Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 654: Đạo Cô Kinh Diễm

Tình huống đây là như thế nào? Có người đã tiến vào trong đây từ trước rồi?
Trong lòng Từ Khuyết vạn phần ngạc nhiên.
Hắn biết rõ, bí cảnh này mỗi trăm năm mới mở ra một lần, mỗi lần chỉ có thời gian ba năm, ba năm vừa hết, bí cảnh sẽ biến mất, người ở bên trong cũng sẽ biến mất, nhưng bây giờ trong căn phòng đá này lại có người.
Vèo!
Từ Khuyết không chần chờ chút nào, lập tức gọi ra Đạo Thân.
Hắn suy đoán người trong phòng đá, khả năng là có biện pháp gì dó vòng qua cấm chế, giành trước hắn một bước đi vào, bằng không chuyện này quá ma quái rồi.
"Kẹt kẹt!"
Đúng lúc này, lúc Từ Khuyết đang lo lắng nghĩ làm thế nào để tới gần nhà đá, cửa gỗ của nhà đá đột nhiên bị người đẩy ra.
Ngay sau đó, một nữ nhân thân mặc đạo bào, bước ra ngoài, tựa hồ không hề phát hiện ra sự tồn tại của Từ Khuyết, trực tiếp đi đến giá gỗ phơi dược.
Hítttt!
Từ Khuyết cũng hít một hơi khí lạnh, lại có chút thất thố.
Chỉ là nữ nhân này quá đẹp, đẹp tới mức có chút không chân thực, cho dù là nàng ăn mặc đạo bào rộng rãi, cũng không che lấp được vóc người lồi lõm nóng bỏng này, đường cong xong cực kỳ hoàn hảo.
Càng làm cho người ta chấn động hơn chính là, khuôn mặt của nàng hoàn mỹ đến gần như không chân thực, da như mỡ đông, giống như không nên tồn tại trên thế gian.
Nàng đưa tay ngọc lên, nhẹ nhàng bốc lên một cây thảo dược, đôi mi hơi cau lại, tựa hồ cảm thấy không được hài lòng lắm, lại cúi người nhặt linh dược khác, đạo bào rộng rãi lập tức từ trên vai đẹp của nàng trượt xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, loáng thoáng, còn có thể nhìn thấy nửa đám vị trí cao vót đủ để làm người nghẹt thở, khe sâu không thấy đáy.
Muốn mạng, nữ nhân này có lai lịch gì?
Trong lòng Từ Khuyết ngơ ngác, tựa hồ chưa từng nghe nói có một vị nữ nhân kinh diễm như thế.
Khí chất trên người nàng, hầu như chỉ có Khương Hồng Nhan mới có thể so sánh, nhưng Khương Hồng Nhan là thuộc về loại nữ nhân bề ngoài ôn hòa, nội tâm lại lạnh như băng, mà nữ nhân này có bề ngoài lại mê người giống như Liễu Tĩnh Ngưng, nhưng nội tâm lại lộ ra lành lạnh lãnh đạm giống như Khương Hồng Nhan.
Từ Khuyết không khỏi thất thần, nếu như nói Khương Hồng Nhan là nữ nhân mà thần tiên mới có thể có được, vậy nữ tử mặc đạo bào này, đoán chừng chính là liền thần tiên đều không có được...
- Đáng sợ, nữ tử của thế giới này quả nhiên không phải chuyện đùa, thỉnh thoảng xuất hiện một người, đều đủ để khiến người ta thay lòng đổi dạ. Cũng may định lực của bản bức vương mạnh mẽ, nếu như đổi thành người khác, đoán chừng tại chỗ liền run run một cái, sau đó tất cả đều đần độn vô vị rồi.
Từ Khuyết tự nói trong lòng, rất là kiêu ngạo.
Cùng lúc đó, nữ tử mặc đạo bào tựa hồ đã xem linh dược cẩn thận, xoay người trở vào nhà đá, toàn bộ hành trình đều không hề nhìn Từ Khuyết một cái, giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, phải biết, vị trí hiện tại của hắn vô cùng dễ thấy, bốn phía tất cả đều là linh dược, hắn một người lớn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, cách nhà đá cũng rất gần, làm sao có khả năng không nhìn thấy?
- Chẳng lẽ là một người mù?
Từ Khuyết suy đoán, nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu.
Chuyện này rất không khoa học, tuy bây giờ hắn còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ là một nhưng cũng cảm giác được, nữ tử mặc đạo bào kia tuyệt đối không phải phàm nhân, hơn nữa tu vi còn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng nổi.
Vì thế lúc này hắn đứng ở chỗ này, dù cho không cần nhìn bằng mắt thường, chỉ dựa vào thần thức cùng ngũ giác, ở trong phòng đá cũng có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Quỷ dị, quá quỷ dị!
Từ Khuyết ngờ vực trong lòng, quyết định đi tới trước nhà đá quan sát một chút.
Tâm thần hắn hơi động, để Đạo Thân đi ở phía trước, đồng thời trong tay bấm ra một lá Thần Hành Độn Tẩu Phù, một khi phát hiện tình huống không đúng, lập tức chạy trốn.
Ở Tu Tiên Giới trà trộn lâu như vậy, hắn cũng sẽ không bởi vì hình dáng của đối phương xinh đẹp mà thả lỏng cảnh giác.
Nhưng mà, lúc Từ Khuyết đi đến trước nhà đá, lại phát hiện cửa gỗ vẫn đóng chặt, mặt trên còn phủ kín tro bụi, giống như nhiều năm không có ai mở ra.
- Ồ? Chuyện gì thế này?
Từ Khuyết lập tức sửng sốt.
Hắn nhớ tới lúc nữ tử mặc đạo bào kia vào nhà, rõ ràng là chưa đóng cửa, hơn nữa trên tro bụi cửa gỗ cũng quá chỉnh tề, tuyệt đối là dấu hiệu nhiều năm không bị mở ra qua.
- Ôi mẹ ơi, sẽ không phải thật sự gặp quỷ chứ?
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi co giật, ánh mắt ngờ vực đánh giá bốn phía, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới để Đạo Thân đi vào.
"Kẹt kẹt" một tiếng, không có một chút ngăn cản nào, Đạo Thân rất dễ dàng đẩy cửa gỗ ra.
Nhưng ngay sau đó, một luồng không khí vẩn đục từ trong phòng đá ào ra.
Tiếp đó, Từ Khuyết liền triệt để há hốc mồm.
Trong phòng đá trước mắt là một mảnh tàn tạ, đồ dùng trong nhà như bàn ghế, tất cả đều mục nát rơi vươn vãi khắp mặt đất, giống như đã từng trải qua đại chiến, trong phòng còn bày một cái lò luyện đan khí tức cổ xưa, nhưng giống như bốn phía, tất cả đều phủ đầy tro bụi.
Đây hoàn toàn chính là một gian nhà đá đã sớm bị vứt bỏ nhiều năm, căn bản không giống như có người ở lại, hơn nữa lúc này Từ Khuyết cũng thấy rất rõ ràng, trong phòng đá không có một bóng người, nơi nào còn có bóng người của nữ nhân mặc đạo bào kia.
- Trời ạ, ban ngày ban mặt thật sự gặp phải quỷ rồi!
Từ Khuyết kinh ngạc nói, nhưng trong lòng lại có một ít thất lạc không tên.
Vừa rồi chỉ là liếc qua nữ tử mặc đạo bào kia nhìn một chút, nhưng trong lòng lại lưu lại một chút vết tích khó có thể ma diệt.
Tư thái ngạo nhân của nàng, khuôn mặt đẹp đến mức tận cùng, cùng với lúc cúi người lấy dược đạo bào lơ đãng từ vai đẹp trượt xuống, lộ ra một vệt trắng như tuyết kia...
Nhưng bây giờ nhìn đến căn nhà đá trống rỗng cũ kỹ này, Từ Khuyết mới hiểu ra, tình cảnh vừa rồi tựa hồ cũng không phải chân thực, giống như trong mơ, tất cả chỉ là ảo ảnh.
- Chẳng trách luôn cảm thấy quỷ dị, sẽ không phải là trúng phải huyễn thuật gì rồi chứ?
Từ Khuyết bắt đầu ngờ vực, trở nên cảnh giác.
Nhưng mà không có thứ gì phát sinh, tất cả đều rất bình tĩnh, ngoại trừ nhà đá thì là vườn thuốc mênh mông vô bờ.
- Quên đi, tìm Nhân Hình Quả trước rồi nói! Đáng tiếc nữ tử mặc đạo bào kinh diễm vừa rồi kia, chỉ là một ảo ảnh, bằng không loại nữ nhân mà thần tiên đều không có được, Từ Khuyết ta khẳng định phải ghẹo tới tay.
Từ Khuyết cười nói, khá là tiếc nuối cảm khái một chút.
Nhưng trong lòng cũng chẳng có gì mà không bỏ xuống được, chuyện ghẹo gái như vậy, không thể cưỡng cầu.
Dù sao "em gái" này đều không tồn tại, từ đâu mà ghẹo được?
Nhưng mà, Từ Khuyết vừa dứt lời, lúc chuẩn bị xoay người bước đi, một khí thế bàng bạc đột nhiên bao phủ tới.
Ngay sau đó, một tiếng quát tức giận truyền đến:
- Lớn mật!
Ầm!
Một đạo cuồng phong, đột nhiên từ trong phòng đá thổi tới, cùng với tro bụi vẩn đục, bỗng nhiên quét tới phía Từ Khuyết.
- CMN!
Từ Khuyết sợ hết hồn, tâm thần hơi động, Đạo Thân lập tức mang theo hắn lui gấp lại phía sau, đồng thời bấm ra thủ ấn, cấp tốc ngưng tụ một toà Thiên Lôi Ấn, chắn ngang trước người.
"Ầm!"
Cuồng phong vọt thẳng tới đánh lên trên Thiên Lôi Ấn, gợi ra một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Thiên Lôi Ấn trong nháy mắt nổ tung.
- Làm sao có khả năng?
Từ Khuyết cả kinh tới nỗi con ngươi đều suýt chút nữa rơi xuống, đây trời ơi cũng quá khoa trương đi, một trận cuồng phong, trực tiếp thổi nát tan Thiên Lôi Ấn mạnh nhất của hắn.
Tuy trong nháy mắt Thiên Lôi Ấn bị phá nát, cuồng phong kia cũng tiêu tan, nhưng kết quả này thực sự làm cho Từ Khuyết có chút khó có thể tiếp thu.
- Đối phương tuyệt đối là tồn tại siêu cấp mạnh mẽ, mạnh đến nỗi kinh khủng.
Trong lòng Từ Khuyết lập tức có giác ngộ, lúc này đụng tới kẻ khó chơi, thực lực như vậy, e rằng còn mạnh mẽ hơn Hợp Thể kỳ nhiều.
- Tiền bối, tại hạ không có ác ý, chỉ là tình cờ đi tới nơi đây, thuận tiện tìm kiếm Nhân Hình Quả mà thôi.
Từ Khuyết vội mở miệng nói, đồng thời cũng suy đoán tiếng nói rung động lòng người vừa nãy kia, chắc hẳn chính là đến từ nữ tử mặc đạo bào lúc trước nhìn thấy.
Có lẽ là nghe được lời nói bất kính vừa nãy của mình, cho nên tức giận, mới đột nhiên ra tay.
- Đi ra ngoài!
Trong phòng đá lần nữa truyền đến âm thanh, lần này không hề có tức giận, chỉ có lạnh lẽo thấu xương.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ tới là mình không đúng trước, cũng đành phải thôi, gật đầu nói:
- Được, ta tìm được Nhân Hình Quả liền lập tức đi ra ngoài.
- Nơi đây không phải chỗ ngươi nên đến, đồ vật lại càng không phải là ngươi có thể lấy, cút đi ra ngoài ngay lập tức, bằng không cùng Đạo Thân của ngươi đồng thời lưu lại làm phân cho đất của mảnh Dược Viên này đi.
Âm thanh kia lần nữa truyền đến.
Mà lần này, trong giọng nói tràn ngập sát ý lạnh lẽo, khiến cho người sinh ra sợ hãi.
CMN!
Trong lòng Từ Khuyết lập tức xù lông, nữ tử mặc đạo bào này cũng quá trâu bò đi, lại biết mình nắm giữ Đạo Thân.
Nhưng nàng cũng quá kiêu ngạo bá đạo, một quả Nhân Hình Quả mà thôi, cũng không chịu cho? Còn nói lời uy hiếp?
Được, uy hiếp bản bức vương đúng không? Chờ đấy!
Biểu hiện trên mặt của Từ Khuyết biến ảo, cuối cùng khẽ mỉm cười, chắp tay nói:
- Tiền bối nếu nói như vậy, vậy tại hạ trước tiên cáo từ.
Nói xong, Đạo Thân lập tức mang theo chân thân, từ trên vườn thuốc bay lên.
Ngay sau đó, Đạo Thân vung tay lên, tuôn ra một luồng sức hút bàng bạc, đột nhiên nhổ tận gốc hơn nửa mảnh linh dược trong Dược Viên.
Ầm!
Vô số cây linh dược quý giá khó mà đoán định, đều bị Từ Khuyết thu vào trong không gian trữ vật của hệ thống, ở trong đám này, hắn cũng phát hiện ra Nhân Hình Quả, không chút khách khí thu vào.
Tiếp đó, Từ Khuyết cười ha ha thả ra lời hung ác:
- Tiền bối chó má gì, giả thần giả quỷ, còn dám uy hiếp ta, trước tiên thu nửa mảnh Dược Viên của ngươi làm lợi tức, lần sau gặp mặt ta chơi ngươi phát khóc!
Trang bức xong liền chạy, quả thực kích thích vô cùng!
Từ Khuyết trong lòng sảng khoái vô cùng, Đạo Thân đồng thời sử dụng Thần Hành Độn Tẩu Phù.
"Xoạt" một tiếng, phù lục trong nháy mắt bị đốt lên, không gian đột nhiên vặn vẹo một trận.
Nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Từ Khuyết liền cứng lại.
Nhìn phù lục trong tay hóa Đạo Thân thành tro tàn, mà bốn phía lại vẫn là mảnh Dược Viên quen thuộc này, Từ Khuyết liền choáng váng tại chỗ.
Thần Hành Độn Tẩu Phù... Mất đi hiệu lực rồi!
Loại phù lục này xưa nay đều chưa từng thất bại, giờ lại mất đi hiệu lực.
Lần này xong, trang bức xong chạy không thoát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận