Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 754: Chúng Ta Đi Chạy Nạn

- Chí Tôn Bảo, không được!
Tử Hà tiên tử lúc này biến sắc, kinh hãi kêu thành tiếng, bị ý nghĩ muốn chết này của Từ Khuyết làm cho kinh sợ, đồng thời đưa tay kéo hắn lại, ngăn hắn lại.
Từ Khuyết tỏ vẻ "thống khổ", vừa tránh thoát tay của Tử Hà tiên tử, vừa nói ra:
- A Tử cô nương, ngươi thả ra ta, để ta chết đi. Thất tình lục dục trận muốn khiến ta trở thành kẻ giết người, ta tuyệt đối sẽ không để nó đạt thành ước nguyện.
- Không, nếu như ngươi chết như vậy, mới thật sự là trúng ý đồ của trận pháp.
Tử Hà tiên tử nói, đồng thời ôm chặt lấy hắn, chỉ lo hắn tránh thoát xong sẽ chạy đi tự sát.
- Thả ra ta! Thả ra ta đi, A Tử cô nương!
Từ Khuyết làm bộ giãy dụa, sau khi tỏ vẻ mấy lần, liền thuận thế vùi đầu vào trong lòng nàng, vô cùng đau đớn cất tiếng khóc nói:
- Trận pháp này quá độc ác, dựa vào tay của ta giết nhiều người như vậy! Ta sống sót còn có ý gì? Cho dù thịt nát xương tan, ta cũng phải lưu lại sự trong sạch của mình.
- Chí Tôn Bảo, ta hiểu rõ cảm giác của ngươi, thế nhưng ngươi tỉnh táo lại trước đã, những người này chỉ là ảo giác, ngươi cũng không hề giết bọn họ, bọn họ vốn là không tồn tại.
Tử Hà tiên tử nhìn hắn như vậy, không khỏi gợi ra tình thương của người mẹ, chăm chú ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi.
...
Bên ngoài động phủ bên trong bí cảnh, các tu sĩ thấy cảnh này từ lâu trố mắt ngoác mồm.
Chuyện này... trời ơi, quá vô sỉ rồi!
Lại còn diễn được như thế?
Phải biết, chuyện xảy ra ở trong cái ảo cảnh này, tất cả mọi người đã từng tận mắt nhìn qua, rõ ràng chính là một cái thử thách tình yêu bi thảm, tại sao lại biến thành trận pháp muốn bồi dưỡng sát nhân?
Gatling gì đó kia, căn bản là không phải trận pháp đưa cho hắn, là con hàng này tự mình lấy ra mà.
Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại ẩn giấu một đại sát khí như thế.
Càng then chốt hơn chính là, con hàng này sau khi giết người xong, lại ném oan ức cho trận pháp, khiến Tử Hà tiên tử cho rằng đây là do thất tình lục dục trận khống chế Từ Khuyết, mới làm tính tình của hắn đại biến, giết người vô tình.
- Thật không hổ là người của Tạc Thiên Bang.
- Kỹ năng diễn xuất cùng thực lực này, quả thật không ai sánh bằng.
- Chẳng trách Tạc Thiên Bang thần bí như vậy, không dễ dàng xuất đầu lộ diện, bởi vì vừa lộ diện, liền mang ý nghĩa sẽ có một hồi tai nạn xảy ra.
Mọi người cười khổ, quá mức bùi ngùi.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết sau khi bị Tử Hà tiên tử "an ủi", cũng dần dần bình phục lại.
Hắn nhặt khẩu Gatling trên đất lên, nói năng có khí phách nói:
- A Tử cô nương, ngươi nói không sai, đây là thử thách của trận pháp đối với ta. Nó cảm thấy lòng dạ của ta quá mềm yếu, không dám giết người, cho nên muốn nhằm vào điểm này khiến ta chết ở đây, ta tuyệt không thể thuận theo ý nó.
- Ừm, vì thế ngươi không thể có cảm giác tội lỗi, nơi này chỉ là ảo cảnh, ngàn vạn lần không thể coi là thật.
Tử Hà tiên tử gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Được. Nhưng mà... A Tử cô nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Từ Khuyết gật đầu nhìn nàng hỏi.
Tử Hà tiên tử lập tức sửng sốt.
Làm gì?
Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?
Vừa nãy là ngươi giết người trước, là ngươi nói với ta ngươi có biện pháp phá cục mà, bây giờ người đã giết xong, ngươi lại hỏi ta phải làm sao?
Ta làm sao biết?
- Haizz!
Lúc này, Từ Khuyết thở dài, nói ra:
- Việc đã đến nước này, không bằng chúng ta rời đi đi, sau khi rời khỏi vùng đất thị phi này, rồi tiếp tục nghĩ cách.
Tử Hà tiên tử trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu:
- Được.
- Chờ đã, Hoa An ca ca, Minh Hương tỷ tỷ, các ngươi muốn đi đâu? Mang ta theo có được không?
Đột nhiên, tiểu quận chúa ở bên cạnh chạy lên, tha thiết mong chờ nhìn hai người hỏi.
- A? Mang ngươi theo?
Mặt của Từ Khuyết lập tức lộ ra vẻ khó khăn.
Tiểu quận chúa vội vàng nói:
- Ta muốn đi với các ngươi, không muốn lại ở trong vương phủ nữa.
- Không được đâu, chỗ chúng ta muốn đi rất nguy hiểm, hơn nữa ba bữa cơm vẫn không đảm bảo, nói không chừng ăn bữa nay liền không có bữa sau. Từ Khuyết nói.
- Ta không sợ! Ta chỉ muốn ở cùng với các ngươi.
Tiểu quận chúa mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Chí Tôn Bảo, để nàng theo chúng ta đi đi.
Tử Hà tiên tử cũng mở miệng.
Từ Khuyết lúc này mới gật đầu:
- Được, vậy chúng ta mau thu thập hành lý một chút, lập tức xuất phát.
- Được, ta sẽ mang tất cả ngân lượng của cha đến.
Tiểu quận chúa lập tức vui vẻ, hoan hô nhảy nhót chạy về hướng hậu viện.
Tử Hà tiên tử khẽ lắc đầu cười khổ:
- Tiểu quận chúa này ngây thơ hoạt bát, đúng là một nữ hài không tệ, không nghĩ tới thất tình lục dục trận mạnh mẽ như thế, chẳng trách rất nhiều người đều bị lạc ở đây, cuối cùng quên đi chính mình.
- A Tử cô nương, yên tâm đi, ta nhất định sẽ không quên ngươi.
Từ Khuyết kiên định nói.
- Thu thập hành lý đi.
Tử Hà tiên tử cười nhạt, không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.
Từ Khuyết thấy nàng đi xa, cũng lập tức gọi ra hệ thống, trực tiếp mua ra một bọc quần áo, lại mua ra một đống đồ vật nữa, làm bộ thu thập xong hành lý.
Sau đó, con ngươi hắn lại đảo một vòng, "Khà khà" nở nụ cười, cất bước đi đến hậu viện.
...
Không lâu lắm, ba người đều cõng một bao quần áo trên người, tập hợp lại ở trong đình viện.
Toàn bộ vương phủ lúc này lòng người bàng hoàng, có người chạy đi báo quan cầu viện, có người chạy đi hoàng cung báo tin cho vương gia, nháo nhào thành một đoàn, nhưng không ai dám quay lại trêu chọc Từ Khuyết.
- Đi thôi, chúng ta đi chinh phục... không đúng, chúng ta đi chạy nạn.
Từ Khuyết vung tay lên, quang minh chính đại mang theo hai người rời khỏi vương phủ.
Toàn bộ hành trình không ai dám tới gần nửa bước, chỉ vì trên vai hắn vẫn đang vác khẩu Gatling.
...
Mật thất trong động phủ thần bí, hình ảnh đến đó đột nhiên lóe lên.
Đám tu sĩ lập tức cả kinh.
- Xảy ra chuyện gì? Tại sao tới đây lại không còn?
- Không đúng, đôi đạo lữ đi vào lúc trước hình như đã trải qua rất nhiều ngày, lần này sao bọn họ nhanh như vậy đã không còn?
- Ồ, chờ chút, đây là...
Mọi người lần nữa nhìn về phía hình ảnh.
Lúc này, cảnh tượng trong hình vẫn là vương phủ như trước.
Tên vương gia trung niên kia lúc này dẫn dắt thiên quân vạn mã, hấp tấp trở lại.
Trên đầu Vương quản gia còn bọc lại băng gạc, đẫm máu chạy ra, kêu khóc giảng giải chuyện Hoa An làm phản, còn bắt tiểu quận chúa đi.
- Hừ, việc này bản vương đã biết, đồng thời ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động, bây giờ đã phái ra đại quân, phong tỏa toàn bộ Hoàng thành và vùng ngoại thành, tặc nhân này không trốn thoát!
Vương gia hừ lạnh nói, tỏ vẻ tức giận.
- Chờ sau khi bắt tên tặc nhân này lại, bản vương muốn hắn sống không bằng chết!
Trong mắt ông ta tràn ngập sát ý, khiến cho người khác phải sợ hãi.
- Vương... vương gia!
Lúc này, Vương quản gia nhát gan như cáy tiến về phía trước, đưa tay lấy ra một phong thư từ trong lòng, run run rẩy rẩy đưa tới.
- Vương gia, chuyện này... đây là thư mà Hoa An trước khi đi lưu lại, muốn để lão nô trực tiếp giao cho ngài.
Vương quản gia thấp giọng nói rằng.
Từ Khuyết trước khi đi, đặc biệt chạy đi tìm y, lúc đó suýt chút nữa đã hù chết mạng già của Vương quản gia.
Không nghĩ tới cuối cùng Từ Khuyết lưu lại một phong thư liền trực tiếp bỏ đi, đúng là để ông ta thở phào ra một hơi.
Còn nội dung bức thư, ông ta căn bản không dám nhìn, bởi vì Từ Khuyết đã cảnh cáo, biết được càng nhiều, kết cục sẽ càng bi thảm hơn.
- Hừ, tặc nhân thật cuồng vọng, lưu lại thư muốn ép bản vương sao!"
Vương gia lần nữa hừ một tiếng, một tay tiếp nhận phong thư.
Nhưng ngay sau đó, sau khi y nhìn thấy nội dung trong thư, sắc mặt đột nhiên khẽ hơi cứng lại.
Sau đó, càng nhìn xuống, biến hóa trên mặt càng đáng sợ.
Đến cuối cùng, y trợn to mắt, lớn tiếng rít gào:
- Làm càn, người... người này lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận