Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 790: Tính Hiệu Trở Nên Mạnh?

Tiếng nói này...
Nhã phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức tỏ vẻ mừng rỡ:
- Từ Khuyết!
Còn thanh niên trẻ tên Dương Thiên Vân kia lại trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, sau đó trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Từ Khuyết đến rồi?
Vèo!
Một bóng người từ không trung lướt tới, đột nhiên xuất hiện ở cửa tẩm cung, hái mắt đen như mực tỏa ra ánh sát lạnh lẽo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lưu manh đặc trưng, hắn chính là Từ Khuyết.
- Xem ra hai ngày nay hành động chống hàng giả vẫn chưa triệt để, trong hoàng cung vẫn có cá lọt lưới.
Từ Khuyết lạnh giọng cười nói, ánh mắt đùa cợt quét về phía Dương Thiên Vân.
Chỉ một câu nói đã khiến Dương Thiên Vân sợ đến mức hai chân run cầm cập tại chỗ, suýt nữa đã ngã xuống đát.
Từ Khuyết được gọi là Đại Ma Vương, có ai không biết?
Chỉ là mấy năm qua hắn biến mất không thấy bóng dáng, mới làm mấy người bắt đầu to gan.
Nhưng giờ khắc này, hắn vừa xuất hiện, lực chấn nhiếp mạnh mẽ của năm đó cũng xuất hiện trở lại.
"Phù phù" một tiếng, Dương Thiên Vân trực tiếp ngã trên mặt đất, cuống quít cầu xin tha thứ:
- Từ... Từ đạo hữu, tha mạng! Tiểu... tiểu nhân biết sai rồi, tất cả đều là do Vương thế tử sai khiến, tiểu nhân cũng không còn cách nào.
- Ồ? Lại là Vương thế tử?
Khóe miệng Từ Khuyết vẫn cong lên như thế, giống như cười mà không phải cười.
Nhã phu nhân vậy đột nhiên cả kinh.
- Ngươi nói cái gì? Vương thế tử sai khiến ngươi làm cái gì?
Hiển nhiên, nàng hoàn toàn không hay biết gì, có lẽ nàng còn không biết có không ít người ở bên ngoài giả mạo Tạc Thiên Bang.
Lúc này Dương Thiên Vân nào còn dám giấu diếm gì, lực uy hiếp Từ Khuyết mang đến tuyệt đối kinh khủng hơn so với Vương thế tử kia.
Y nằm trên mặt đất, cuống quít đáp:
- Hồi bẩm Nhã phu nhân, là Vương thế tử bảo chúng ta gạt ngươi, giả mạo người của Tạc Thiên Bang, tất cả đều là hy sai khiến tiểu nhân, xin Nhã phu nhân tha mạng!
- Giả mạo người của Tạc Thiên Bang để gạt ta?
Nhã phu nhân sửng sốt một lúc, rồi lập tức sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi:
- Hắn... vì sao phải làm như vậy?
Thân thể Dương Thiên Vân nhất thời run lên, có chút ấp úng, không dám nói ra.
Lúc này Từ Khuyết khẽ sờ chóp mũi, cười nhạt nói:
- Thú vị, hiện tại đám người này quả thật càng ngày càng không sợ chết rồi.
Tr mắt Dương Thiên Vân biến sắc, vội vàng hô:
- Vương thế tử có ý đồ mưu phản, lần này y phái tiểu nhân đến đây chính là muốn lừa gạt Nhã phu nhân đi ra ngoài, cưỡng ép Nhã phu nhân làm con tin, để tránh khỏi bị... bị...
- Để tránh khỏi bị ta tính sổ đúng không?
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
"Ầm!" Dương Thiên Vân vội vàng dập đrên đất, giống như là ngầm thừa nhận lời này của Từ Khuyết, kêu gào cầu xin Từ Khuyết cùng Nhã phu nhân tha mạng.
Từ Khuyết không nói gì, mí mắt hơi nhấc, đầu ngón tay nhẹ giơ lên, trong nháy mắt một tia lưu quang đã bắn ra.
"Đùng!"
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, mi tâm của Dương Thiên Vân bị lưu quang xuyên qua, ngã xuống đất chết tại chỗ.
Nhã phu nhân sợ hết hồn, nhưng cũng không nói gì, bởi vì mặc kệ Từ Khuyết làm cái gì, nàng đều tuyệt đối ủng hộ Từ Khuyết.
Đồng thời Dương Thiên Vân gây ra chuyệnày cũng quá đáng, dù cho là do Vương thế tử sai khiến, cũng không cách nào biện minh cho hành vi của y.
Lần này nếu không phải Từ Khuyết tới đúng lúc, rất có khả nng đã thật bị lừa ra ngoài, bị Vương thế tử cưỡng ép.
Nghĩ tới đây, không cần Từ Khuyết mở miệng, Nhã phu nhân đã nhìn về phía cấm vệ, trầm giọng nói:
- Đem nơi đây dọn dẹp sạch sẽ, mặt khác, phái Cấm Vệ toàn lực lùng bắt Vương thế tử, nếu dám phản kháng, chém ngay tại chỗ!
- Rõ!
Cấm vệ lc đáp một tiếng, sau đó vội vàng lui xuống.
Lúc này, Nhã phu nhân áy náy nhìn về phía Từ Khuyết, cúi đầu nói:
- Đều do ta quá bất cẩn...
"Kẹt kẹt!"
Từ Khuyết đem cửa phòng đóng lại, cười nhạt nhìn về phía Nhã phu nhân nói:
- Nếu làm sai chuyện, nên bị trừng phạt.
Nói xong, hắn hóa thành một đạo phong ảnh, ôm lấy Nhã phu nhân lao về trên giường.
- A! Quan nhân, chờ một chút, a.
...
Đêm đó, trong tẩm cung Phiên Vân Phúc Vũ của Nhã phu nhân, tình hình chiến trận kịch liệt, Từ Khuyết dũng mãnh phấn khởi chiến đấu cùng cường hãn.
Mãi đến khi sắc trời sáng lên, Nhã phu nhân mới cả người đầy mồ hôi ngã trên người Từ Khuyết, cả người vô lực, hơi thở mong manh nói:
- Quan nhân, ngươi... ngươi...
- Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, nếu không buổi tối sẽ tiếp tục trừng phạt ngươi.
Từ Khuyết cười nói, tinh thần vẫn sáng láng như trước, ôm Nhã phu nhân, trong lòng có chút vui sướng.
Nhã phu nhân mị nhãn như tơ, gương mặt đỏ ửng nói:
- Vậy... vậy ta buổi tối tiếp tục chờ quan nhân.
Híttt!
Từ Khuyết nhất thời hít một ngụm khí lạnh, tiểu yêu tinh này!
Nhưng cũng còn may, có chức năng tự động khôi phục của hệ thống, làm thêm mười lần cũng không sợ.
...
Bình tĩnh nằm một lúc sau, Nhã phu nhân dần dần ngủ thiếp đi, Từ Khuyết trở mình từ trên giường đi xuống, ánh mắt quét về phía ngoài cửa sổát hiện sắc trời đã sáng.
- Móa nó, phải nhanh đi về nhìn điện thoại di động một chút.
Từ Khuyết nhất thời cả kinh.
Không suy nghĩ nhiều, hắn vội lấy ra một tờ giấy nhỏ, viết lại lời nhắn cho Nhã phu nhân, để nàng báo cho đám người Tô Vân Lam tin tức mình đã trở về, rồi thân hình hắn loáng một cái, lập tức lướt ra khỏi hoàng cung.
Không lâu lắm, Từ Khuyết đã chạy về nóc khách sạn.
Husky vẫn còn bị cầm cố tại chỗ, thế nhưng con chó ngu ngốc này quá lợi hại, nó đứng mà vẫn có thể ngủ.
Từ Khuyết lặng yên không tiếng động xuyên qua trận pháp, Husky vẫn không nhận ra hắn đã trở về.
Từ Khuyết cũng lười đánh thức nó, vội vàng cầm điện thoại di động lên, lập tức sửng sốt một chút, cuối cùng vẻ mặt mừng như điên.
Bởi vì trên giao diện wechat nhắc nhở có vài tin nhắn chưa đọc.
- Hệ thống, nhanh sạc pin cho điện thoại di động.
Từ Khuyết hơi suy nghĩ, gọi hệ thống ra, cũng vội vàng mở wechat.
Sau một khắc, khi hắn thấy người gửi mấy tin nhắn kia thì lại thất vọng rồi.
Mấy tin nhắn này đều là đến từ cùng một người, nhưng không phải Từ Phỉ Phỉ, mà là do một người trong nhóm bạn bè bình luận.
- CMN, tình huống thế nào! Lẽ nào trên Địa Cầu không còn dùng wechat?
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày, có chút thất vọng.
Sau đó, ánh mắt hắn mới nhìn thông tin của người liên tiếp gửi mấy tin nhắn cho hắn, tên là "Lão Thái", ảnh chân dung là một con gấu nhỏ đáng yêu.
- Lão Thái? Ai vậy?
Từ Khuyết không khỏi nghi hoặc, mở ra giao diện chat.
- CMN! Từ Khuyết, mấy năm không gặp, cậu lại đẹp trai như thế, còn chạy đi đóng phim?
- Tôi là Lão Thái nè, ngồi trước bàn cậu khi còn học trung học, Thái Đằng Tân! Còn nhớ không?
- Tôi thấy tin tức của cậu gửi, lại không bình luận được, có lẽ là do tôi đang ở trên núi.
- Là như thế này, hiện tại tôi đang làm đạo diễn, bức ảnh kia của cậu quay ở đâu thế, tòa thành cổ kia quy mô cũng quá trâu, mau nói cho tôi biết, bộ phim tiếp theo của tôi sẽ qua ấy cảnh.
- Đây là số mới của tôi 136 **, nhận được nhớ gọi lại cho tôi.
Liên tiếp năm tin nhắn khiến Từ Khuyết có chút ngây người.
Nhưng rất nhanh, hắn bắt đầu hồi tưởng lại.
Thời học trung học quả thật là hắn có một người bạn thân như thế, nhưng đáng tiếc sau này người này lại chạy ra nước ngoài du học, vốn đã hoàn toàn mất đi liên hệ, khi lên học đại học có lần ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, rồi nhận ra đối phu đó thêm wechat lẫn nhau.
Nhưng sau đó căn bản vẫn ít liên hệ.
- Không nghĩ tới cậu ta thật sự trở thành đạo diễn.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, thấp giọng tự nói một câu.
Lập tức, hắn gõ bàn phím điện thoại di động grả lời:
- Thật trùng hợp, tôi cũng đang đóng phim, cảnh tượng là tôi mình tự mình tạo nên, có trâu hay không?
Chỉ là vạn vạn không nghĩ tới, lần này tin tức vừa gửi đã lập tức đã thành công.
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, tín hiệu trở nên mạnh rồi? Trong vòng một giây đã gửi xong?
Bạn cần đăng nhập để bình luận