Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 671: Đậu Phộng

Trên Nghịch Lưu Hải, nhìn máy bay trực thăng ở không trung gào thét mà qua, trên mặt của các tu sĩ trên mặt biển đều lộ ra vẻ cay đắng.
- Xong, lần này e rằng khó có thu hoạch rồi.
- Hay là chúng ta quay về nhà luôn đi.
- Hắn dùng loại máy bay trực thăng này, e rằng chưa đến ngày mai đã có thể đến hòn đảo nhỏ đầu tiên, chờ chúng ta đi qua, Sinh Linh Thánh Thủy cũng đã bị hắn lấy sạch sành sanh.
- Yên tâm đi, cho dù hắn đi nhanh hơn nữa cũng không thể lấy đi tất cả Sinh Linh Thánh Thủy được,
- Không sai, đừng quên chúng ta còn có hai tháng, hắn bây giờ đi qua lấy đi tất cả Sinh Linh Thánh Thủy, nhưng Sinh Linh Thụ vẫn sẽ từ từ diễn sinh Sinh Linh Thánh Thủy mới, đến lúc đó chúng ta sẽ ở trên đảo thủ mười hai mươi ngày, cuối cũng vẫn có thể mang đi một chút.
- Ha ha, đây quả thật là một biện pháp tốt, cuối cùng cũng không đến nỗi không có chút thu hoạch nào.
Cả đám sau khi thương lượng xong, đều ngầm hiểu ý tiếp tục thúc giục thuyền lớn, rẽ sóng hướng về phương xa.
Trên thực tế mỗi người bọn họ đều mang ý xấu riêng, ai cũng rõ ràng, dù cho ở trên đảo chờ mười mấy hai mươi ngày, Sinh Linh Thụ diễn sinh ra Sinh Linh Thánh Thủy tuyệt đối cũng không đủ phân chia cho nhiều người như vậy.
Cái gọi là một chút trong mười mấy hai mươi ngày kia, đoán chừng cũng chỉ có thể hơi hơi thỏa mãn một thế lực.
Đến lúc đó không thể tránh được một hồi tranh đoạt ác liệt.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết điều khiển máy bay trực thăng, liên tiếp ở trên biển phi hành mấy canh giờ, sắc trời rốt cục đã trở nên đen kịt.
Trong bầu trời đêm treo đầy sao, toả ra ánh sáng, ánh trăng lấp lánh đẹp vô cùng.
Liễu Tĩnh Ngưng ngồi ở vị trí kế bên phi công, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn bầu trời đêm, giống như đang thưởng thức cảnh vật đẹp đẽ này.
Đoạn Cửu Đức và Husky nằm úp sấp ở bên trong cabin phía sau, ôm nhau mà ngủ.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi nói chúng ta tiếp tục tu luyện, tương lai sẽ có một ngày, có thể đạt đến loại cảnh giới một tay hái ngôi sao hay không?
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn lên bầu trời đêm, nghẹ giọng hỏi.
- Một tay hái ngôi sao thì ta không biết, nhưng một quyền đánh nổ một ngôi sao thì ta đã nghe nói qua rồi.
Từ Khuyết nghiêm túc trả lời.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức nghiêng đầu lại lườm hắn một cái:
- Tiểu tử không hiểu phong tình, bầu trời đêm đầy sao đẹp như thế, đánh nổ bọn chúng làm gì.
- Trên đời này sự vật tốt đẹp quá nhiều, nhưng chỉ tới khi mất đi ngươi mới biết nó quan trọng đến nhường nào.
Từ Khuyết thở dài, cảm khái vạn ngàn, mơ hồ nhớ tới nơi ký ức sâu xa, khoảng thời gian sống ở trên Địa Cầu.
- Ngươi đã từng mất đi thứ gì đó sao?
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra, đôi mắt đẹp trong suốt như nước của nàng nhìn kỹ Từ Khuyết, giống như cảm nhận được trên người hắn có loại cô đơn.
- Ừm.
Từ Khuyết gật gù, cười nhạt nói:
- Ta mất đi quê hương, mất đi người thân, mất đi bằng hữu, mất đi tháng ngày mệt mỏi nhưng rất sung túc. Nhưng bây giờ cũng không tệ, ta lại có được bằng hữu mới, có được sức mạnh mới, chỉ là tình cờ còn có chút hoài niệm quê nhà gió xuân mười dặm và người nhà của ta.
Cũng là bởi vì bóng đêm ảnh hưởng, cho nên Từ Khuyết mới nói ra một tia quyến luyến trong lòng đối với kiếp trước.
Tưởng tượng năm đó, hắn còn là một tên học bá, có một muội muội xinh đẹp, có một đám bạn có quan hệ rất thân, còn có một bạn gái cấp bậc hoa khôi của trường, chỉ tiếc cuối cùng một hồi tai nạn xe cộ không hiểu ra sao, lập tức ném hắn vào thế giới này.
Lúc mới tới đây, hắn còn tràn ngập cảm giác mới mẻ cùng chờ mong với cái thế giới này, nhưng sau một quãng thời gian, khó tránh khỏi sẽ nhớ nhà.
Đây giống như là ra ngoài du lịch, vừa mới bắt đầu cảm thấy rất hưng phấn, nhưng sau khi chơi lâu liền bắt đầu nhớ nhà.
Khác biệt duy nhất, chính là người ra ngoài du lịch muốn về nhà rất dễ dàng, nhưng loại đi xa có độ khó cao như Từ Khuyết, muốn về Địa Cầu liền không đơn giản như vậy.
- Hả?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên ngẩn ra.
Một cái tay nhỏ mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng đụng vào gò má hắn, trong lòng bàn tay truyền đến một tia ấm áp, làm hắn cảm thấy có chút thoải mái.
- Nếu như nhớ nhà, vậy tìm cơ hội quay về nhìn xem.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn Từ Khuyết, ôn nhu nói.
Nàng lần thứ nhất nhìn thấy Từ Khuyết có loại vẻ mặt cô đơn này, cho rằng hắn đang nhớ quê hương và bằng hữu ở Ngũ Hành Sơn, trong lòng không khỏi trở nên nhu hòa, mơ hồ còn có một tia mẫu tính cưng chiều trời sinh.
- Hừm, một ngày nào đó, ta sẽ trở lại.
Từ Khuyết gật đầu, chăm chú nói.
Hắn biết lấy thực lực trước mắt, dù cho tu luyện tới Hợp Thể kỳ cũng không thể trở lại Địa Cầu, thế nhưng chiếu theo tốc độ tu luyện của hắn, cuối cùng sẽ có một ngày làm được đến bước kia.
Thừa dịp những người thân và bằng hữu còn chưa già đi, nhất định phải chạy về Địa Cầu, nhìn bọn họ một lần.
- Nếu như trở lại, nhớ mang ta theo, ta rất thích sự vật đẹp đẽ, cũng muốn đi xem quê nhà gió xuân mười dặm của ngươi.
Liễu Tĩnh Ngưng hơi mỉm cười nói.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, quay đầu nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ta nhớ ra quê nhà ta có một câu nói.
- Nói cái gì?
- Gió xuân mười dặm, không bằng ngủ cùng ngươi.
"Bốp bốp!"
- Ai nha ai nha, đau quá, ngươi buông tay, đừng véo khuôn mặt đẹp trai của ta
Một đêm trôi qua, chân trời rốt cục xuất hiện một ít tia sáng màu trắng, xa xa ngờ ngợ có thể trông thấy đường viền của một hòn đảo.
Hòn đảo cũng không hề lớn, hầu như cũng chỉ lớn cỡ một cái sân bóng rổ, phía trên rất trống trải, chỉ có một cái cây nhỏ, vô cùng loá mắt dễ thấy.
- Sắp đến rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng mở miệng nói, ánh mắt nhìn kỹ tới phía trước.
Từ Khuyết gật đầu, theo máy bay trực thăng tiếp cận hòn đảo, Từ Khuyết cũng thấy rõ hình dáng cái cây nhỏ này, hơi có chút kinh ngạc.
Trên cây nhỏ kia mọc đầy cành lá tươi tốt, mỗi một phiến lá đều xanh óng ánh, sáng như ánh trăng trút xuống mặt đất, mà thân cây lại có màu vàng, giống như dát lên một tầng vàng, rất là thần kỳ.
Đồng thời ở dưới gốc cây còn có một mảnh hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy, xa xa nhìn tới, cả cây nhỏ giống như sinh trưởng ở bên trong nước.
Nhưng Từ Khuyết rõ ràng, cái gọi là hồ nước này chính là Sinh Linh Thánh Thủy bên trong đồn đại, tất cả đều là ánh sáng trên những chiếc lá xanh của Sinh Linh Thụ kia vương xuống ngưng tụ lại.
- Gào, bản thần tôn ngửi thấy được hương vị của Sinh Linh Thánh Thủy rồi.
Lúc này, Husky vẫn đang ngủ thức tỉnh lại, la lớn.
Đoạn Cửu Đức nằm ở trước mặt nó cũng bỗng nhiên bật ngồi dậy, đẩy ra một vật cứng không rõ ở phía sau mình, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ của máy bay trực thăng nhìn ra ngoài, trong mắt tỏa ra ánh sáng, hưng phấn nói:
- Quá tốt rồi, thời gian qua trăm năm, lại có thể uống một ngụm trà pha bằng Sinh Linh Thánh Thủy.
- Đồ vật như thế lại đem pha trà? Hình như cũng là một đề nghị hay nha, nếu không chúng ta trực tiếp đem Sinh Linh Thụ chuyển ra ngoài, tự mình trồng đi.
Từ Khuyết mê tít mắt nói.
Đoạn Cửu Đức cùng Husky lập tức quăng tới ánh mắt xem thường.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ quá nhiều, Sinh Linh Thụ này chính là tồn tại siêu thoát ngũ hành, từ lúc hạt giống của nó rơi xuống đất, liền không có người nào có thể lay động.
Husky nói.
- Nếu như có thể di chuyển, lão đầu ta đã sớm ra tay, còn đến phiên tiểu tử ngươi sao?
Đoạn Cửu Đức cười lạnh nói.
Liền ngay cả Liễu Tĩnh Ngưng cũng khẽ lắc đầu:
- Dựa theo ghi chép, rất nhiều năm trước có vài vị cường giả Độ Kiếp kỳ cố gắng dịch chuyển Sinh Linh Thụ, nhưng dùng hết tất cả mọi biện pháp cũng không có tác dụng.
- Đâu chỉ có Độ Kiếp kỳ, cho dù là Đại Thừa kỳ, thậm chí là vị sư tôn kia của ta tự mình ra tay, cũng không thể dao động Sinh Linh Thụ mảy may.
Đoạn Cửu Đức lắc đầu, tiếp tục nói:
- Trong truyền thuyết thì Sinh Linh Thụ này chính là hạt giống trên Tiên giới rớt xuống, siêu thoát ngũ hành, chỉ có tiên nhân mới có thể lay động, hơn nữa nghe nói nếu như có thể luyện hóa Sinh Linh Thụ, liền có một loại tài liệu thần kỳ, là vật liệu chủ yếu để luyện chế Phá Không Phù.
- Phá Không Phù?
Từ Khuyết ngẩn ra, tựa hồ xưa nay chưa từng nghe nói qua loại phù lục này.
Đoạn Cửu Đức nhếch miệng nở nụ cười:
- Khà khà, các ngươi khẳng định không biết loại phù lục này, bởi vì ngay cả lão đầu ta cũng chưa từng thấy. Thế nhưng sư tôn ta từng nhắc qua, thời kỳ thượng cổ đã từng xuất hiện loại phù lục này, có người nói có thể xé rách hư không, ngao du ở trong vũ trụ mênh mông.
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức thay đổi sắc mặt.
Xé rách hư không, ngao du trong tinh không?
Đây không phải là nói, hắn cũng có thể mượn Phá Không Phù kia trở về Địa Cầu sao?
Nhịp tim của Từ Khuyết không khỏi trở nên nhanh hơn, nếu như thật có biện pháp có thể trở về Địa Cầu một chuyến, vậy tuyệt đối là chuyện tốt.
Hắn quá muốn về xem một chút, dù cho hi vọng xa vời, nhưng cũng đáng giá thử một lần.
- Những Sinh Linh Thụ này, ta muốn!
Từ Khuyết lúc này nói ra.
- Muốn cái rắm, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Đoạn Cửu Đức trực tiếp giội nước lạnh.
Từ Khuyết không hề để ý, trực tiếp điều khiển máy bay trực thăng, cấp tốc nhằm phía hòn đảo này, hoàn thành việc hạ cánh.
Trong lòng hắn rất kích động, Sinh Linh Thánh Thủy đang ở trước mắt, Sinh Linh Thụ cũng ở trước mắt, một thứ có thể phục sinh Tiểu Nhu, một thứ có khả năng trợ giúp hắn trở về Địa Cầu trong tương lai, chuyện này quả thật là song hỷ lâm môn.
Vèo!
Còn chưa chờ bọn Husky lên đường, Từ Khuyết cũng đã hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt lướt về hồ nước ở trung tâm hòn đảo.
Ding, kiểm tra thấy có Sinh Linh Thánh Thủy, có tiến hành lấy ra hay không?
Còn chưa chờ Từ Khuyết có hành động, trong đầu lập tức vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
- Có!
Từ Khuyết không chút do dự đáp, đồng thời cũng đánh giá cây Sinh Linh Thụ kia, suy nghĩ làm như thế nào để đem đi.
Ầm!
Đột nhiên, toàn bộ hồ nước dưới Sinh Linh Thụ, đột nhiên cuốn lên, giống như hóa thành một con thủy long óng ánh trong sáng.
- CMN, tiểu tử, ngươi đã làm cái gì?
Husky và Đoạn Cửu Đức chạy tới nhìn thấy tình cảnh này, lập tức kinh ngạc thốt lên.
"Hống!"
Gần như cùng lúc đó, Sinh Linh Thánh Thủy hóa thành thủy long này, đột nhiên phát sinh một tiếng rít lên, giương nanh múa vuốt, nỗ lực nhằm phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngẩn ra, đang muốn lùi về phía sau, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở:
Thu thập Sinh Linh Thánh Thủy thất bại, hệ thống gặp phải trở ngại, khởi động công năng trả thù!
Cái quỷ gì? Công năng trả thù?
Lúc Từ Khuyết đang ngạc nhiên, chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Ngay sau đó, cây Sinh Linh Thụ kia bỗng nhiên bị một nguồn sức mạnh nhổ tận gốc, lơ lửng giữa không trung.
- Đậu phộng!
- Đậu phộng x 2!
Sắc mặt của Đoạn Cửu Đức và Husky kịch biến tại chỗ, kinh hãi kêu thành tiếng.
- Sao có thể?
Liễu Tĩnh Ngưng càng là trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận