Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1212: Chư Ác Đều Diệt

- Chuyện này. . .
- Vừa rồi đã phát sinh chuyện gì vậy?
- Tiểu tử này, lại dùng một quyền. . .
Rất nhiều người đều tỏ vẻ kinh hãi, khó có thể tin, ngơ ngác nhìn tình cảnh này.
Một quyền của Từ Khuyết xuyên qua lồng ngực của tên chưởng quỹ kia, vừa vặn đúng vào vị trí trái tim của y.
Nói như vậy, đến loại cảnh giới như Nhân Tiên cảnh, đừng nói là trái tim, thậm chí là đầu gặp một chút trọng thương cũng không đến nỗi trí mạng, vẫn còn có hi vọng cứu trở về.
Nhưng bây giờ sức sống của tên chưởng quỹ kia trực tiếp bị đứt đoạn, bị mất mạng tại chỗ.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ một chuyện, cú đấm này của Từ Khuyết đánh nát cũng không chỉ là trái tim của tên chưởng quỹ kia, mà là cả ngũ tạng lục phủ trong cơ thể, kể cả đan điền, toàn bộ đều bị phá hủy, bằng không tên chưởng quỹ kia không thể chết nhanh như vậy.
Nhưng vấn đề là, vừa nãy Từ Khuyết cũng không hề sử dụng một chút xíu Tiên Nguyên nào, vẻn vẹn chỉ là một quyền, thuần túy là sức mạnh thân thể, liền thuấn sát tên chưởng quỹ Nhân Tiên cảnh sơ kỳ tại chỗ.
Đây là chuyện gì?
Thân thể thành thánh?
Một tên tiểu tử nhìn qua không hề có tu vi, lại có thân thể mãnh liệt như vậy?
- Không ổn, tiểu tử này có gì đó quái lạ, trước tiên tiêu diệt hắn!
Lúc này, một gã hộ vệ kịp phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Lập tức, vài tên hộ vệ còn lại đều chuyển hướng, chỉ lưu lại một người cuốn lấy Tằng Phật Gia, còn lại đều hướng phía Từ Khuyết đánh giết tới.
Nhưng mà lúc này Từ Khuyết lại rơi vào loại trạng thái dại ra kia một lần nữa, giống như tất cả vừa nãy chỉ là một loại phản ứng theo bản năng, sức mạnh thân thể quen thuộc mà thôi, căn bản cũng không để ý tới những tên hộ vệ đang giết đến kia.
- Từ Khuyết, nhanh hoàn thủ!
Tằng Phật Gia bị một gã hộ vệ cuốn lấy, căn bản không có cách nào thoát thân đến giúp đỡ, chỉ có thể la lớn.
Tuy rằng Từ Khuyết thể hiện ra lực công kích thân thể mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu đựng được pháp quyết công kích của vài tên Nhân Tiên cảnh, ở đây rất nhiều người cũng nhìn ra được, Từ Khuyết cũng không phải là thân thể thành thánh chân chính, nếu đỡ lấy mấy sát chiêu này, không chết cũng sẽ tàn phế.
Lâm Ngữ Hi cũng lo lắng vạn phần, nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể tiếp tục ngây ngốc bảo vệ ở trước mặt Từ Khuyết, không sợ sinh tử muốn thay hắn chống đỡ tất cả những thứ này.
- Chết tiệt, tên tiểu tử này đến đùng đã xảy ra việc gì.
Mắt thấy vài tên hộ vệ nổ ra pháp quyết, đều đập về phía Từ Khuyết, Tằng Phật Gia triệt để ngồi không yên, cắn răng thầm nói một câu, tựa hồ làm ra lựa chọn gì đó, bỗng nhiên vung tay lên, từ trong lòng móc ra một viên hạt châu màu vàng óng.
"Vù!"
Hạt châu màu vàng óng vừa xuất hiện, trong nháy mắt phóng ra ánh vàng chói mắt, đồng thời vang lên một tiếng chuông Phật môn vang dội, giống như đến từ trên chín tầng trời tây phương, dư âm lượn lờ, chấn động đến mức hai tai của tất cả mọi người ở đây vang lên ong ong, đầu thậm chí đều choáng váng.
Cảnh giới của Lâm Ngữ Hi thấp kém, sắc mặt càng là trắng bệch tại chỗ, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị thương nặng.
- Xá Lợi Phật?
Trong đám người có người kinh hãi kêu thành tiếng, nhận ra vật ấy, vô cùng ngạc nhiên.
Đây chính là một loại chí bảo trong Phật môn, tương tự như phù lục, có thể tạm thời tăng cường thực lực, có thể đánh đổi để tu vi bị thôn phệ, dẫn đến cảnh giới rút lui, muốn tu luyện nữa trở lại sẽ trở nên khó khăn hơn, có người hình dung quá trình này là mượn hào quang của Phật trước, bởi vậy vật ấy cũng được gọi là Xá Lợi Phật.
- Tằng Phật Gia vì cứu người này, lại làm ra hi sinh như vậy?
Có người cả kinh nói.
Sắc mặt của rất nhiều người ở đây đều thay đổi, trong lòng có một cái suy đoán không tốt, chẳng lẽ tiểu tử si ngốc này, thực sự là người của Tạc Thiên Bang?
- Chư hành vô thường, chính là sinh diệt pháp!
Cùng lúc đó, Tằng Đại Phật Gia đã chắp tay hành lễ, dáng vẻ trang nghiêm, miệng tụng phật âm.
Ầm!
Cả viên hạt châu màu vàng óng trong nháy mắt nổ bể ra trên không trung, tan thành một mảnh phấn màu vàng, rơi ở trên người y, trong chớp mắt làm ra một bộ thân thể kim thân, rạng ngời rực rỡ.
- A Di Đà Phật, chư ác đều diệt!
Y há mồm tụng niệm, vung ra một chưởng.
Vài tên hộ vệ đang nhằm về phía Từ Khuyết bị đập bay xuống đất, pháp quyết ngưng tụ ra, trước khi đánh tới người Từ Khuyết, đã bị phá nát tan rã.
"Vèo!"
Ngay sau đó, Tằng Phật Gia bước ra một bước, thân hình giống như hư ảo, súc địa thành thốn, trực tiếp đã tìm đến trước mặt Từ Khuyết, bắt lấy hắn cùng Lâm Ngữ Hi, lập tức đạp không mà đi.
- Đây không phải là Xá Lợi Phật chân chính, là phỏng chế phẩm mà thôi, uy lực cùng thời hạn đều rất ngắn, mau giữ bọn họ lại!
Một gã hộ vệ la lớn, bấm ra pháp quyết, phóng lên trời.
Mấy người còn lại cũng cấp tốc từ trên mặt đất bò dậy, muốn truy đuổi tới.
"Ầm!"
Đột nhiên, một phật chưởng to lớn trực tiếp từ trên trời giáng xuống, mang theo uy nghiêm mạnh mẽ, bỗng nhiên phủ xuống.
Tên hộ vệ xông lên đằng trước nhất kia, tại chỗ bị Phật chưởng đánh trúng, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây rơi xuống.
Mấy người còn lại thấy thế, lập tức ngừng xu thế xông về phía trước lại, trực tiếp xoay người lui gấp.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền phát hiện Phật chưởng đã tiêu tan, mà ba người bọn Phật gia cùng Từ Khuyết đã biến mất ở trên không trung.
- Đáng chết, chúng ta bị lừa rồi, mập mạp kia không dám sử dụng toàn lực, giữ lại mấy phần lực để chạy trốn.
Vài tên hộ vệ vạn phần tức giận.
Bọn họ cho rằng Tằng Phật Gia vận dụng sát chiêu, liều mạng với bọn họ, cũng không biết rằng sức mạnh của phật chưởng không hề mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng, Tằng Phật Gia lưu lại mấy phần lực, triển khai một loại thuật chạy trốn, mang người biến mất không còn tăm hơi, bây giờ bọn họ muốn đuổi theo cũng không biết đuổi hướng nào.
- Hừ, đi về bẩm báo cho công tử trước, bất luận bọn họ chạy đến nơi nào, chỉ cần còn mang theo người phụ nữ kia, công tử liền có biện pháp tìm được bọn họ.
Cuối cùng, vẻ mặt của một gã hộ vệ khó coi nói nhỏ một câu.
Lập tức mấy người đều gật đầu, trực tiếp rút đi.
Trên phố xá, chỉ còn sót lại đoàn người vây xem đang tỏ vẻ ngạc nhiên, nghị luận sôi nổi, còn có thi thể của chết chưởng quỹ bị Từ Khuyết dùng một quyền đấm chết kia, không ai để ý tới.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong một mảnh núi rừng ở ngoài ngoại thành phía đông Tinh Tử Thành.
Cả người Tằng Phật Gia tỏa ra kim quang, mang theo Lâm Ngữ Hi cùng Từ Khuyết, một đường nhanh chóng bay nhanh, cho đến lúc ánh vàng ảm đạm đi, tốc độ của y mới kịch liệt giảm xuống, không thể không hạ xuống mặt đất.
"Phốc!"
Vừa hạ xuống, sắc mặt của Tằng Phật Gia trắng bệch, há mồm phun ra một vòi máu tươi, trong nháy mắt cả người trở nên suy yếu, nguyên bản tu vi đang là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, lại trực tiếp lùi về Bán Tiên cảnh hậu kỳ.
Điều này cũng may y không phải dùng Xá Lợi Phật chân chính, bằng không những hộ vệ kia không thể còn mạng, nhưng tu vi của y cũng sẽ hạ xuống càng nhiều, thậm chí sẽ hạ xuống Đại Thừa kỳ.
Nhưng cái Xá Lợi Phật hàng nhái này vẫn quý giá đến cực điểm, thêm vào cảnh giới hạ xuống, Phật gia trả ra cái giá vô cùng to lớn.
- Tiền bối, ngươi thế nào rồi?
Lâm Ngữ Hi đỡ Từ Khuyết, lộ ra vẻ ưu lo nhìn về phía Tằng Phật Gia.
Tằng Phật Gia khoát tay áo một cái:
- Không sao, những người kia không đuổi kịp nữa rồi, nhưng nơi đây có yêu thú hoành hành, chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn dừng chân lại nói tiếp.
- Ta biết một chỗ.
Lâm Ngữ Hi nghĩ tới điều gì, vội vàng đáp.
Lúc nàng cùng sư phụ của mình đến Tinh Tử Thành, liền đã từng đi qua mảnh rừng núi này, từng ở bên trong một hang núi cổ lão nghỉ ngơi qua, nơi đó không có vết tích yêu thú qua lại, hết sức an toàn.
- Được, ngươi dẫn đường đi.
Lúc này Tằng Phật Gia gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận