Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1710: Không Nghe Thần Tôn Nói, Ăn Thiệt Thòi Trước Mắt

Tiền, tiền chuộc?
Đám người nhất thời sững sờ, có chút không có kịp phản ứng.
Từ Khuyết liếc mắt, tức giận mở miệng nói: "Chưa nghe nói qua bắt cóc sao? Hiện tại các ngươi chính là con tin, muốn rời đi, chẳng lẽ không cần giao tiền chuộc?"
Nghe Từ Khuyết nói thế, đám người kém chút tức điên.
Lão tử đường đường Tiên Vương, Tiên Tôn, vậy mà luân lạc tới mức phải giao tiền chuộc mới có thể ra ngoài.
Quả thực quá nhục nhã.
Một tên Tiên Tôn mặt trầm như nước, chậm rãi mở miệng nói: "Không biết Từ đạo hữu muốn tiền chuộc bao nhiêu?"
Từ Khuyết nheo mắt lại, cảm thụ khí tức kinh khủng sắp giáng lâm trên đỉnh đầu, cười nói: "Các vị đều là nhân vật có mặt mũi ở Tiên Vân Châu, tu vi thấp nhất cũng là Tiên Vương, ta cảm thấy một người một tỷ linh thạch, không quá đáng đi?"
Tê!
Đám người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin.
Một tỷ?!
Ngươi mẹ nó sao không đi cướp đi. . . ồ, hiện tại hắn chính là đang ăn cướp, không sao.
Nhưng vấn đề là, mẹ nó ai cầm ra được một tỷ?
Cho dù có, cũng sẽ không tùy thân mang theo một tỷ đi đường.
Linh thạch nhiều không có chỗ tiêu? Cho dù là Tiên Đế cũng sẽ không mang theo một tỷ linh thạch rêu rao khắp nơi!
"Từ đạo hữu! Đây là toàn bộ linh thạch của ta!"
"Đây là toàn bộ gia sản của ta, xin Từ đạo hữu vui vẻ nhận lấy!"
"Từ đạo hữu, hiện tại trên người ta chỉ có bấy nhiêu linh thạch, nếu như không đủ, chờ rời khỏi nơi đây, ta có thể đi lấy thêm cho ngươi." Có Tiên Vương tự biết linh thạch trên người không nhiều, chủ động đề nghị.
Mặc dù bọn họ đã lui sát biên giới cấm chế, nhưng một khi Thượng Cổ Hạo Kiếp giáng lâm, sẽ bao phủ toàn bộ phương viên trăm dặm xung quanh, đến lúc đó muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.
Lúc này trong lòng bọn họ ảo não không thôi, tại sao mình lại truy sát tên tiểu tử kia cơ chứ?
Không phải chỉ là một cái Cổ Phật truyền thừa thôi sao, cho hắn là được chứ gì.
Hối hận, phi thường hối hận!
Ai có thể nghĩ tới, một tên tiểu tử Đại La Kim Tiên, thế mà bỗng nhiên đột phá đến Tiên Vương.
Đột phá Tiên Vương cũng thôi đi, thế nhưng thiên kiếp lại chính là Thượng Cổ Hạo Kiếp.
Mà Thượng Cổ Hạo Kiếp của hắn, lại khủng bố hơn Thượng Cổ Hạo Kiếp trong truyền thuyết gấp mấy chục lần.
Cái quỷ gì thế này?!
Phóng nhãn ngàn năm nay, bọn họ chưa từng thấy qua Thượng Cổ Hạo Kiếp cường đại như vậy.
Đây mà là độ kiếp?
Chẳng lẽ tên kia đắc tội thiên đạo, cho nên thiên đạo mới cố ý tới trả thù hắn?
Không thể không nói, bọn hắn quả thật đã đoán ra được chân tướng, chỉ là chân tướng quá kinh người, cho nên nhất thời không có ai nghĩ tới phương diện này mà thôi.
"Từ Khuyết, ngươi phải nghĩ cho kỹ, chúng ta là Thanh Vân Thái Thượng Môn, là tông môn dưới trướng Thiên Môn, ngươi chỉ có thể độ kiếp một lần, nếu như ngươi giết chúng ta, Thiên Môn nhất định sẽ cùng ngươi không chết không thôi." Có Tiên Tôn sợ hãi bất an, đành phải khiêng ra tên tuổi Tiên Môn, hy vọng có thể dọa Từ Khuyết thu tay lại.
"Từ Khuyết, ta nguyện ý dùng tâm ma thề, chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không trả thù, từ nay về sau sẽ không đối địch với Tạc Thiên Bang!" Có Tiên Vương thậm chí tại chỗ phát thệ, muốn ly khai.
Nhưng mặc kệ bọn họ nói gì, Từ Khuyết vẫn làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn bầu trời.
Hắn chậm rãi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống đám người, trong đôi mắt đen thâm thúy không có chút tình cảm nào, lôi quang sau lưng loạn vũ, tựa như Thần Ma giáng thế.
Chỉ thấy hắn đưa tay nắm lấy, thu sạch linh thạch mọi người ném ra vào trong hệ thống.
"Chư vị, số linh thạch này hình như không đủ?" Từ Khuyết lộ ra nụ cười trêu tức, nói khẽ.
Có Tiên Vương khẽ cắn môi, trực tiếp ném nhẫn trữ vật của mình ra ngoài: "Từ Khuyết, đây là toàn bộ gia sản của ta."
Tiên Vương Tiên Tôn còn lại cũng nhao nhao phản ứng, ném nhẫn trữ vật của mình tới chỗ Từ Khuyết.
"Toàn bộ pháp bảo của ta đều ở bên trong, xin Từ đạo hữu hãy nhận lấy."
"Ta không mang nhiều, nếu không đủ, ta có thể viết giấy nợ cho Từ đạo hữu ngươi."
Giấy nợ?
Hai mắt Từ Khuyết lập tức sáng lên, gật đầu tán thưởng nói: "Được, ý tưởng này của ngươi rất không tệ, vậy liền viết giấy nợ đi."
Đám người nhất thời sững sờ, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía tên Tiên Vương vừa mới nói kia.
Mẹ nó!
Ngươi nhàn không có việc gì làm, nhắc đến giấy nợ làm gì?
Lúc đầu chỉ cần giao hết đồ vật trên người ra, như thế tốt biết bao, dù gì bên ngoài vẫn còn tích súc.
Lấy tính cách Từ Khuyết, đám người không chút hoài nghi, sau này họ Từ nhất định sẽ cầm giấy nợ tới cửa đòi.
Dù sao tên kia không sợ trời không sợ đất, ngay cả Thiên Môn Tiên Tôn cũng dám hố, càng đừng nói đến đám Tiên Tôn thế lực nhỏ bọn họ.
Đè nén khuất nhục xuống đáy lòng, đám người nhao nhao viết ra từng tấm giấy nợ, giao cho Từ Khuyết.
Một lát sau, trong tay Từ Khuyết nắm lấy một chồng giấy nợ, trong bụng cười đến nở hoa.
"Thanh Vân Thái Thượng Môn, thiếu ta ba tỷ linh thạch."
"Cửu Hổ Huyết Sát Môn, thiếu ta ba tỷ linh thạch."
". . ."
Xem hết tất cả phiếu nợ, Từ Khuyết thu vào trong hệ thống, thỏa mãn gật đầu nói: "Không tệ không tệ, chư vị phi thường phối hợp, bản Bang chủ rất thích làm bằng hữu với người hiểu chuyện."
Ai mẹ nó muốn làm bằng hữu với ngươi!
Mọi người gào thét ở trong lòng.
Nếu không phải thấy Thượng Cổ Hạo Kiếp trên đỉnh đầu sắp oanh xuống, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không lập loại giấy nợ bất bình đẳng này.
Ba tỷ linh thạch!
Còn không bằng bán bọn hắn đi!
Lúc này, có mấy tên Tiên Vương tốc độ chậm chạm, bỗng nhiên từ đằng xa bay tới.
Bay đến phụ cận, nhìn một màn trước mặt, đột nhiên cảm thấy tam quan tan vỡ.
"Cái gì? Đám Tiên Vương Tiên Tôn kia thế mà bị Từ Khuyết giam ở bên trong, hơn nữa còn sắp độ kiếp?"
Sau khi nghe mấy người đến trước nói, mấy tên Tiên Vương đến sau cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn tốc độ của lão tử quá chậm, bằng không hiện tại cũng đã bị giam ở bên trong.
"Ha ha ha ha, bản Thần Tôn đã nói rồi, bảo các ngươi tranh thủ thời gian chạy, các ngươi không nghe." Husky đứng ở bên ngoài cấm chế, chống nạnh cười to, phách lối không gì sánh được, "Đây gọi là không nghe Thần Tôn nói, ăn thiệt thòi trước mắt."
Đoạn Cửu Đức một mặt cảm thán: "Không sai, lão phu đã khuyên các ngươi, tuyệt đối đừng đắc tội với tiểu tử này, các ngươi thế mà truy sát lâu như vậy, thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, đã không đẹp trai cơ trí bằng một phần mười ta, còn dám đối địch với hắn?"
Có thể hố Từ Khuyết nhiều lần, êm đẹp sống đến hôm nay, Đoạn Cửu Đức cảm thấy đắc ý không thôi.
Nhìn đám Tiên Vương Tiên Tôn các ngươi xem, bình thường cao cao tại thượng, kết quả vừa gặp tiểu tử thối kia, còn không phải quỳ xuống xin tha.
Lão đầu ta không giống, từng nhiều lần hố tiểu tử này, nhưng vẫn có thể êm đẹp sống đến hôm nay.
Cái gì gọi là chênh lệch?
Đây chính là chênh lệch!
"Ầm ầm!"
Lúc này, không trung hoang mạc lần nữa phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy phía sau con hoàng kim cự long thứ nhất, lần nữa ngưng kết ra mấy chục con hoàng kim cự long.
Đám hoàng kim cự long kia đang điên cuồng hấp thu Thượng Cổ Hạo Kiếp xung quanh, thân thể càng lúc càng to lớn.
Ngoại trừ Từ Khuyết, đám người đứng bên dưới thiên kiếp, lúc này đã cảm thấy hô hấp khó khăn, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có Tiên Vương tu vi yếu kém, lúc này đã không thể đứng thẳng người.
Đây chính là uy lực của thiên kiếp.
Thượng Cổ Hạo Kiếp, ẩn chứa thiên địa uy áp, có thể khiến cho một tên tu sĩ Tiên Vương trực tiếp hỏng mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận