ nó mối thù diệt tộc cũng không đủ a!
Bên ngoài cấm chế, Husky cùng Đoạn Cửu Đức hai mặt nhìn nhau, chụm cùng một chỗ thấp giọng nghị luận.
"Ta nói. . . tiểu tử kia có phải điên quá mức rồi hay không?"
"Ta thấy có hơi giống. . . ngay trước mặt mười tên Tiên Đế, lại dám phách lối như vậy."
Thần sắc Husky bỗng nhiên chấn động, lộ ra vẻ kinh hoảng: "Bản Thần Tôn đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có quần áo chưa thu, trời sắp mưa, phải về nhà một chuyến."
Đoạn Cửu Đức cũng vỗ đùi, bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng vậy, tựa hồ bếp lò trong nhà vẫn chưa tắt lửa, vạn nhất phát hỏa sẽ không tốt."
Hai tên hố hàng ngươi một lời, ta một câu, trực tiếp chia ra chạy thục mạng, tốc độ kia giống như bị lửa thiêu mông vậy.
Lão tăng từ đầu đến cuối đứng ở một bên, trông thấy một người một chó phản ứng, dù ông ta thanh tu nhiều năm, đọc phật kinh, nghiên cứu lòng người, cũng nhất thời không nghĩ ra được.
Hai tên gia hỏa này không phải bằng hữu của tiểu tử kia ư?
Sao đột nhiên bỏ (đạo) hữu chạy lấy người rồi?
Nhìn quan hệ bọn hắn, không giống là loại quanh hệ huynh đệ giả tạo kia. . .
Trầm ngâm một hồi, lão tăng lắc đầu, nghĩ không minh bạch chuyện này, lần nữa đặt lực chú ý ở trên người Từ Khuyết.
Ông ta thậm chí đã không còn quan tâm Từ Khuyết đến cùng có phải chân phật chuyển thế hay không, ngược lại hiếu kì không biết hắn làm thế nào đối kháng với mười vị Tiên Đế thiểm điện hình người.
Mặc dù thiểm điện hình người chỉ có tu vi Tiên Tôn, nhưng không có ai không phải yêu nghiệt một thế, hơn nữa lúc này còn đồng loạt xuất thủ.
Cho dù mình xuất mã, sợ rằng cũng phải tốn đại lực khí, thậm chí tiêu hao bản nguyên mới có thể thu thập được.
Tiểu tử kia, đến cùng sẽ làm thế nào đây?
Về phần chân phật chuyển thế. . .
"A Di Đà Phật, bần tăng cảm giác trên người kẻ này có khí tức Phật môn nồng đậm, hẳn là Phật tử chúng ta." Lão tăng tụng một tiếng phật hiệu, tự an ủi mình.
Dù sao chỉ cần có khí tức Phật môn, đủ mạnh, mang về làm Phật tử cũng không phải vấn đề lớn gì.
Ba trăm dặm bên ngoài, một người một chó lần nữa hội ngộ.
Husky buông xẻng sắt đang đào thông hướng Từ Khuyết xuống, hào sảng cười to nói: "Ôi, Đoạn lão sư, thật là trùng hợp, không phải ngươi nói về nhà canh lửa sao?"
"Husky lão sư, chúng ta thật có duyên, không phải ngươi nói trở về thu y phục sao?" Đoạn Cửu Đức cũng thu hồi trận bàn truyền tống thẳng hướng thiên kiếp, chê cười nói.
"Ài, bản Thần Tôn đột nhiên cảm thấy an nguy của Khuyết ca chẳng lẽ còn không sánh bằng một bộ y phục?" Husky nghĩa chính từ nghiêm nói, "Thân là Phó bang chủ Tạc Thiên Bang, cứu vớt Bang chủ nghĩa bất dung từ!"
Đoạn Cửu Đức lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay Husky, kích động nói: "Lời nói của Husky lão sư quả thật đinh tai nhức óc, khiến lão đầu ta vô cùng cảm động."
Nói xong, ông ta vuốt nước mắt: "Lão đầu ta cũng cho rằng, thân là trưởng lão Tạc Thiên Bang, cho dù hôm nay Khuyết ca chú định mệnh tang thiên kiếp, chúng ta ít nhất cũng phải mang thi thể hắn về, giúp hắn nhập thổ vi an!"
"Đoạn lão sư!"
"Husky lão sư!"
Một người một chó, hai mắt đẫm lệ cầm tay nhìn nhau, ngưng nghẹn không nói nên lời.
Nửa ngày, Đoạn Cửu Đức một hơi hít sâu, phấn chấn nói: "Đã như vậy, không bằng liền dùng trận bàn của ta, cùng nhau trở về cứu vớt Khuyết ca!"
Husky ném xẻng sắt sang một bên, kích động nói: "Tốt! Toàn bộ dựa vào Đoạn lão sư!"
Đoạn Cửu Đức bày ra trận pháp, quang mang dần dần sáng lên, thân ảnh cả hai dần dần mơ hồ.
Cả hai liếc nhau, lộ ra nụ cười hiền lành đến lạ.
Husky: Mẹ nó, thế mà không lừa được tử lão đầu này!
Đoạn Cửu Đức: Hừ, lão tử đã đoán được ngươi nhất định sẽ trở về!
Hai con hàng này, ngay từ đầu đã không cho rằng Từ Khuyết thất bại.
Bởi vì bọn hắn hiểu Từ Khuyết rất rõ, tên kia sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.
Đã lựa chọn giao đấu cùng mười vị Tiên Đế thiểm điện hình người, chứng minh trong lòng Từ Khuyết nắm chắc mình có thể chiến thắng.
Hết thảy những chuyện vừa rồi, bất quá là cả hai vì muốn lừa đối phương rời đi mà thôi.
Dù sao nếu như đối phương rời đi, đợi lúc nữa Từ Khuyết thu thập thiểm điện hình người, nhiều Tiên Vương Tiên Tôn bị vây như vậy, còn không phải mặc hắn doạ dẫm?
Vì độc hưởng chỗ tốt, hai tên gia hỏa kia thi triển mưu kế, đáng tiếc cuối cùng trăm sông đổ về một biển.
Lão tăng một mực chú ý Từ Khuyết, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có khí tức truyền tống trận.
Tập trung nhìn tới, ông ta lập tức trợn tròn mắt.
Hai tên kia vừa rồi không phải đã đi rồi sao?
Sao bỗng nhiên trở về rồi?
Nhìn kỹ lại, khá lắm!
Trên người con chó kia ẩn ẩn có khí tức tiên khí, rõ ràng là muốn lén lút trấn áp đối phương.
Mà trên người lão đầu kia lại tuôn ra một cỗ khí tức sát trận nhàn nhạt, mục tiêu chính là cẩu đạo hữu.
Thế nhưng cả hai hết lần này tới lần khác duy trì biểu lộ hiền lành, dùng tiếu lý tàng đao hình dung không thể thích hợp hơn.
Lão tăng không khỏi lắc đầu thở dài.
Người tuổi trẻ hiện tại, đều àm việc như thế sao?
Hoàn toàn không giảng võ đức a. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận